Trong đám bạn học của Tô Nghênh Hạ, trước kia địa vị của cô rất cao, thậm chí rất nhiều nam sinh chung lớp còn ôm suy nghĩ “gần quan được ban lộc”, không ngừng theo đuổi Tô Nghênh Hạ.
Lúc trước Tô Nghênh Hạ được mọi người vây quanh như sao vây trắng, nhưng từ sau khi Hàn Tam Thiên ở rể thì mối quan hệ giữa những bạn học đó chỉ còn lại sự châm chọc, khiêu khích. Đặc biệt là những bạn nam chung lớp, vì không chiếm được mà bắt đầu có suy nghĩ quấy phá gian ác, nói ra những lời châm biếm ở buổi họp lớp, thế nên hiện tại Tô Nghênh Hạ mới trốn tránh không muốn đi họp lớp.
Thẩm Linh Dao tham gia họp lớp hàng năm, hàng năm nghe bọn họ nói không đúng về Tô Nghênh Hạ, cô đều đứng lên tranh cãi ầm ĩ với bạn cùng lớp để nói giúp cho Tô Nghênh Hạ. Chẳng qua cô chỉ có một thân một mình, hoàn không cãi lại bọn họ.
Bây giờ, Tô Nghênh Hạ đã dọn vào biệt thự Sơn Yêu. Với lại Hàn Tam Thiên nhìn qua cũng không phải là một tên phế vật, vì vậy Thẩm Linh Dao muốn Hàn Tam Thiên giúp Tô Nghênh Hạ trút hết nỗi uất ức ở trong lòng ra.
| “Anh không biết những bạn học đó nói chuyện khó nghe thế nào đâu. Nhất là người phụ nữ Dung ma ma để tiện kia. Lúc đi học đã có thù oán với Nghênh Hạ rồi. Bị cô ta nắm được nhược điểm anh ở rể nhà họ Tô, cô ta hận không thể nói với
mọi người rằng Tô Nghênh Hạ không đáng một đồng.” Thẩm Linh Dao nói đến chuyện này, ngay lập tức vẻ mặt trở nên cực kỳ tức giận, thậm chí còn nắm chặt tay lại thành một nắm đấm.
“Dung ma ma là ai? Tên gì mà quái dị như vậy.” Hàn Tam Thiên cười, hỏi.
“Cô ta tên là Dung Liễu, là một người phụ nữ lẳng lơ, hơn nữa còn rất đáng giận thế nên tôi mới gọi cô ta là Dung ma ma.” Thẩm Linh Dao giải thích.
“Được rồi, nếu em ấy đồng ý đi thì tôi sẽ đi cùng em ấy.” Hàn Tam Thiên nói.
“Cái gì mà em ấy đồng ý!? Còn không phải là bởi vì anh sao! Hàn Tam Thiên, tôi cảnh cáo anh, Nghênh Hạ vì anh nên mới chịu nhiều uất ức như vậy, anh nên giúp cô ấy trút ra hết nỗi bực tức trong lòng mới đúng.” Thẩm Linh Dao giờ đôi bàn tay
trắng như phần của mình lên, vẻ mặt uy hϊế͙p͙ nói.
“Được được được, tôi nhớ rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đón em ấy tan làm đây.” Hàn Tam Thiên liên tục gật đầu, nói.
“Đi đi, chờ khi nào tôi phát tài thì tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”
Nhìn theo bóng dáng Hàn Tam Thiên rời đi, đôi mắt Thẩm Linh Dao đột nhiên trở nên ảm đạm, cô lầm bầm lầu bầu nói: “Nghênh Hạ, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không biết tớ hâm mộ cậu nhiều đến mức
nào đâu.”
Tô Nghênh Hạ tan làm bước ra khỏi công ty. Nhìn thấy Hàn Tam Thiên vậy mà đứng
cửa, cô bèn chạy chậm đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.
“Sao anh lại tới đây, không phải đang nghỉ ngơi ở nhà sao?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ ngoài ý muốn.
Hàn Tam Thiên quơ tay, nói: “Em thấy anh còn cần nghỉ ngơi nữa không?”
Tô Nghênh Hạ lúc này mới phát hiện Hàn Tam Thiên thế nhưng đã tháo bột, sắc mặt
của cô bèn trở nên âm trầm, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Anh tháo bột lúc nào vậy? Bác sĩ đã nói anh cần dưỡng bệnh bốn mươi ngày còn gì, anh không cần cái tay này nữa à?”
“Anh bình phục rồi mà, hơn nữa bác sĩ cũng đã giúp anh kiểm tra qua. Nếu em không tin, anh có thể chở em đến bệnh viện để hỏi lại.” Hàn Tam Thiên cười nói.
Tô Nghênh Hạ cầm lấy tay của Hàn Tam Thiên, nghi ngờ hỏi: “Thật sao? Anh không gạt em đấy chứ?”
“Sao anh có thể gạt em được, về nhà thôi.
Anh thật sự không sao mà.”
Lên xe, thấy hai tay đang lái xe của Hàn Tam Thiên vô cùng tự nhiên, lúc này Tô Nghênh Hạ mới thực sự yên tâm.
“Anh khôi phục nhanh thật đấy, sợ là đến cả bác sĩ cũng không dám tin nhỉ.” Tô Nghênh Hạ nói.
“Nếu không phải anh phản ứng nhanh, tròng mắt của ông ấy suýt chút nữa là rơi xuống đất rồi, may là anh đã nhét vào lại cho ông ấy.”
Tô Nghênh Hạ bị những lời này chọc
cười, nói: “Nhìn anh lợi hại thế nào kìa, ʍôиɠ sắp chồng lên trời đến nơi rồi.”
“Khụ khụ, đàn ông sao có thể làm mấy động tác như vậy chứ.” Hàn Tam Thiên
nói.
Trong chốc lát, Tô Nghênh Hạ còn không hiểu được ý nghĩa của những lời này, lúc cô nghĩ tới, nhiệt độ trong xe đã giảm xuống đôi chút, trong đôi mắt toàn là sát khí.
“Hàn Tam Thiên, lá gan của anh càng lúc càng lớn.” Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.
Mí mắt của Hàn Tam Thiên nhảy lên, anh vội vàng dời đề tài này đi, nói: “Hôm nay anh đã gặp Thẩm Linh Dao.”
“Dao Dao? Đã vài ngày cô ấy không gọi điện cho em rồi, cũng không biết tại sao nữa.”
Hàn Tam Thiên kể lại chuyện ngày hôm nay cho Tô Nghênh Hạ nghe. Đối với chuyện Hàn Tam Thiên ngộ thương mấy tên bảo vệ, cô có chút nén giận nói: “Sao anh có thể tùy tiện đánh người như vậy, lỡ khiến bản thân bị thương thì phải làm sao bây giờ. Sau này nếu không được em cho
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT