"Sao đột nhiên còn lại cảm thấy có hứng thú với Hàn Tam Thiên vậy?" Thiên Xương Thịnh hỏi.

Vốn Thiên Hoành Huy không quan tâm chuyện này, hơn nữa cũng không có tư cách quản.

Tuy rằng hiện tại Thiên Vương Thịnh

không hỏi đến chuyện trong công ty, nhưng nếu ông định làm gì, mấy đứa con dưới gối cũng không dám hỏi nhiều.

Có điều tối qua gặp phải Hàn Quân ở chỗ như Kim Kiều Thành, với Thiên Hoành Huy mà nói, nhất định sẽ tưởng lầm là Hàn Tam Thiên, hơn nữa "anh" lại giả vờ như không nhận ra mình, điều này khiến Thiên Hoành Huy cảm thấy "anh" có chút không coi ai ra gì.

"Con cảm thấy, người thanh niên này, CÓ chút tự cao ngạo mạn." Thiên Hoành Huy nói.

"Tự cao ngạo mạn? Cha ngược lại cảm thấy nó rất khiêm nhường đó." Người tự cao ngạo mạn, làm sao lại ngấm ngầm chịu đựng ở lại nhà họ Tô ba năm? Hơn nữa trong khoảng thời gian này tiếp xúc, mặc dù Hàn Tam Thiên có vốn để kiêu ngạo nhưng chưa từng tỏ ra tự cao ngạo mạn, vì vậy trong ấn tượng của Thiên Xương Thịnh, Hàn Tam Thiên là một người khiêm tốn.

"Tối qua con gặp nó ở Kim Kiều Thành, đi lướt qua nó, nó như không quen biết con vậy, không phải tự cao ngạo mạn thì là gì." Thiên Hoành Huy nói.

"Kim Kiều Thành?" Thiên Vương Thịnh nhíu mày, sao Hàn Tam Thiên lại tới Kim Kiều Thành chứ? Theo lý mà nói, anh không phải người như thế mới đúng, hỏi: "Con không nhìn lầm chứ?"

"Cha, con chưa lớn tuổi lắm đâu, cha tưởng con cận thị hả? Hơn nữa nó còn trái ôm phải ấp, sao con có thể nhìn lầm được chứ." Thiên Hoành Huy nói.

Sắc mặt Thiên Vương Thịnh trầm xuống, thằng nhóc này, vậy mà lại có sở thích về mặt này.

Mặc dù đàn ông cần trát ɖu͙ƈ vọng, nhưng Kim Kiều Thành, chung quy không phải chỗ tốt, hơn nữa ông còn muốn làm mối cho Thiên Linh Nhi với Hàn Tam Thiên. Nếu Hàn Tam Thiên là một người như vậy, chẳng phải đã đẩy Thiên Linh Nhi vào hố lửa sao?

"Chuyện này, không được nói cho người khác biết." Thiên Vương Thịnh nhắc nhở.

Thiên Hoành Huy cũng thương con gái của mình, hơn nữa đại khái ông ta cũng đoán được suy nghĩ của Thiên Vương

| Thịnh, nói: "Cha, bây giờ Thiên Linh Nhi còn nhỏ, có vài việc không cần vội vã, hơn nữa cha cũng phải lau mắt nhìn cho rõ, đừng hại Linh Nhi đó."

Thiên Vương Thịnh trợn mắt trừng trừng, hỏi: "Đó là cháu gái cưng của tôi, chẳng lẽ tôi lại hại nó hả?"

Thiên Hoành Huy chột dạ rụt cổ một cái, mặc dù trước mặt người khác ông là tổng giám đốc Thiên cao cao tại thượng, nhưng trước mặt Thiên Vương Thịnh, ông chỉ là một đứa con mà thôi.

"Còn con nữa, cha đã nói với con vô số

lần rồi, bớt đến cái chỗ Kim Kiều Thành đó đi, bị người ta biết là vấy bẩn nhà họ Thiên." Thiên Vương Thịnh nói.

Thiên Hoành Huy liên tục gật đầu, tỏ vẻ sau này sẽ không đi nữa, sau đó lấy cớ công ty có việc trốn mất dạng.

Chỉ chốc lát sau, Thiên Linh Nhi mắt ngái ngủ từ trong phòng bước ra, áo ngủ rộng thùng thình che lấp dáng người hoàn mỹ, cô lười biếng duỗi lưng một cái, nói với Thiên Vương Thịnh: "Ông nội, Hàn Tam Thiên đã biến mất rất lâu rồi, ông giúp con hẹn anh ấy xuất hiện đi."

Thiên Vương Thịnh cũng muốn thăm dò thử xem đến cùng thì Hàn Tam Thiên là loại người gì, nếu thằng nhãi này là làng sói che giấu cẩn thận, ông không thể để Thiên Linh Nhi tiếp tục qua lại với Hàn Tam Thiên nữa.

"Quả thực hôm nay ông cũng muốn tìm nó, nhưng con không được đi." Thiên Xương Thịnh nói.

"Tại sao? Ông nội, ông không sợ râu của ông khó giữ được hả?" Thiên Linh Nhi uy

hϊế͙p͙.

Lần này Thiên Vương Thịnh không tỏ ra sợ hãi, nói: "Nghe lời ông nội, sau này còn rất nhiều cơ hội gặp mặt."

Thiên Linh Nhi biết, ông nói như vậy nhất định là rất nghiêm túc, có lẽ đã xảy ra chuyện gì, cô không dám nói nhiều nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play