“Được rồi, tôi biết mấy người lợi hại rồi.” Phạm Tuyết nhướng mày nói.

Những người kia vui sướиɠ cực kỳ, tất cả đều cảm thấy Phạm Tuyết đang nhượng mày với mình, xem ra sau này có thể thân

thiết với cô ta hơn một chút rồi.

Có một tên muốn thể hiện bản thân, còn cố ý đạp Trương Thiên Tâm một cước, dùng hành động này để thể hiện sự mạnh mẽ của bản thân.

Trương Linh Hoa quỳ trêи mặt đất, bò tới trước mặt Trương Thiên Tâm, nhìn thấy mặt mũi Trương Thiên Tâm trở nên bầm dập, nhiều chỗ bị thương, không khỏi vẻ mặt tự trách nói: “Thật xin lỗi, là mẹ không tốt, là mẹ không có năng lực bảo vệ con.”

Trương Thiên Tâm nắm chặt tay của Trương Linh Hoa. Tuy rằng không nói gì,

nhưng cậu bé lại không ngừng lắc đầu, dùng hành động này để thể hiện mình không hề trách cứ Trương Linh Hoa.

“Hai mẹ con mấy người mau cút đi, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nếu không tôi thấy một lần là đánh một lần đấy.” Phạm Tuyết nói với vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Mấy con ruồi bọ đang bâu quanh phân trọn đôi mắt màu xanh, có kẻ còn khoe tay mình ra, có kẻ lại vung vẩy nắm đấm ở trước mặt Trương Linh Hoa, rất hiển nhiên là đang uy hϊế͙p͙ bà.

Trương Linh Hoa thở dài. Lần đầu tiên bà đến công ty đã cảm thấy nơi này không phù hợp với bà, suy cho cùng bà chỉ ở đây làm cu li, mà nơi này lại là nơi phải dựa vào đầu óc. Nhưng Hàn Tam Thiên đã cho bà cơ hội, anh đã dùng hết toàn lực để bà có thể hòa nhập với nơi này. Nhưng bây giờ xem ra, cho dù bà có cố gắng thế nào thì cũng không được người ta chấp nhận. Nếu đã như vậy, bà còn ở chỗ này làm gì nữa?

Trương Linh Hoa không trách Hàn Tam Thiên, bởi vì Hàn Tam Thiên chỉ muốn bà Có một công việc và cuộc sống tốt hơn mà

| thôi. Là do bản thân bà không được người khác chấp nhận.

Trong lòng bà, trái lại còn cảm thấy có chút thật xin lỗi Hàn Tam Thiên, bởi vì bà không nắm chắc cơ hội này, khiến Hàn Tam Thiên thất vọng.

“Con à, chúng ta đi thôi.” Trương Linh Hoa nâng Trương Thiên Tâm lên, vừa mới chuẩn bị đi thì bất ngờ có cảm giác một bàn tay khoác lên vai của mình.

“Tam Thiên.” Lúc Trương Linh Hoa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hàn Tam Thiên.

Tuy rằng Hàn Tam Thiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh thấy vết thương trêи người Trương Thiên Tâm, còn có đám nhân viên với khí thế hùng hùng hổ hổ kia.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Tam Thiên trầm giọng hỏi.

Trương Linh Hoa vừa định mở miệng, nhưng lại không nói nên lời. Dù cho Hàn Tam Thiên có giúp bà thì cũng vô dụng, nếu đã không thể hòa nhập với hoàn cảnh của công ty thì bà cũng không có khả

năng tiếp tục làm việc ở nơi này.

Hơn nữa vì Trương Thiên Tâm, bà cũng sẽ không ở lại đây nữa. Lúc này Hàn Tam Thiên có thể giúp, nhưng sau đó thì sao? Trương Thiên Tâm lại bị đánh nữa thì làm sao bây giờ?

“Anh là ai, không phải nhân viên của công ty chúng tôi nhỉ, việc này không liên quan gì đến anh cả, mau cút đi.” Phạm Tuyết khinh thường đánh giá Hàn Tam Thiên, tên tầm thường này từ đầu chui ra vậy, cũng dám nhúng tay vào chuyện của cô

ta.

“Di Trương, nói cho tôi biết đi, tôi phân xử giúp dì.” Hàn Tam Thiên không nhìn Phạm Tuyết, tiếp tục nhìn Trương Linh Hoa hỏi.

Phạm Tuyết nở nụ cười, cười nhạo nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Anh phân xử giúp bà ta? Ha ha ha ha, anh muốn tôi cười chết sao? Tên thần kinh này từ đầu chui ra vậy, anh sẽ không giống với Trương Thiên Tâm, cũng là một tên thiểu năng trí tuệ đấy chứ?”

Trương Thiên Tâm rất dễ bị kỳ thị, việc này Hàn Tam Thiên đã sớm lường trước được, hơn nữa mấy chuyện như vậy anh

cũng không thể nào thay đổi được.

Mặc dù anh không thể thay đổi cả xã hội, nhưng muốn thay đổi bất động sản Nhược Thủy thì quả thực là một chuyện rất đơn giản.

Nâng tay, một cái tát đánh vào mặt Phạm Tuyết, Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói: “Cô có quyền lên tiếng ở đây sao?”

Phạm Tuyết không dám tin che mặt lại, cái tên tầm thường này cũng dám đánh cô ta!

“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy anh ta đánh tôi sao?” Phạm

Tuyết nhìn mấy con chó la ɭϊếʍ bên cạnh, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play