Đến nội thành, Đường Thanh Uyển cảm thấy không yên trong lòng. Lớn tầm tuổi này, số lần cô bé đến đó cũng chỉ đếm trêи đầu ngón tay.
Sau khi ngồi trêи xe, Đạo Thập Nhị nói một câu làm Mặc Dương muốn phun máu.
"Làm ông chủ mà còn đi con xe nát này sao?"
Hàn Tam Thiên cười phá lên, mặt Mặc Dường như gan lợn. Trừng mắt nhìn Hàn Tam Thiên đang chế giễu ông.
Trở lại nội thành, trong khi chọn nhà, lo lắng phương tiện đến trường cho Đường Thanh Uyển nên Hàn Tam Thiên bỏ ra một số tiền lớn mua một căn nhà gần trường học, hơn nữa còn đứng tên Đao Thập Nhị.
Đạo Thập Nhị cảm thấy nếu anh ta đã làm việc cho Hàn Tam Thiên vậy mọi thứ là điều đương nhiên, cho nên chưa nói câu cảm ơn nào.
Dành ra một số tiền không cần thiết, để Đao Thập Nhị và đứa con gái chuyển nhà
luôn trong ngày.
Khi Hàn Tam Thiên và Mặc Dương rời đi, Đạo Thập Nhị tự mình đưa họ đến thang máy làm Hàn Tam Thiên hơi bất ngờ.
Loading... Cả quá trình Đào Thập Nhị chưa nói câu cảm ơn nào, không ngờ trước khi đi người này vẫn còn chút kiến thức của người lương thiện.
"Anh không cần cảm ơn tôi, chỉ cần làm việc thật tốt, sau này sẽ có thêm ưu đãi cho anh." Hàn Tam Thiên nói.
"Có tiền mặt không?" Đạo Thập Nhị hỏi.
Hàn Tam Thiên kinh ngạc nhìn Đao Thập Nhị, nói: "Có, làm gì?"
"Không có tiền ăn cơm."
Ặc, không phải đi cảm ơn, mà là đuổi theo để đòi tiền, chắc sợ bị Đường Thanh Uyển nhìn thấy.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lấy mấy nghìn đồng đưa cho Đạo Thập Nhị. Đạo Thập Nhị cầm tiền, không nói một lời trở lại nhà, để lại Hàn Tam Thiên và Mặc Dương bốn mắt nhìn nhau.
"Tên này, chỉ biết có tiền thôi." Mặc Dương cười khổ nói.
"Dứt khoát thẳng thắn, cũng không tồi." Hàn Tam Thiên nhìn nhìn đồng hồ, gần đến giờ tan tầm rồi. Chạy nhanh vào thang máy.
Để Mặc Dương đưa mình đến dưới công ty của nhà họ Tô, may là đúng giờ, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn đợi cho đến năm rưỡi lại không nhìn thấy thân ảnh của Tô | Nghênh Hạ.
Em ấy tăng ca ư?
Hay là đã rời công ty, về nhà rồi?
Lúc này, Tô Hải Siêu và Tô Diệc Hàm bước ra khỏi của công ty.
Hàn Tam Thiên tiến lên, hỏi hai người: "Nghênh Hạ đâu rồi, em ấy ở lại tăng ca u?"
"Hàn Tam Thiên, cô ta tan tầm từ sớm rồi, chẳng lẽ cậu không biết?" Tô Hải Siêu nói.
Hàn Tam Thiên không nói lời nào, xoay
người chạy.
Tan tầm từ sớm!
Suốt ba năm nay, đây là lần đầu tiên trực giác của Hàn Tam Thiên khẳng định đã có chuyện xảy ra.
"Không phải trước kia Tô Nghênh Hạ toàn chờ Hàn Tam Thiên đón nó sao?" Tô Diệc Hàm nghi hoặc nói.
Mặt Tô Hải Siêu âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có lẽ con điếm này tìm ra được lý do bà nội không tín nhiệm nó rồi nên lúc này cố tình tạo khoảng cách với
Hàn Tam Thiên, chắc đợi bà nội coi trọng."
"Tên Hàn Tam Thiên phế vật này bị người ta đá văng một cước mà không biết." Tô Diệc Hàm cười nhạo nói.
"Lúc này Tô Nghênh Hạ đã nhận ra tên vô dụng đó là chướng ngoại vật của nó nên đương nhiên phải đá ngay và luôn. Nhưng anh sẽ không để Tô Nghênh Hạ thực hiện được, muốn tranh địa vị với anh sao, đúng là không biết tự nhìn lại mặt mình." Tô Hải Siêu lạnh lùng nói.
"Anh yên tâm đi, dù sao tng cũng chỉ là
một đứa con gái, sao mà đấu lại anh. Hơn nữa về sau em cũng sẽ giúp anh." Tô Diệc Hàm nói.
Gần đây Tô Hải Siêu cố ý thân cận Tô Diệc Hàm, lôi kéo quan hệ vì về sau Tô Diệc Hàm sẽ có cơ hội được gả vào gia đình giàu có. Lúc này nghe được câu cam đoạn của Tô Diệc Hàm, nhịn không được nở nụ cười.
"Về sau hai nhà Tô Hàn sẽ ở trong tay chúng ta rồi, em tốt anh tốt, thì mọi người mới tốt được." Tô Hải Siêu cười nói.
"Haizz, cũng không biết bạch mã hoàng tử
của em phải chờ đến khi nào mới xuất hiện đây." Tô Diệc Hàm cảm thán nói. Cô ta gấp lắm rồi như người ta vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
“Người có tiền chắc chắn có rất nhiều việc. Có khi đang vội vã kiếm tiền cho em, gấp cái gì." Tô Hải Siêu nói.
"Cũng có thể lắm, nhà nhiều tiền như thế sao mà rảnh rỗi được. vội một chút cũng được nhưng lại bắt em chờ lâu như vậy. Đến khi anh ấy xuất hiện, chắc chắn em sẽ phải ném cho chút thử thách. Nói cho anh ấy biết Tô Diệc Hàm em không phải là đứa con gái tùy tiện, muốn kết hôn với
em không dễ thế đâu."
Thấy Tô Diệc Hàm ra vẻ kiêu ngạo, trong lòng Tô Hải Siêu khinh bỉ một phen. Chỉ sợ đến khi người đó xuất hiện, Tô Diệc Hàm sẽ nhảy vào ngực người ta luôn, làm gì có chuyện sẽ rụt rè xấu hổ chứ.
Phụ nữ hám tài đối mặt với hấp dẫn của tiền bạc, chẳng lẽ không còn không tự giác mở hai chân ra ư?
Hàn Tam Thiên về đến nhà, không nhìn thấy Tô Nghênh Hạ, mà là Tưởng Lam đang nghiêm túc ngồi trong phòng khách.
"Hàn Tam Thiên, từ hôm nay trở đi, cậu đừng quay về nơi này nữa, tự mình cút đi." Tưởng Lam lạnh giọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT