"Đúng rồi, Nghênh Hạ, có một chuyện mẹ phải nói cho con biết." Tưởng Lam nói.
“Chuyện gì ạ?” Tô Nghênh Hạ nghi hoặc.
“Đàn ông, không thể giữ quá nhiều tiền, bằng không sẽ ra ngoài hái hoa ngắt cỏ." Tưởng Lam nói ý.
Những lời ẩn ý như này, Tô Nghênh Hạ hiểu, nhưng biệt thự đã sang tên cho cô, cô lại không biết xấu hổ đi quản tiền của Hàn Tam Thiên, chuyện như thế Tô Nghênh Hạ không làm được.
"Mẹ, mẹ cứ như thế, sớm hay muộn anh ấy cũng rời đi." Tô Nghênh Hạ nói.
Tưởng Lam cười tươi, nụ cười xuất phát
từ nội tâm, nói: "Vậy không phải chuyện tốt sao? Đuổi kẻ vô dụng này ra khỏi nhà họ Tô, nhà chúng ra sẽ không bị xã hội coi thường nữa."
"Thiên Linh Nhi tặng cậu ta ra chiếc xe quý như thế, không chừng kẻ vô dụng trong mắt người ta chính là bảo vật." Tô Quốc Diệu buột miệng.
Loading... "Coi cậu ta là bảo vật? Tô Quốc Diệu, sao ông không có đầu óc như thế, muốn tôi cười chết sao?" Tưởng Lam xoa hai khóe mắt, sợ cười sẽ để lại vết nhăn.
Tô Quốc Diệu thở dài trong lòng, Hàn Tam
Thiên mua xe mua biệt thự, có kinh tế như thế sao Tưởng Lam vẫn không nhìn ra. Chẳng lẽ hình tượng Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng đã khắc sâu trong tâm trí bà, làm bà mờ mắt.
Theo quan điểm của Tô Quốc Diệu, Hàn Tam Thiên không có khả năng là kẻ vô dụng, thậm chí là người rất giỏi, chỉ không thể hiện ra bên ngoài mà thôi, nếu không Thiên Linh Nhi sao lại tặng Lamborghini cho cậu ta đâu?
"Mẹ, mặc kệ ra sao, con cũng không làm chuyện đó đó." Tô Nghênh Hạ nói.
"Con đúng là đứa ngốc, sau này hối hận thì đừng khóc trước mặt mẹ." Tưởng Lam giận không thèm nhìn Tô Nghênh Hạ.
Cùng ngày, Thiên Linh Nhi lại gọi điện cho Hàn Tam Thiên, cái biệt danh đáng yêu siêu cấp vô địch đã được Hàn Tam Thiên đổi thành Thiên Linh Nhi.
"Ông nội em nghe thấy anh mời cơm, ông liền đồng ý rồi, hơn nữa bữa nay cũng rảnh, anh thấy thế nào?" Thiên Linh Nhi hỏi qua điện thoại.
"Ăn bằng mắt đi." Hàn Tam Thiên nói, hắn
dở khóc dở cười với món quà của Thiên Linh Nhi, dù gì cũng không quý cho lắm. Bởi vì trong mắt Hàn Tam Thiên mấy trăm triệu như tiền ăn sáng mà thôi, chẳng qua phương thức tặng quà như thế khiến Tô Nghênh Hạ lại nghĩ nhiều, hơn nữa còn không cho anh cơ hội giải thích.
"Anh hài hước đó." Thiên Linh Nhi cười.
"Cô hào phóng thật, bỏ ra mấy trăm triệu mua xe, nói tặng là tặng, tiểu thư nhà họ Thiên quả nhiên khác người thường." Hàn Tam Thiên nói.
"Hừ, chuyện tôi ra tay sao có thể đơn giản
vậy được. Cứ như này đi, chiều nay anh tới đón tôi, chúng ta cùng đi mua đồ ăn, sau đó anh nấu cho ông nội tôi ăn." Nói xong, Thiên Linh Nhi đúp điện thoại.
Hàn Tam Thiên mơ hồ nhớ lại mình đã nói gì với Thiên Linh Nhi, anh có nói đồng ý đâu!
Vị tiểu thư này tùy hứng quá.
Nhưng nếu có thể gặp mặt Thiên Vương Thịnh, Hàn Tam Thiên sẽ không từ chối.
Sau bữa trưa, Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà, cũng không nói cho Tô Nghênh Hạ biết mình đi đâu, bởi vì suốt bữa ăn Tô Nghênh Hạ không thèm nhìn anh một cái.
Nhà họ Thiên ở khu biệt thự khác tại Thiên Vân, hơn nữa cũng ở ngoại ô. Nếu so sánh khu biệt thự Đỉnh Vân xa hoa kia thì nơi này kém hơn một chút, nhưng toàn bộ khu biệt thự này đều là người nhà họ Thiên ở, có ý nghĩa hoàn toàn khác, nói nơi này là gia tộc nhà họ Thiên cũng không quá.
Bảo vệ đã được Thiên Linh Nhi báo trước, nên khi thấy xe của Hàn Tam Thiên thì không kiểm tra đã cho vào.
Thiên Linh Nhi đứng trước cửa biệt thự, cô gái nhỏ đã chờ thật lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy xe Hàn Tam Thiên, thì giả bộ mình là tiểu thư rụt rè.
Khi xe dừng, Hàn Tam Thiên hạ kính xuống hỏi: "Cô thất thần gì đó."
"Chẳng lẽ anh không biết làm người đàn ông lịch lãm mở cửa cho phụ nữ sao?" Thiên Linh Nhi nói.
Hàn Tam Thiên dập lửa, nhấn ga bỏ đi, Thiên Linh Nhi tức giận dậm chân tại chỗ, muốn bóp chết người trong xe.
"Cô thực sự không lên?" Hàn Tam Thiên nói.
Cô chủ nhà họ Thiên, luôn được coi là viên ngọc trêи tay người khác, nếu là người khác, cô chắc chắn nổi tính tiểu thư đi vào nhà.
Nhưng Thiên Linh Nhi không làm thế, u ám mở cửa xe, ngồi vào.
"Không lịch lãm chút nào cả, xe này tôi tặng anh đó." Thiên Linh Nhi bĩu môi.
"Đúng lúc, nếu cô đổi ý tôi sẽ trả xe cho cô ngay giờ." Hàn Tam Thiên nói.
Thiên Linh Nhi cảm thấy máu dồn lên não, tay thành nắm đấm giơ lên trước mặt Hàn Tam Thiên, uy hϊế͙p͙ nói: "Anh có thấy có đấm này không? Hậu quả chọc giận tôi nghiêm trọng lắm đó."
"Chẳng nhẽ cố quên kết cục cao thủ của La Bân rồi sao?"
Thiên Linh Nhi sửng sốt, buông tay xuống, gục đầu, vẻ mặt như ăn phải ruồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT