Lúc Tưởng Lam mất kiên nhẫn đi tới cửa, nhìn thấy Thi Tinh và Nam Cung Thiên Thu đứng bên ngoài, đồng tử lập tức phóng đại vô số lần.
Bà già này thì bà không biết, nhưng Thi Tinh thì cả đời cũng không quên.
Cái tát nặng nề kia với Tưởng Lam mà nói đến nay vẫn như mới xảy ra hôm qua, hơn nữa bà cũng biết được Thi Tinh là người có thân phận vô cùng lợi hại từ miệng Hàn Tam Thiên.
Sao... sao đột nhiên bà ta lại tìm tới cửa!
Tưởng Lam còn nhớ, Thi Tinh muốn bà làm người khiêm tốn, nếu còn làm khó "nó" chút nào sẽ khiến bà hối hận vì đã làm người.
Nhưng mà... nhưng mà Tưởng Lam hoàn toàn không biết "nó" trong miệng Thi Tinh là ai, chẳng lẽ, bà đã đắc tội người kia sao?
Trong nháy mắt Tưởng Lam nhớ lại mọi chuyện gần đây nhất, nhưng bà không nghĩ rằng mình đã đắc tội với ai.
"Sao... sao cô lại tới đây?" Tưởng Lam
hốt hoảng nói với Thi Tinh.
Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng nhìn Tưởng Lam, hỏi: "Cô nói ai là chó mèo?"
Tưởng Lam sợ tới mức hơi run rẩy, vội vàng bảo: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không nói mấy người."
Tuy rằng Tương Lam không biết Nam Cung Thiên Thu là ai, nhưng khí thế của bà cụ này rất mạnh, hơn nữa thái độ của Thi Tinh đối với bà rõ ràng không phải cung kính bình thường, Tưởng Lam nào chọc được.
Hà Đình cảm thấy rất lạ, Tưởng Lam là loại người gì, bà rất rõ ràng, lúc khóc lóc om sòm long trời lở đất, ai cũng không thèm đặt vào mắt, sao lại khách sáo với Ỗhai người xa lạ trước mắt như vậy chứ?
"Kêu Hàn Tam Thiên chạy về đây." Dứt lời, Nam Cung Thiên Thu tự bước vào biệt
thự.
Tưởng Lam không dám ngăn cản, cho bà mười lá gan bà cũng không dám làm bậy.
Nơm nớp lo sợ chào hỏi hai người, sau đó gọi điện cho Tô Nghênh Hạ, bà không
muốn tìm thằng vô dụng Hàn Tam Thiên kia, hơn nữa sau khi trải qua chuyện tối hôm đó, Tưởng Lam vàng căm thù Hàn Tam Thiên tới tận xương tủy.
Tô Nghênh Hạ không biết tình huống trong nhà thế nào, nhưng ban nãy Hàn Tam Thiên vừa đi, hiển nhiên có chuyện quan trọng, cô không muốn làm phiền Hàn Tam Thiên, vì vậy tự trở về nhà.
Lúc nhìn thấy Nam Cung Thiên Thu và Thi Tinh trong phòng khách, Tô Nghênh Hạ căng thẳng đến không nói được gì, lúc trước đối mặt với bà nội, cô cảm thấy khí thế của bà rất đáng sợ, khiến người ta
cực kỳ áp lực, cảm giác không giận mà uy đó, không ai có thể sánh bằng.
Nhưng đến khi đối diện Nam Cung Thiên Thu, Tô Nghênh Hạ mới biết cái gì là áp lực thực sự, bà chỉ ngồi đó, không nói một lời đã khiến cả biệt thự đều trở nên ngột ngạt.
"Các người là ai? Tìm Hàn Tam Thiên làm gì?" Tô Nghênh Hạ yếu ớt hỏi.
Nam Cung Thiên Thu quan sát Tô Nghênh Hạ, trong mắt toàn là ý xem thường, nói: "Cô, có tư cách gì biết tôi là ai, tôi muốn gặp Hàn Tam Thiên."
Tô Nghênh Hạ nghe nói thế, trong lòng không phục lắm, người này thật là bá đạo, đã vào nhà cô, vậy mà còn không khách sáo như vậy.
"Tam Thiện có việc, hiện tại không về được, tôi là vợ anh ấy, bà có gì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời giúp bà." Tô Nghênh Hạ nói.
Nam Cung Thiên Thu cười lạnh đứng dậy, chống quải trường đi đến trước mặt Tô Nghênh Hạ, cảnh tượng tiếp theo khiến người ta kinh ngạc. Bà vậy mà lại giơ tay
cho Tô Nghênh Hạ một cái tát vang dội ngay lập tức.
"Cô là cái thá gì, có tư cách nói chuyện với tôi hả, kêu nó cút về ngay, nếu không thì cô quỳ cho tôi, chừng nào nó về thì cô quỳ đến chừng đó." Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng nói.
Thấy Tô Nghênh Hạ bị đánh, người đàn bà chanh chua Tưởng Lam cả thở cũng không dám thở mạnh, bà chỉ có thể khóc lóc om sòm trước mặt người có thể chọc, đối với loại người rõ ràng biết mình không thể chọc vào này, cho dù ăn đòn cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng.
"Nghênh Hạ, con gọi thằng phế vật kia về đi." Tưởng Lam khẽ nói với Tô Nghênh На.
Tô Nghênh Hạ che mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà là ai, đây là nhà của tôi, bà dựa vào đâu mà diễu võ giường oai ở đây."
Nam Cung Thiên Thu phì cười, nói: "Một nhà họ Tô nho nhỏ ở thành phố Thiên Vân mà cũng to gan như vậy, dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, cô muốn chết hả?"
"Chẳng lẽ bà còn dám giết người sao?". Tô Nghênh Hạ không chút sợ hãi nói.
Nam Cung Thiên Thu giữ quái trượng lên muốn đánh Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ đưa tay nắm chặt, nói: "Tôi kính bà là trưởng bối, kính bà lớn tuổi nên không so đo với bà, nhưng đó không phải lý do để bà được đằng chân lân đằng đầu."
Nam Cung Thiên Thu nổi giận, được đằng chân lân đằng đầu? Bà đánh người,
chẳng lẽ còn cần lý do hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT