Đối với lời nói của bà cụ, đột nhiên Tô Nghênh Hạ nảy sinh một loại cảm giác vô cùng chán ghét, phải khiến cho nhà họ Tô trở thành một gia tộc có thế lực thì mới thừa nhận sự ưu tú của Hàn Tam Thiên?

Nhưng hình như bà chưa từng nghĩ, Hàn Tam Thiên căn bản không cần bà thừa nhận.

Người có thể ngồi bên cạnh Thiên Xương Thịnh, sao có thể quan tâm người khác nhìn mình như thế nào chứ?

Bữa tiệc qua được quá nửa, Thiên Linh Nhi hất mái tóc đuôi ngựa, đi tới bàn của

nhà họ Tô.

Bà cụ thấy Thiên Linh Nhi liền nhanh chóng đứng dậy, không dám có chút ý nghĩ cậy già lên mặt nào hết.

"Chào cô Thiên, tôi là nhà họ Tô..."

Bà cụ còn chưa nói xong, Thiên Linh Nhi đã ngắt lời không chút khách khí: "Trong số các người ai tên là Tô Hải Siêu, nghe nói có màn biểu diễn có thể xem?"

Thiên Linh Nhi cũng không phải là người không lễ phép, chỉ là hiện tại cô không hề có chút hảo cảm nào với nhà họ Tô cả,

cho nên mới không để bà cụ vào mắt.

Người tình trong mộng của cô bị cả cái nhà này nói là đồ bỏ đi, tâm trạng cô có thể tốt ư?

Nghe được câu nói của Thiên Linh Nhi, ánh mắt cả nhà họ Tô đều không tự chủ được mà rơi xuống chỗ Tô Hải Siêu.

Cái gọi là màn biểu diễn, đại khái chính là Tô Hải Siêu quỳ xuống sủa tiếng chó rồi!

Tô Hải Siêu cắn chặt răng, nói: "Cô Thiên, tôi chính là Tô Hải Siêu."

Vẻ mặt Thiên Linh Nhi tràn đầy ý cười nhìn Tô Hải Siêu, đánh giá khắp trêи dưới rồi nói: "Là anh hả, quỳ xuống sủa tiếng chó, tôi còn chưa từng thấy qua đâu, hay là anh cho tôi mở rộng hiểu biết?"

Tô Hải Siêu vốn tưởng mình có thể tránh thoát kiếp nạn này, không ngờ lại là Thiên Linh Nhi ra mặt. Ánh mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên, chính là cái đồ bỏ đi đó, chắc chắn là anh nói chuyện này cho Thiên Linh Nhi biết.

Nhưng Tô Hải Siêu là một người rất sĩ diện, trong cảnh hội tụ của những người

giới thượng lưu này, nếu anh ta quỳ xuống sủa tiếng chó thì ngày mai cả thành phố Thiên Vân đều sẽ xem anh ta là trò cười.

"Cô Thiên, tôi với cậu ta chỉ là đùa chút thôi." Tô Hải Siêu nói.

Thiên Linh Nhi không vừa lòng mà nhíu mày, nói: "Anh sẽ không để tôi hứng khởi mà tới mất hứng mà về chứ."

"Cô Thiên, thật sự chỉ là đùa thôi, nếu cô không tin thì gọi cậu ta tới hỏi là biết." Hiện giờ Tô Hải Siêu chỉ có thể nghĩ cách uy hϊế͙p͙ Hàn Tam Thiên, để anh bỏ qua

chuyện này.

Nhưng nếu Hàn Tam Thiên đã nói chuyện này cho Thiên Linh Nhi biết thì sẽ không nghĩ tới chuyện bỏ qua cho anh ta.

Dù sao anh cũng không phải là bồ tát sống. Hơn nữa nếu Hàn Tam Thiên không thể xuất hiện, Tô Hải Siêu sẽ bỏ qua cho anh sao? Đáp án đã rất rõ ràng rồi.

"Cần hỏi sao? Nếu anh không quỳ cũng được, món nợ này tôi ghi nhớ, về sau sẽ tính với mấy người." Thiên Linh Nhi nói.

Những lời này có hai chữ vô cùng quan

trọng, Thiên Linh Nhi nói là "mấy người", mà không phải là "anh", cũng chính là ý nói, cô không chỉ gây phiền phức cho Tô Hải Siêu mà còn gây phiền phức cho cả nhà họ Tô.

Bà cụ nghe được câu này, nhất thời sắc mặt trầm xuống. Tuy hận Hàn Tam Thiên để người ngoài nhúng tay vào chuyện giữa anh và nhà họ Tô, nhưng nếu bị Thiên Linh Nhi ghi thù thì bà cũng không dám. Vị này dù sao cũng là cô chủ nhà họ Thiên đó.

"Hải Siêu, cháu còn không mau làm theo lời cô Thiên đi." Bà cụ lạnh giọng nói.

Mặt Tô Hải Siêu xám như tro, ngay cả bà nội cũng lên tiếng rồi, kiếp nạn hôm nay có vẻ là tránh không được rồi.

"Đừng vội đừng vội." Đột nhiên Thiên Linh Nhi khoát tay, sau đó cao giọng nói: "Mọi người dùng lại nào, yên tĩnh chút đi."

Hội trường vốn không ồn ào, mọi người đều nói chuyện nhỏ tiếng, sau khi nghe được giọng Thiên Linh Nhi thì đều im lặng hết.

"Hôm nay có một màn biểu diễn đặc biệt,

hy vọng có thể mang tới tiếng cười, mọi người đừng bỏ qua nhé." Thiên Linh Nhi nói.

"Cô Thiên, sao có thể để cô biểu diễn cho chúng tôi xem được."

"Phải đó, thân phận cô tôn quý, chúng tôi sao có thể có vinh hạnh này chứ."

"Cô Thiên, hay là để tôi làm thay cô, chọc cười mọi người một phen."

"Để tôi để tôi."

"Tôi tôi tôi, cô Thiên, để tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play