“Nếu cháu lấy được, bà sẽ đồng ý.” Bà cụ

nói.

Những lời này khiến Tô Hải Siêu cùng Tô Diệc Hàm không dám lớn tiếng nữa, vì

nếu Tô Nghênh Hạ làm được, cô ta chắc chắn có tư cách nắm quyền xử lý tài chính của công ty, nhưng với tiền đề cô ta phải làm được.

Một tỷ, nhà họ Tô bọn họ dựa vào gì để được vay một tỷ, dù thế chấp cả công ty, ngân hàng cũng không đồng ý.

“Lần này Tô Nghênh Hạ xong đời rồi, cô ta sao có thể vay một tỷ được.” Sau khi người nhà họ Tô giải tán, Tô Diệc Hàm và Tô Hải Siêu ngồi chung một xe rời đi, Tô Diệc Hàm chế nhạo.

“Giá trị của công ty đương nhiên không được vay nhiều như thế, nhưng anh vẫn lo nếu Tô Nghênh Hạ thực sự nắm quyền tài chính của công ty, cuộc sống sau này

của chúng ta sẽ rất khổ.” Tô Hải Siêu lo

lắng.

“Cần gì mà lo, trừ khi cô ta có ý định bán mình, nhưng cô ta như thế, dù có đồng ý đi bán, cũng không có ai thèm để ý tới đó.” Tô Diệc Hàm ác ý.

Ở khung cảnh khác, trêи chiếc xe Audi A6.

Tô Nghênh Hạ lái xe, thần trí hoảng hốt, Hàn Tam Thiên đưa cho cô ý tưởng đó, nhưng cô chưa bao giờ ngờ tới Hàn Tam Thiên sẽ nói ra việc cho vay một tỷ như thế.

“Tam Thiên, anh nghĩ em lấy được một tỷ sao?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Hàn Tam Thiên, nếu việc này không thành, chúng ta sẽ mất biệt thự, sao cậu có thể há mồm lấy được một tỷ như thế chứ, cậu cho rằng tiền rơi xuống từ trêи trời sao?” Hàn Tam Thiên chưa kịp nói gì, Tưởng Lam đã oán thán. Tính tình bà đã khiêm nhường lại một ít, nếu như bình thường, chắc chắn đã nhảy dựng lên chửi rủa Hàn Tam Thiên.

Đương nhiên, bà không chì chiết người khác cũng có nguyên nhân, Tưởng Lam đang muốn Hàn Tam Thiên sang tên biệt thự cho Tô Nghênh Hạ.

“Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.” Hàn Tam Thiên nói.

Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, Tô Nghênh Hạ yên tâm hẳn.

Tưởng Lam hừ lạnh, không nói chuyện nữa.

Tô Quốc Diệu lo lắng sốt ruột nói: “Nếu không vay được, chúng ta không còn biệt thự đâu.”

“Ba, Hàn Tam Thiên nói không có vấn đề thì chắc chắn không có vấn đề, ba không cần lo lắng đâu.” Tô Nghênh Hạ nói.

Lời Tô Quốc Diệu vừa dứt khỏi môi, cuối cùng đành nuốt lại, ông muốn nói Hàn Tam Thiên dựa vào việc gì có thể làm

được? Nhưng nghĩ mình vẫn đang ở trong biệt thự của người ta, giờ không nên tranh cãi với Hàn Tam Thiên.

Về đến nhà, Hàn Tam Thiên gọi điện cho ngân hàng, lần trước lấy tiền giám đốc cố tình để lại số cho Hàn Tam Thiên, muốn tạo mối quan hệ với anh nhưng Hàn Tam Thiên không quan tâm tới cô ta. Dù cô ta quyến rũ đó, nhưng đó không phải là khẩu vị của Hàn Tam Thiên

Khi giám đốc nhận được điện thoại của Hàn Tam Thiên, nghe yêu cầu của Hàn Tam Thiên, chuyện lớn như thế cô không tự quyết định được, chỉ có thể báo lại với tổng giám đốc ngân hàng.

“Tốt nhất ngày mai gặp tôi, bằng không

mọi tài sản của tôi ở bên các vị sẽ được chuyển sang ngân hàng khác.” Hàn Tam Thiên không đợi giám đốc trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Hàn Tam Thiên làm chuyện này đơn giản lắm, trực tiếp đưa cho Tô Nghênh Hạ một tỷ là xong nhưng tiền đó từ đâu ra, anh không thể giải thích được. Cho nên sau quá trình suy đi tính lại, anh quyết định thông qua ngân hàng để làm việc.

“Anh Đỗ, có một vị khách lớn đảm bảo việc cho nhà họ Tô vay, anh có thời gian không tới nói chuyện với khách hàng.” Giám đốc gọi điện cho Đỗ Hồng, nói thẳng mọi việc.

“Nhà họ Tô? Nhà họ Tô nào cơ?” Đỗ

Hồng hỏi.

“Nhà họ Tô phụ trách dự án phía tây.”

“Ha ha, cô trả lời người ta, bảo người ta cút đi, tôi không có thời gian tiếp họ.” Đỗ Hồng cười khẩy, tất cả ngân hàng tại Thiên Vân sẽ không cho nhà họ Tô vay, ông cũng được thông báo, còn được hưởng một phần hoa hồng nữa.

“Anh Đỗ, vị khách lớn kia nói, nếu không cho nhà họ Tô vay, mọi tài sản của người đó tại ngân hàng bên mình sẽ được chuyển sang ngân hàng khác.” Giám đốc vừa nghe thấy thế thì phát bực. Một khi tài sản của Hàn Tam Thiên được chuyển đi, bọn họ sẽ gặp phải tổn thất lớn.

“Chuyển thì chuyển đi, mấy người có tiền tưởng tôi để bọn họ vào mắt sao?” Đỗ Hồng khinh thường.

“Anh Đỗ, vị khách lớn này có tài sản trêи chục tỷ đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play