*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối hôm qua, Thẩm Thính Miên ngủ không được ngon cho lắm. Cậu cứ luẩn quẩn trong một vòng lặp chết chóc, lúc tỉnh lại cậu không nhớ rõ chi tiết như thế nào như đại khái là trong mơ, cậu bị giáo viên tiếng Anh mắng khiến cậu khổ sở không thôi. Không chỉ có cô ấy mà còn có mặt những giáo viên khác nữa, mỗi lần cảnh tượng bị phê bình trôi qua lại khiến giấc mơ càng vặn vẹo, quái dị tựa như một bức họa trừu tượng, kéo dài vô tận. Chúng tạt những mảng đen lên giấc mơ của cậu, biến những hạnh phúc trở thành hư ảo.

Thẩm Thính Miên ngồi ngốc trên giường gần nửa tiếng, cậu xoa mặt nhìn ra ngoài trời, mặt trời vẫn còn trốn đâu đó chưa chịu lộ mặt. Thẩm Thính Miên quay ra tìm Lý Mục Trạch, sau đó cậu đứng lên, kéo cửa ra, nhỏ giọng kêu lên: “Mục Trạch?”

Cậu nghĩ chắc là Lý Mục Trạch đi toilet thôi, nhưng sao lại đi lâu như vậy.

Thẩm Thính Miên đang mặc chiếc áo ngủ rộng của Lý Mục Trạch, thử gõ cửa toilet, kêu: “Mục Trạch, cậu ở đâu vậy?”

Vẫn không có ai đáp lại. Cậu đứng đó một hồi giống như một đứa trẻ bị lạc mẹ. Thính Miên thất thần, gãi tóc, sau đó cậu đến phòng khách tìm cặp sách của Lý Mục Trạch, lấy một cuốn sách giáo khoa ra, định sẽ ôn tập một chút.

Lúc này, đèn bỗng nhiên bật sáng.

“Dậy sớm vậy con?”

Là mẹ Lý, Thẩm Thính Miên dụi mắt nhìn bà, hình bóng của bà ấy vậy mà lại giống với với Lý Mục Trạch đến kỳ lạ, cậu nhớ lại tình huống tối qua, cậu xấu hổ không thôi: “Con chào dì ạ”

          “Buổi sáng tốt lành.” Mẹ Lý ôm thảm yoga, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất trẻ trung,bà kinh ngạc nhìn Thẩm Thính Miên đang ôm sách trong tay, “Sớm vậy mà đã học bài rồi à?”

Thẩm Thính Miên không biết phải trả lời thế nào: “Dạ không phải… con chỉ tùy tiện xem một chút thôi ạ.”

Mẹ Lý chăm chú nhìn cậu, cười một cái rồi đặt thảm yoga qua một bên: “Con tới uống ly sữa này trước đi.”

Thẩm Thính Miên ngồi trước bàn ăn, nhìn mẹ Lý bưng ly sữa nóng đi tới, cậu hai tay nhận lấy: “Cảm ơn dì ạ.”

“Không cần khách sáo như vậy.” Mẹ Lý cười tươi với cậu, bà kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện với cậu, “Trạch Trạch đã đi mua bữa sáng rồi, nó vẫn luôn muốn ăn túi trứng*, quầy hàng đó nằm tận phía đông thành phố, cho nên nó đã thức dậy rất sớm để đi, chắc sẽ về trễ một chút.”  

(*Túi trứng: là món dưới hình đây, mình không biết món này tiếng việt kêu là gì nên đành dịch tạm như vậy.)



          “Dạ, ra là vậy…” Thẩm Thính Miên gật đầu, hai tay cầm ly sữa.

Mẹ Lý chống cằm hỏi: “Tối hôm qua con không ngủ được sao?”

Thẩm Thính Miên dụi mắt:“Không có ạ…” Như nhận ra lời mình nói quá ngắn, cậu liền bổ sung thêm: “Con ngủ cũng khá ngon, chỉ là…”

Mẹ Lý vẫn nghiêm túc lắng nghe, cậu không đành lòng đành phải nói thật: “Con gặp ác mộng, con mơ thấy… mà cũng không phải, con mơ thấy bị giáo viên phê bình…”

Mẹ Lý hiểu ra mọi chuyện, cười: “Vậy à?” Bà vừa nghịch đuôi tóc vừa nói: “Dì cũng thường xuyên mơ thấy mình đang thi đại học mà chỉ nộp giấy trắng, không làm được gì cả.”

Thẩm Thính Miên nghe bà nói chuyện, cậu cảm thấy khí chất tương tự với Lý Mục Trạch trên người bà. Điều này làm cậu có thể thả lỏng và nghiêm túc nghe những lời tâm sự của mẹ Lý.

          “Thật ra, hiện tại, ở trường học, mọi người sắp phải bước vào kỳ thi đại học rồi. Chuyện mà mọi người cần làm lúc này chính là học tập chăm chỉ và thi thật tốt, đó là điều bắt buộc phải làm lúc này. Nhưng cho dù có thi không tốt đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng sẽ trôi qua thôi, một giai đoạn mới sẽ đến, lúc đó sẽ có những chuyện mới cần phải làm.”

Mẹ Lý nhún nhún vai, mỉm cười: “Cho nên chúng ta không cần sợ gì cả, con chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thôi, còn lại tốt hay xấu thì cũng đều sẽ qua hết…ừm, mọi thứ rồi cũng đã rồi.”

Nói xong bà nhìn Thẩm Thính Miên hỏi: “Con thấy dì thích giảng đạo lý quá đúng không?”

“Không phải ạ.” Thẩm Thính Miên vội vàng phủ nhận, suy nghĩ câu từ để trả lời, “Có thể… đây là ý nghĩa của sinh mệnh chăng?”

Mẹ Lý nghe vậy thì bật cười: “Không cần phải theo đuổi cái gọi là ý nghĩa của sinh mệnh gì cả, đến cùng thì con sẽ thấy chẳng có cái gọi là ý nghĩa đó đâu. Chúng ta chỉ cần trân trọng từng giây phút tồn tại của bản thân, tận hưởng mọi niềm vui trước mắt là được rồi.”

Bà vừa dứt lời, Lý Mục Trạch đã trở lại.

“Đi vậy mà vẫn hơi trễ, thiếu chút nữa là hết đồ mất tiêu.”Hắn xách theo một túi nóng hôi hổi, một tay đóng cửa lại, nghi hoặc mà nhìn bọn họ, “Hai ngươi nói chuyện phiếm sao? Nói gì thế?”

Thẩm Thính Miên nghẹn một lát rồi nói: “Nói về ý nghĩa của sinh mệnh này.”

Lý Mục Trạch bất ngờ: “Sáng sớm mà đã đàm đạo chuyện triết học nhân sinh rồi sao

Mẹ Lý cười to, nhìn hắn nói: “Bên ngoài thời tiết có ổn không?”

“Thời tiết cũng không tồi đâu mẹ.” Lý Mục Trạch xách túi đồ ăn đi tới, trên người vẫn còn vương hơi lạnh, “Sao vậy, mẹ lại muốn đi leo núi à?”

“Đúng vậy, mẹ muốn đi tiếp.” Mẹ Lý lười biếng nói, “Con muốn cùng đi không, hôm nay con được nghỉ đó.”

Nói đến đây, bà hưng phấn ngồi dậy, hỏi Thẩm Thính Miên: “Tiểu Miên cũng cùng đi nhé?”

“Con…” Thẩm Thính Miên vuốt cặp chân mình, không biết phải trả lời sao.

Lý Mục Trạch ở phía sau, đặt tay lên vai cậu: “Cùng đi đi, không cần đi bộ nhiều đâu, đi chơi vui vẻ thôi.”

Thẩm Thính Miên không còn kiêng kỵ gì nữa, vui vẻ đáp ứng: “Được.”

Bố Lý thức dậy tương đối trễ, ông vẫn đang mặc áo ngủ, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, híp mắt nói:“Mọi người đều dậy sớm vậy.”

Lý Mục Trạch cởi áo khoác ra, nhanh nhẹn mang chén đũa ra, chuẩn bị ăn cơm sáng. Thẩm Thính Miên nhìn ra hắn đang rất hưng phấn, liền đi tới bên hắn để phụ một tay, không quên hỏi một câu: “Túi trứng là cái gì mà vui vẻ vậy?”

“Tớ không phải vui vẻ vì cái này.” Lý Mục Trạch oán trách nói, lén nhìn bố mẹ đang nói chuyện rồi tiến đến ngửi ngửi trên mặt Thẩm Thính Miên, “Sao lại có mùi nồng thế này?”

Thẩm Thính Miên không trả lời vấn đề này, hơi cau mày hỏi: “Sao lúc cậu đi không nói với tớ một tiếng.”

Lý Mục Trạch cứng người: “Sao vậy?” Hắn yên lặng xoa xoa đôi tay của Thẩm Thính Miên phía sau lưng: “Không thoải mái sao?”

“Cũng không phải…” Thẩm Thính Miên nhất thời có chút đỏ mặt, cậu quay sang nhìn hắn, sau đó buồn buồn ôm lấy Lý Mục Trạch, “Đêm qua tớ gặp ác mộng.”

Lý Mục Trạch ôm chặt cậu, thuần thục hôn một cái lên trán cậu, “Mơ thấy gì nào, nói với tớ đi.”

Thật ra cũng chẳng có gì quá lớn cả, Thẩm Thính Miên không nói ra được, trong ngực xuất hiện cảm giác khó chịu:“Lần sau cậu có đi thì nhớ nói với tớ một tiếng nha.”

“Nhưng mà cậu đang ngủ mà.” Lý Mục Trạch giải thích, nói xong hắn lại bật cười, xoa cổ Thẩm Thính Miên, “Hiểu rồi, lần sau sẽ nói với cậu một tiếng.”

Thẩm Thính Miên rất vui vẻ, cậu cọ tới cọ lui trong lòng ngực hắn đến khi vừa lòng mới ngẩng mặt lên cười: “Này, quần lót đã khô chưa?”

Thẩm Thính Miên cúi mặt: “Đừng có ghẹo* tớ hoài như vậy nữa.”

(*Nguyên văn là 玩梗, tớ thật tình không hiểu nổi từ này là gì nên đành chém theo ngữ cảnh thôi. Nếu ai có biết chính xác là gì thì comt nhé, tớ sẽ sửa liền ♥♥♥)

Lý Mục Trạch nhướng mày trêu chọc cậu: “Oa, Miên Miên của chúng ta thiên phú hát kinh kịch Tú Xuyên, biểu cảm chuyển đổi linh hoạt nha.”

Thẩm Thính Miên không thèm để ý đến hắn, cậu cầm lấy miếng túi trứng cắn một miếng, rồi liếm môi.

Lý Mục Trạch thấy Thẩm Thính Miên vậy, liền tới gần cậu hỏi: “Ngon không?”

Thẩm Thính Miên cầm miếng túi trứng giơ lên, hỏi hắn có muốn ăn không, Lý Mục Trạch lắc lắc đầu, vì vậy Thẩm Thính Miên cắn một miếng nữa. Lý Mục Trạch bất chợt thò đầu qua, cắm lấy miếng bánh trên miệng cậu, không chịu nhả. Thẩm Thính Miên nào chịu thua, cậu cắn miếng bánh thêm 2 lần nữa, giống một chú cún nhỏ đang đoạt lại đồ ăn của mình mà lại không đủ sức để xông lên. Lý Mục Trạch nghĩ vậy liền bật cười ha hả.

Sau bữa sáng, cả nhà chuẩn bị ra ngoài. Nhà Thẩm Thính Miên không thể nào so với nhà Lý Mục Trạch, trong nhà hắn luôn có đầy đủ đồ ăn vặt lạ mắt mà còn rất ngon. Lần này, mẹ Lý nhanh chóng chọn vài món mang theo.Bố Lý là người lái xe. Ông trời đúng là không chiều lòng người, thời tiết càng ngày càng kém. Bọn họ đi đến nơi có phong cảnh đẹp nhưng xuống xe thì thấy trời vẫn còn âm u, Lý Mục Trạch trêu chọc nói: “Cái núi này cứ y như là được photoshop rồi ấy.”

         Bố Lý cười tủm tỉm,từ từ vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối của mẹ Lý, “Cứ đi lên đi, cùng lắm là dính mưa chút thôi mà.”

Mẹ Lý cũng vui vẻ theo: “It’s just a rain.” (Tạm dịch: Chỉ là một cơn mưa thôi.)

Đại khái là do chăm sóc Thẩm Thính Miên, bọn họ cũng không thể đi nhanh được. Trên đường đi, bố Lý bỗng nhiên nói về quá trình học lúc trước của mình. Ông nói mình phải thi đi thi lại ba lần mới đậu được vào trường sơ trung tốt nhất huyện, bây giờ ông có chút tiếc nuối: “Lãng phí mất mấy năm, bây giờ nghĩ lại bố cảm thấy hoàn toàn không cần phải như vậy. Không vào được trường sơ trung tốt thì vẫn có thể vào được trường cao trung tốt, không vào được trường cao trung tố thì vẫn có thể đầu vào được trường đại học tốt.”

Mẹ Lý hỏi ông ấy: “Nếu như vẫn không đậu được vào trường đại học tốt thì sao?”

Bố Lý trả lời như đương nhiên: “Vậy thì nghĩ cách tìm một công việc tốt là được rồi.”

Lý Mục Trạch cười đùa: “Nếu lúc trước không cố được thì về sau sẽ càng khó khăn hơn.”

“Cũng không đúng lắm đâu.Thật ra chỉ cần đậu đại học là được rồi, đây là sự khác nhau của một bước đệm tốt và không tốt.” Bố Lý mỉm cười, vừa nói vừa gật đầu với những người đang đi lên núi, “Giả dụ như nếu bây giờ bố mở công ty, con và một người khác có bằng cấp cao hơn cùng đến làm thì trong một hai năm đầu, có thể cậu ta sẽ được giao nhiều công việc hơn con do bằng cấp của cậu ta, nhưng nếu năng lực thật sự của con mạnh hơn cậu ta thì không sớm thì muộn cũng sẽ được phát hiện và trọng dụng hơn nhiều.”

Có lẽ là bởi vì Lý Mục Trạch sắp phải thi đại học nên trong nhà ai cũng nói về đề tài học hành.

Lý Mục Trạch nói: “Nhưng nếu bằng cấp của con quá kém so với cậu ta thì cũng rất khó mà được trọng dụng đâu.”

“Vậy con tới công ty khác là được.” Bố Lý ôn hòa nói, “Dù sao cũng là một trải nghiệm tốt để trưởng thành hơn.”

Cả nhà nói đề tài này mãi cho đến khi bắt đầu ăn cơm cũng chưa kết thúc. Thẩm Thính Miên nhìn hai bố con như đang thi hùng biện, anh nói 1 câu, tôi nói 1 câu. Cuối cùng, Bố Lý cười to, nói thẳng: “Tuổi trẻ các con quá so đo chuyện được mất, quá quan tâm chuyện thành bại. Trên thực tế thì không cần biết con đã va vấp ra sao, va vấp đến bao lâu, dù sao đó cũng sẽ kết thành trụ đỡ vững vàng cho con, càng về sau con sẽ càng nhận thức rõ trình độ học vấn thật sự của mình tới đâu.”

Thẩm Thính Miên chia bánh sandwich cho bọn họ, lúc nhét bánh vào tay Lý Mục Trạch, cậu nhỏ giọng nói: “Bố cậu chỉ hy vọng cậu đừng áp lực quá thôi mà.”

Lý Mục Trạch đang tranh luận hăng say, vừa quay đầu qua Thẩm Thính Miên liền hạ giọng, ngón tay không quên cọ cọ trên bàn tay cậu: “Không sao đâu mà.”

Mẹ Lý cầm di động chụp tới chụp lui, không quá để ý đến cuộc tranh luận của hai bố con, chỉ khi hai người ngừng lại mới nói: “Đâu đâu cũng có sự cạnh tranh cả. Hãy coi nó như 1 trò chơi thôi, cố gắng nỗ lực hết mình, chơi hết mình mới thôi.”

Lý Mục Trạch tùy tiện cắn miếng bánh sandwich mấy miếng, kéo tay Thẩm Thính Miên: “Đi nào, qua bên kia chơi một lát đi.”

Thẩm Thính Miên nhìn về phía bố Lý, ông xua tay với hai người: “Hai đứa cứ chơi vui vẻ đi!”

Thấy hai đứa nhỏ đang chạy trên bãi cỏi, mẹ Lý có chút cảm thán: “Có bao nhiêu người hâm mộ nó khi mà có Mục Trạch bên cạnh.”

“Nói thế nào nhỉ…” Mẹ Lý quay đầu sang nói với bố Lý, “Thân là người lớn chúng ta cứ mặc định chúng như những viên gạch, muốn đặt đâu là lại khuân đến đó nhưng lại thường quên mất chúng cũng là con người, có máu có thịt ắt sẽ có đau có khổ, là người cũng khao khát yêu thương.”

         Bố Lý suy nghĩ rồi nói: “Điều này cũng bình thường thôi mà. Ai cũng muốn được yêu thương và thấu hiểu. Nhiều khi chúng ta đã quên mất rằng ngoài kia việc được nhận yêu thương từ người khác cũng đồng nghĩa với việc phải gánh 1 trách nhiệm tương đương. Có điều điểm khác giữa tiểu Miên và những người khác là bọn họ cần Trạch Trạch, đòi hỏi khát khao từ Trạch Trạch, còn tiểu Miên yêu Trạch Trạch, giữa cả hai có sự đồng hành và sự thấu hiểu từ tình yêu.”

“Huống hồ đây chỉ là sự đơn phương tạm thời.” Bố Lý cười nói, “Đã nhiều năm như vậy, em đã chăm sóc anh nhiều đến thế rồi mà?”

Mẹ Lý cười thành tiếng: “Không có em, anh vẫn có thể tự chăm sóc tốt cho mình mà.”

Bố Lý lắc đầu: “Không có em, anh vĩnh viễn không thể tự chăm sóc tốt cho mình được đâu.”



Người lớn là vậy, họ thường nói những điều to tát lớn lao một cái rất dễ dàng.

Lý Mục Trạch kéo Thẩm Thính Miên đến dưới một tán cây lớn, nơi này gió cũng khá to, Thẩm Thính Miên hắt xì một cái:“Cũng tốt mà.”Cậu nói: “Cậu lớn lên trong gia đình như thế này, chẳng trách tớ lại có thể thích cậu đến vậy.”

Bố mẹ Lý Mục Trạch đều là giáo sư đại học, bằng cấp của họ đã cao hơn người khác rồi nên nói ra những câu như vậy có thể sẽ bị xem là tự mãn, Lý Mục Trạch nói: “Tớ không muốn làm giáo viên, thật ra là chẳng muốn vào đơn vị hành chính sự nghiệp nào cả. Bằng cấp không quá quan trọng nhưng lần nào ra ngoài với họ, bất kể là tớ có nói đề tài gì thì cuối cùng hai người cũng hợp tác lại dạy dỗ tớ hết.”

Vào giây phút này, thời gian dường như trôi qua rất chậm, Lý Mục Trạch chăm chú nhìn Thẩm Thính Miên, ánh mắt muôn phần dịu dàng, Thẩm Thính Miên khẽ cười: “Tớ không cảm thấy họ quá cưng chiều hay bỏ lơ cậu, bọn họ thật sự tốt lắm luôn.”

Lý Mục Trạch chạm vào cằm của Thẩm Thính Miên, ánh mắt không biết đang nhìn cái gì: “Đừng lo lắng, tớ thích ứng rất tốt, mỗi ngày tớ sẽ đều chỉ tập trung làm việc của mình thôi, không nghĩ quá nhiều làm gì cả.”

Thẩm Thính Miên gật đầu rồi cúi xuống cắn bánh quy. Lý Mục Trạch cực kỳ mất hứng, ý định hôn người kia tự dưng bị hụt mất.

Lý Mục Trạch: “… Cậu lấy bánh quy ở đâu ra vậy.”

Thẩm Thính Miên giơ tay: “Hôm qua tớ mang từ nhà đến ấy, cũng ngon lắm đó.” Cậu chợt bừng tỉnh: “Hình như bọn họ cũng chưa ăn mà? Cái này ngon lắm.” Nói rồi cậu định quay trở lại: “Phải cho họ nếm thử mới được.”

Lý Mục Trạch bất đắc dĩ đuổi theo: “Cậu hiếu thảo với bố mẹ tớ ghê luôn nha.”  

Nhưng bố mẹ Lý Mục Trạch không biết đã đi đâu, Thẩm Thính Miên đi tới tìm một vòng không thấy, bèn quay sang hỏi Lý Mục Trạch: “Mẹ cậu đâu?”

Lý Mục Trạch cảm thấy kỳ lạ mà nhìn cậu, Thẩm Thính Miên dừng một chút rồi sực tỉnh, đành đổi cách hỏi khác: “Mẹ chúng ta đâu?”

Lý Mục Trạch không hề trả lời, Thẩm Thính Miên kéo quần áo hắn, lặp lại lần nữa: “Mẹ chúng ta đâu, tớ…”

Cậu dừng lại, hình như đã cảm nhận được gì đó, nơm nớp quay đầu lại thì thấy mẹ Lý đang đứng sau cậu, đôi mắt có chút khó hiểu. Bà như vừa bước lại đây, bông hoa mới được cài bên tai, bố Lý đang cầm camera cách đó không xa đang đi tới.

Gì vậy chứ!

Thẩm Thính Miên cứng ngắc mà đưa bánh quy qua: “Dì ơi! Dì ăn thử bánh quy này đi ạ, ngon lắm đó dì.”

Đưa đồ xong, Thẩm Thính Miên hoảng hốt tìm được bỏ chạy, nhưng Lý Mục Trạch đã kịp xoay người, nhanh chóng ôm cậu vào lòng, cười nói: “Đi đâu vậy, không được chạy!”

Thẩm Thính Miên vùng vẫy mãi vẫn không thoát ra được, đành buồn bực đứng im trong lồng ngực hắn. Lý Mục Trạch ôm cậu, đi về phía trước, mãi đến nơi không có ai xung quanh, mới hôn lên mặt cậu một cái.

Thẩm Thính Miên không biết phải làm sao: “Tớ không muốn quay lại đâu, xấu hổ quá.”

Lý Mục Trạch lắc lắc cánh tay cậu: “Đó là mẹ chúng ta mà không phải sao?”

Thẩm Thính Miên gật đầu: “Đúng vậy.”

Lý Mục Trạch gác cằm lên vai Thẩm Thính Miên: “Đúng vậy. Cho nên cậu gọi vậy đều rất bình thường mà đúng không?”

Thẩm Thính Miên nghi hoặc nhìn hắn: “Hình như vậy.”

Vừa mới lừa đảo thành công, Lý Mục Trạch cười cười nhìn cậu: “Vậy cậu ngại cái gì?”

Thẩm Thính Miên nghiêm túc tự ngẫm một lát. Thế rồi, cậu dần dần tỉnh khỏi cơn mê, uể oải ỉu xìu nói: “Tớ muốn gọi lắm… nhưng mà…”

Cậu dựa vào người Lý Mục Trạch, buồn rầu không thôi: “Haizzz! Tớ thấy mình thật sự phiền quá đi mất…”

Thẩm Thính Miên thương lượng riêng với Lý Mục Trạch: “Chúng ta đợi chút nữa rồi tự mình về sau đi.”

Lý Mục Trạch bình tĩnh nói: “Không được, là người một nhà thì phải về cùng bố mẹ trở về.”

Thẩm Thính Miên buồn bực một lát, cuối cùng cũng đành phải thỏa hiệp với hắn, đành ngoan ngoãn: “Thôi được rồi, cứ vậy đi.”

Lý Mục Trạch cười tươi, xoa đầu cậu nói: “Cậu đó nha.”

Bầu trời trở nên quang đãng. Những đám mây xám xịt đã bị đẩy đi ra, để lộ ra ánh mặt trời ấm áp. Lý Mục Trạch kêu Thẩm Thính Miên ngẩng đầu lên nhìn cầu vồng trên trời. Mùa đông thật ra kỳ diệu, nó chữa lành những vết thương ngày hè, cái lạnh giá làm sống lại những giấc mộng đã úa tàn. Những cơn gió se lạnh thổi qua đỉnh đồi hoang vu. Lúc này, Thẩm Thính Miên thật sự cảm nhận được hạnh phúc giản đơn là gì, cậu đã có thể cảm thấy sung sướng vì một cảnh đẹp, cảm thấy may mắn vì nhận được tình yêu, mà tất thảy những điều này đều đến từ cuộc sống này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play