"Hàn Tam Thiên, mày chết ở đâu rồi, còn chưa cút về nhà." Sau khi điện thoại được kết nối, Tưởng Lam liền nổi giận mắng, bởi vì mọi chuyện đều là hậu quả do Hàn Tam Thiên mang tới, nếu không phải vì anh, sao Tô Nghênh Hạ lại bị đánh chứ?
Hơn nữa Tưởng Lam cũng hiểu, hôm nay Thi Tinh xuất hiện không phải tới tìm bà gây phiền phức, vì vậy bà không sợ hãi lắm, chỉ cần để Hàn Tam Thiên tới gánh hậu quả, nhà họ Tô có thể phủi sạch quan hệ.
Nếu Hàn Tam Thiên muốn liên lụy bọn họ, Tưởng Lam cũng đã nghĩ xong cách, tốt
nhất là khiến Tô Nghênh Hạ và Hàn Tam Thiên ly hôn tại chỗ, cứ vậy thì bà không cần bị dính líu.
Sau khi tìm được Hàn Quân, Hàn Tam Thiên đã lấy lại được điện thoại của mình, nhưng Tương Lam đột nhiên kêu anh trở về, lời nói và thái độ còn tệ như vậy khiến Hàn Tam Thiên có chút khó hiểu.
"Mẹ, sao vậy?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Mày đừng gọi tao là mẹ, tạo không phải
mẹ của mày, bây giờ kẻ thù đã tìm tới cửa rồi, mày còn muốn trốn tránh, mau cút về." Tưởng Lam nói.
Loading... Kẻ thù!
Nghe thấy câu này, ánh mắt Hàn Tam Thiên đông lại, không phải là Nam Cung Thiên Thu đã trực tiếp tới biệt thự sườn núi rồi chứ.
Hàn Tam Thiên cúp điện thoại, lái xe chạy như điên, nhanh chóng đến khu biệt thự Đỉnh Vân.
Về đến nhà, khi anh chứng kiến ba người Tô Nghênh Hạ đều quỳ gối trước mặt Nam Cung Thiên Thu, hơn nữa khuôn
mặt của Tô Nghênh Hạ đã sáng đỏ, sát ý ngút trời trong lòng Hàn Tam Thiên trực tiếp bao trùm cả biệt thự.
Trầm mặt, anh bước đến cạnh Tô Nghênh Hạ, hít sâu vài hơi.
Dám đảnh Tô Nghênh Hạ!
Bà lại dám đánh Tô Nghênh Hạ!
"Hàn Tam Thiên, anh ngoan ngoãn trở về với tôi, hay là muốn tôi cưỡng chế?" Nam Cung Thiên Thu khinh thường nói với Hàn Tam Thiên.
Khóe miệng Hàn Tam Thiên nở một nụ cười vô cùng lạnh lùng, đột nhiên quay đầu, nói với Nam Cung Thiên Thu: "Bà đã chạm vào giới hạn của tôi."
"Điểm mấu chốt?" Nam Cung Thiên Thu khinh thường nói: "Loại người vô dụng như anh, còn có giới hạn sao?"
Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đấm, lạnh lùng bảo: "Đám rác rưởi mà bà mang đến, với tôi mà nói, có tác dụng không?"
Ánh mắt Nam Cung Thiên Thu khinh thường, tuy rằng người lần trước bà phái
đi đã bị Hàn Tam Thiên giết, nhưng lần này nhiều vệ sĩ như vậy, Hàn Tam Thiên còn đánh thắng được sao? Hơn nữa mặc dù là chuyện lần trước, trong mắt của Nam Cung Thiên Thu cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Nhất định là tên áo đen phế vật kia quá bất cẩn nên mới thất bại, nếu không dựa vào thân thủ của thằng phế vật Hàn Tam Thiên này, sao có thể là đối thủ của gã?
"Hàn Tam Thiên, là anh làm liên lụy tới bọn họ, đừng trách tôi, tôi đã nhắc nhở từ lâu rồi, nếu anh làm theo những gì tôi nói, bọn họ sẽ bình an vô sự, nhưng nếu anh
muốn ép đến bước này, vậy thì cả nhà họ Tô, chỉ có thể chôn cùng anh." Nam Cung Thiên Thu cười nói.
Cả nhà họ Tô!
Tưởng Lam nghe thấy câu này thì trong lòng chấn động, bà cụ này rốt cuộc là ai, nói chuyện lại mạnh miệng như vậy! Cả nhà họ Tô cũng không đặt vào mắt, hơn nữa muốn khiến tất cả mọi người chôn cùng Hàn Tam Thiên, bà có bản lĩnh lớn vậy sao?
Bất kể bà có làm được hay không, Tưởng Lam đã sợ, nhất định bà sẽ không để
mình bị Hàn Tam Thiên liên lụy.
"Hàn Tam Thiên, từ giờ trở đi, mày không còn bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Tô nữa, mày không phải người của nhà họ Tô." Tưởng Lam vội vàng nói với Hàn Tam Thiên.
"Ha ha ha ha ha." Nam Cung Thiên Thu cười to, ánh mắt thương hại nhìn Hàn Tam Thiên: "Không ngờ rằng mày ở rể nhà họ Tô, bây giờ lại một cước bị đạp đi, thật là đáng thương, nếu sống thấp hèn như vậy, tại sao không chết bên ngoài đi?"
"Thấp hèn?" Hàn Tam Thiên từ từ cúi đầu,
nói: "Quả thực tôi sống rất thấp hèn, bất kỳ ai cũng không đặt tôi vào mắt, nhưng mà..."
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn Nam Cung Thiên Thu, tiếp tục nói: "Thấp hèn không có nghĩa là có thể mặc người sỉ nhục."
"Thế nên? Anh làm được gì? Phản kháng ư, thằng phế vật như anh, có thể phản kháng hả?" Nam Cung Thiên Thu khinh thường nói, đập quải trường xuống, giống như tổng tư lệnh, mấy vệ sĩ xuất hiện bao vậy, tới gần Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhíu mày, vậy mà vui vẻ nói: "Nam Cung Thiên Thu, trong mắt bà, tôi rất vô dụng hả? Từ nhỏ bị gã đánh, tôi ngay cả đánh trả cũng không dám, vì vậy đương nhiên bà cảm thấy tôi rất nhu nhược, nhưng bà biết không? Tôi không đánh trả, chỉ là sợ không cẩn thận đánh chết gã thôi."
Dứt lời, Hàn Tam Thiên đánh vệ sĩ dẫn đầu, động tác nhanh tới mức đám người Nam Cung Thiên Thu căn bản không nhìn thấy rõ.
Thi Tinh giật mình, Hàn Tam Thiên có thân
thủ lợi hại vậy sao?
Bởi vì từ nhỏ anh đã đi theo Viêm Quân học tập, hình như cũng là chuyện đương nhiên.
Mãnh hổ say ngủ, không có nghĩa là mèo bệnh, chỉ là anh chưa thức giấc mà môi.
Bây giờ, Hàn Tam Thiên cho thấy anh đã dậy rồi!
Mãnh hổ tỉnh dậy đáng sợ bao nhiêu?
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Nam Cung Thiên Thu thì biết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT