Hoàng đế Lưu Vệ quốc ngay sau đó nổi cơn thịnh nộ, cho người vây công. Ở ngay trên thuyền hoa bắt lấy toàn bộ người của Đông Vệ quốc, bao gồm cả hoàng đế Xích Diện.


Tất cả bị bắt, gán tội mưu tặc, gian tế,... Bị nhốt vào ngục, chờ ngày hành hình, tất cả bị bắt, ngoại trừ một tên ám vệ nổi tiếng của Đông Vệ tên Ám Dạ thì chạy thoát.


Sau một đêm, cục diện thay đổi đến chóng mặt.


Trời chẳng mấy chốc đã vào thu, gió lạnh cùng sương mờ trắng xóa ảm đạm phủ kín khắp nơi, mờ ảo không thể phân rõ.


Tần Mặc thống nhất hai nước, gộp lại thành một nước mang tên Đông Lưu quốc và lên làm hoàng đế. Không bao lâu sau liền ổn định được tình hình hỗn loạn, đứng tại đỉnh cao nhân sinh.


Nhị hoàng tử bị trúng độc nặng , cái vết thương ở má hắn là do 23 bôi độc vào dao để tấn công. Chỉ có nữ nhân mới có thể hắn áp chế độc. Nghiễm nhiên là Liễu Hạ bị lôi ra làm thuốc giải, bị áp chế suốt ngày đêm


Không chịu nổi, cô ta trốn khỏi nơi kinh khủng đó, nhưng nhị hoàng tử nhất kiến chung tình, không muốn thượng nữ nhân nào khác ngoài cô ta nên Liễu Hạ dù trốn đi mấy lần cũng bị bắt lại, phải tiếp tục lăn giường cùng hắn


Nhưng độc dược Số 23 làm lại quá mạnh, không cách nào giải được, chỉ có thể áp chế rồi lại áp chế mãi dẫn đến phản hệ, nhị hoàng tử chết trên người Liễu Hạ, lập tức bị đem đi an táng


Liễu Hạ trốn thoát thành công nhưng lại vô cùng chật vật, độc từ người tên nhị hoàng tử đó nhiễm cả sang cô ta, dần dần Liễu Hạ phải tìm nam nhân để áp chế, bất kể là ai cũng được, kết cục thì chắc chắn trăm phần trăm giống tên kia


Tam hoàng tử Lăng Triệt mất, Tần Mặc cho người lật tung cả khúc sông đó lên nhưng cũng chẳng tìm thấy bất kì dấu vết nào


Người ta an táng và làm lễ, lập lăng mộ cho hắn như thường; hàng năm vào ngày ấy, hoàng đế Đông Lưu quốc lại ra thăm mộ hắn cùng nhị hoàng tử


Liễu Y là người từ nước khác đến, lại không phải người hoàng thất, dù có mất thì cũng không ai quan tâm, mộ cũng không có, một người tưởng nhớ cũng không.


Hai người mất vào cùng một năm.


Nhưng khúc sông đó cứ vào thời điểm Lăng Triệt cùng cô biến mất, màu xanh tự nhiên của nó lại dần chuyển sang màu đỏ tươi như máu.


Người ta coi đây là một điều kì diệu nên thường đến xem rất đông, có vô vàn những câu chuyện, truyền thuyết li kì được lập ra từ nó, nhưng sự thật chỉ có những người đã ở trên thuyền rồng năm đó mới có thể biết được.


Dù sao, câu chuyện này cũng vẫn được lưu truyền rộng rãi, thậm chí là rất lâu về sau.


Ngay sau khi mộ của Lăng Triệt được lập ngay cạnh khúc sông đó, Tần Mặc ra thăm mộ, đứng trầm ngâm trước nó hồi lâu.


Trên bia đá được trang hoàng đẹp đẽ dành cho người trong hoàng thất khắc hàng chữ:


'Lăng Triệt - tam hoàng tử chi mộ'


Từng cơn gió gào thét cuốn qua, lá cây lặng lẽ lay động, tóc đen theo đó thổi bay tán loạn.


Tần Mặc đứng nhìn chăm chú một lúc lâu, quanh thân phát ra khí lạnh nhàn nhạt, trầm ngâm nghĩ. 


Trong một thoáng, tâm ý khẽ động, hắn từ từ cúi xuống, nhặt một viên đá có góc cạnh sắc nhọn trên mặt đất, lặng lẽ đến gần. Cúi đầu tỉ mỉ khắc lên bên dưới dòng chữ đó những nét chữ thật sâu, xong xuôi liền thong thả rời đi.


Thân ảnh người kia nhỏ dần, trở lên mơ hồ rồi từ từ biến mất.


Cảnh còn người mất, nước mắt bất giác lăn dài trên mặt.


Kết thúc này, có được cho là viên mãn chăng?


Lăng mộ bên bờ sông,


Gió lạnh thổi qua, làm những cây cỏ mọc trên mộ khẽ lay động.


Trên đá, những dòng chữ khắc sâu hiện lên thật rõ nét:


'Lăng Triệt - tam hoàng tử chi mộ


Liễu Y - tam hoàng tử phi chi mộ'


--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play