Tưởng Lam sửng sốt, vẻ mặt lập tức trở

nên cứng đờ. Trước kia bà đắc tội với Hàn Tam Thiên nhiều như vậy, nào có lá gan đi nhiều chuyện. Hiện tại bà còn ước gì không cần phải xuất hiện ở trước mặt Hàn Tam Thiên, tốt nhất là có thể khiến Hàn Tam Thiên quên bà luôn.

“Mẹ... mẹ hỏi như thế nào giờ.” Tưởng Lam lắp bắp nói.

Tô Nghênh Hạ vẫn không thể quyết định nên xử lý chuyện này như thế nào. Nhưng sau khi Tưởng Lam tới đây, cô đột nhiên có quyết định.

Mặc kệ Hàn Tam Thiên là ai, bọn họ vẫn

là vợ chồng với nhau, vậy là đủ rồi. Cô không hy vọng nhân tố có khả năng phá hoại tình cảm của hai người xuất hiện.

Anh ấy là ai, có quan trọng đến vậy không?

“Mẹ, anh ấy chính là Hàn Tam Thiên, thân phận của anh ấy là gì cũng không quan trọng.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Con... Con không định hỏi cậu ta sao?” Tưởng Lam nói với vẻ không cam lòng, sự tò mò trong lòng giống như giòi bọ đang lúc nhúc, khiến cho trái tim của bà cảm thấy ngứa ngáy. Nếu Tô Nghênh Hạ

không chịu đi hỏi, bí ẩn này có lẽ sẽ không thể giải đáp.

“Con không đi, nếu mẹ có hứng thú thì tự mẹ đi đi.” Tô Nghênh Hạ nói với vẻ quyết đoán.

Nếu đổi lại là trước kia, Tưởng Lam sẽ có lá gan này, nhưng bây giờ có cho bà một trăm tim gấu gan bảo thì bà cũng không dám.

Thi thể của Nam Cung Thiên Thu tuy rằng đã được mang đi, nhưng cảnh bà treo cổ lơ lửng giữa không trung, cả đời này cũng không thể nào xóa nhòa trong trí óc của

Tưởng Lam.

Bà liên tục lắc đầu, nói: “Con không hỏi thì mẹ cũng không hỏi. Nhưng mà con có thể nói vài lời hay giúp mẹ được không, mẹ xin lỗi nó cũng được.”

“Mẹ, nếu anh ấy muốn trách mẹ thì còn chờ đến tận bây giờ không?” Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam cũng biết đạo lý này, nhưng trong lòng bà lại cảm thấy không yên ổn, dù sao trước kia đã làm nhục Hàn Tam Thiên nhiều lần như vậy.

“Chỉ cần về sau mẹ không làm anh ấy khó xử thì sẽ không có chuyện gì cả.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Nếu không, hai đứa sinh cho mẹ một đứa cháu đi. Có một đứa con, chắc nó sẽ không trách mẹ nữa đâu.” Tưởng Lam đề nghị.

Tô Nghênh Hạ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Cô với Hàn Tam Thiên, lần thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, làm gì có chuyện phát triển nhanh đến mức sinh con đẻ cái chứ?

Hơn nữa Hàn Tam Thiên quả thực là một tên đầu gỗ, Tô Nghênh Hạ cũng không biết đến tận lúc nào mới có thể xảy ra quan hệ với Hàn Tam Thiên, trở thành một đôi vợ chồng chân chính.

Biệt thự nhà họ Tô.

Tô Diệc Hàm thường xuyên tới đây ăn Cơm, Tô Hải Siêu cũng dung túng cô ta. Dù sao anh ta còn đang hy vọng sau khi Tô Diệc Hàm được gả vào nhà giàu có, có thể giúp nhà họ Tô lần nữa mở rộng phát triển.

Hôm nay gặp Tô Nghênh Hạ ở bệnh viện, đối với loại chuyện tốt như vậy, Tô Diệc Hàm tất nhiên sẽ không nhịn được mà kể cho Tô Hải Siêu nghe.

“Không phải cô ta ra ngoài bị coi thường, rồi bị người ta đánh chứ?” Sau khi Tô Hải Siêu nghe xong, khinh thường nói.

“Ai biết cái đồ đê tiện kia làm gì. Dù sao cũng rất thảm, nhìn vết thương của cô ta, có khi đến buổi họp mặt gia đình vài ngày tới cũng chưa khỏi hẳn ấy. Đến lúc đấy chúng ta có thể chế giễu cô ta.” Tô Diệc

Hàm Cười nói.

“Buổi họp mặt gia đình, anh đã chờ nó rất lâu rồi. Vị trí chủ vị kia, cuối cùng cũng đến phiên anh được ngồi lên.” Tô Hải Siêu nói

“Đúng rồi, nếu lúc đó Hàn Tam Thiên dám đến, anh phải đuổi kẻ bất lực này ra. Nhà họ Tô chúng ta không thể để anh ta đặt chân vào được. Bây giờ em nhìn thấy anh ta thôi cũng cảm thấy buồn nôn rồi. Nếu có anh ta ở đó, đến cơm em cũng không nuốt nổi ấy chứ.” Tô Diệc Hàm lên tiếng nhắc nhở.

Yêu cầu nhỏ này, Tô Hải Siêu tất nhiên sẽ thỏa mãn cô ta: “Người mà em nhìn không vừa mắt, làm sao anh có thể cho anh ta tới đó chứ. Bây giờ em chính là quý nhân của nhà họ Tô chúng ta, về sau còn nhờ em chiếu cố nhiều hơn ấy chứ.”

Tô Diệc Hàm nghe được lời này, tâm trạng đắc ý lập tức bộc lộ ra ngoài, nói: “Yên tâm đi, chờ em gả qua đó, em nhất định sẽ bảo bọn họ đầu tư vào nhà họ Tô. Anh chuẩn bị trở thành người trẻ tuổi có tương lai nhất ở thành phố Thiên Vân đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play