Thẩm Thính Miên sửng sốt vài giây, rồi đẩy Lý Mục Trạch ra: “Từ từ đã.”
Lý Mục Trạch chống hai tay vào ghế dựa, ưỡn lưng như một con mèo, hắn nhìn Thẩm Thính Miên với đôi mắt ngây thơ, bên ngoài thì ngoan ngoãn an tĩnh nhưng tim hắn đã đập bùm bùm, mừng rỡ không thôi.
Cậu không cự tuyệt hắn! Cậu không kháng cự!
Lý Mục Trạch không kìm lòng được, đỏ mặt cười với Thẩm Thính Miên, để lộ ra cái răng nanh đáng yêu. Đúng rồi, Thẩm Thính Miên không kháng cự, điều này làm hắn cực kì vui sướng.
Thẩm Thính Miên chưa từng hôn ai bao giờ, trên khuôn mặt non nớt của cậu hiện lên nét ngượng ngùng, cậu chớp mắt vài cái rồi khôi phục lại biểu tình thường ngày của cậu với Lý Mục Trạch. Cậu nỗ lực nói với hắn: “Mục Trạch, cậu không cần…”
Không cần vì yêu thích nhất thời mà phải trả giá nhiều đến vậy.
Cậu còn chưa nói xong thì Lý Mục Trạch giống như một chú báo nhỏ cực nhanh mà hôn cậu một cái nữa, hắn ôm vai cậu, hai mắt sáng ngời, cười tươi: “Cậu gọi tớ là gì?”
Hô hấp Thẩm Thính Miên trở nên rối loạn, ngơ ngẩn nhìn Lý Mục Trạch.
Lý Mục Trạch càng cười vui vẻ hơn, đôi mắt sáng lấp lánh, càng táo bạo hơn: “Có phải cậu cũng có chút… có chút thích tớ đúng không?”
Thẩm Thính Miên không trả lời, trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng từ đèn bàn hắt vào đáy mắt hắn, mơ hồ biến thành ánh nắng chói chang, làm cậu suýt rơi nước mắt. Lý Mục Trạch rất thích biểu tình mơ hồ của Thẩm Thính Miên, hắn bèn kéo cậu lại gần, chạm lên bờ môi cậu một cái.
Thiếu niên trẻ tuổi không hiểu cách hôn môi, làm cậu có chút đau, còn có chút ngưa ngứa. Đôi môi hắn nóng rực áp lên môi cậu, nhiệt độ này lại không đủ để hòa tan cậu. Cậu như đang lơ lửng trên không trung, phiêu lãng trên mặt biển. Bất giác, bên tai cậu lại hiện ra tiếng ve sầu vang vọng, rồi lại càng lúc càng giống tiếng máy đo điện tâm đồ.
Có ai sẽ dung túng như thế này với người mà họ không thích sao? Lý Mục Trạch biết không ai như vậy cả. Vì vậy nên hắn có thể biết rằng Thẩm Thính Miên không chán ghét hắn. Nhưng lúc đó Lý Mục Trạch không nghĩ nhiều đến vậy.
Lần đầu tiên được hôn người mình thích, môi Thẩm Thính Miên rất mềm, lại có vị ngọt nữa, mặc kệ hắn có hôn bao lâu cũng không hề cự tuyệt. Vì thế hắn ôm chặt cậu trong lòng, vuốt nhẹ lên môi cậu, bàn tay Thẩm Thính Miên đặt nhẹ lên lồng ngực đang phập phồng của hắn, khẽ thở gấp nói: “Được rồi.”
Lý Mục Trạch như không nghe thấy, Thẩm Thính Miên lại chịu không nổi: “Được rồi, Lý Mục Trạch!”
“Không được.” Lý Mục Trạch chạm nhẹ vào môi cậu rồi dụi dụi vào chóp mũi đỏ ửng của cậu, hắn dùng giọng điệu như đang làm nũng thương lượng với cậu, “Một lát nữa thôi mà.”
Đúng lúc đó có người gõ cửa.
Thẩm Thính Miên nhanh chóng đẩy Lý Mục Trạch ra, tự chỉnh trang lại bản thân một chút. Hắn có chút kinh ngạc, lực tay của người này thật ra đâu có yếu đâu.
Mẹ Lý ló đầu vào, nghịch ngợm cười với hai người một cái: “Mấy bạn nhỏ, xuống ăn cơm được chưa?”
“Tụi con tới liền đây.” Lý Mục Trạch gật đầu rồi đưa tay dắt Thẩm Thính Miên xuống.
Thẩm Thính Miên sửng sốt, thử đẩy tay ra vài lần nhưng không thành công, cậu sốt ruột trừng Lý Mục Trạch một cái.
Mẹ Lý nói: “Mẹ chờ hai đứa.”
Cô đóng cửa lại. Lý Mục Trạch sát lại gần, bất ngờ ôm cổ Thẩm Thính Miên rồi hôn một cái lên má cậu vang dội.
“Lý Mục Trạch!” Thẩm Thính Miên cau mày kêu hắn. Cậu vẫn chưa quen lắm với hành động thân thiết như thế này.
Nhận thấy mình đã đi hơi xa, Lý Mục Trạch điều chỉnh lại cảm xúc rồi cách xa cậu một chút: “Tớ không náo loạn nữa đâu.”
Hắn thấp thỏm vui sướng: “Cậu sẽ không hối hận đúng không?”
Tâm tình Thẩm Thính Miên hỗn loạn, rũ mắt không nhìn hắn: “Ý cậu là gì.”
Ý thì nhiều lắm nhưng hắn do dự rất lâu, cuối cùng khẩn trương hỏi với ngữ điệu lấy lòng: “Tối nay cậu ngủ cùng tớ nha?”
Giọng điệu ngây ngô của hắn làm Thẩm Thính Miên cảm thấy có chút thú vị, vừa vụng về vừa đáng yêu. Hướng phát triển này không giống như dự tính của cậu.
Dường như trong cơ thể cậu có một linh hồn khác điều khiển cậu, làm cậu mờ mịt trả lời: “Ừ, tớ ngủ với cậu.”
Cậu nhầm rồi. Trên thế giới này không ai có thể cự tuyệt Lý Mục Trạch. Nếu có thể, cậu sẽ dùng tình yêu để tưới lên hạt giống tình yêu, sẽ nhìn nó tốt tươi lớn lên chứ không phải mặc nó thối rữa.
Lý Mục Trạch vì câu nói của cậu mà muốn điên rồi, hắn vốn dĩ đã đứng dậy, nghe được câu này mà nhảy bắn lên, vui vẻ vô cùng: “Thật sao?”
Thẩm Thính Miên thoáng chốc cũng bị sự vui vẻ của hắn lan sang, cầm lòng không được cũng cười một chút.
“Thật mà.”
…
“Tiểu Miên đã nói với mẹ rồi à?”
“Dạ nói rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Lý là người phương Nam, thanh âm nói chuyện mềm mại ôn nhu, “Không biết mấy món này có hợp khẩu vị của con không nữa.”
“Món ăn ngon lắm ạ.”
“Về nhà rồi không cần nghiêm túc quá đâu, có thể cởi áo khoác ra cho đỡ nóng.”
“Không sao ạ, con không có nóng đâu ạ.”
Lý Mục Trạch vẫn vùi đầu chăm chú ăn, lâu lâu sẽ cười vài tiếng làm cơm phun ra ngoài.
Mẹ Lý “Ai nha” rồi rút giấy cho hắn, “Làm gì vậy, con ăn cơm đàng hoàng xem nào.”
“A, con xin lỗi.” Lý Mục Trạch bụm mặt, “Mẹ, con đang hạnh phúc muốn chết luôn.”
Mẹ Lý không hiểu nổi nhưng cũng cười theo hắn, hỏi: “Cơm hôm nay ngon đến thế sao?”
Thẩm Thính Miên không nghĩ tới là Lý Mục Trạch lại nói: “Không phải.”
Lý Mục Trạch ngượng ngùng, lại thành khẩn mà nói: “Cậu ấy hôm nay giúp con làm bài tập, thật là vui quá đi.”
Thẩm Thính Miên sửng sốt nhìn về phía mẹ Lý. Mẹ Lý liếc hắn một chút rồi cũng thẹn thùng cười cười: À, ra là như vậy.”
Cậu biết Lý Mục Trạch đang đắm chìm trong tình yêu, nhưng cậu không ngờ tình yêu này lại cường đại như vậy.
“Tiểu Miên, đây, ăn cái này nào.” Mẹ Lý gắp đồ ăn vào chén của Thẩm Thính Miên.
“Dạ…” Thẩm Thính Miên có chút hoảng hốt.
Lý Mục Trạch xoa xoa mặt, bất giác nhìn cậu hỏi: “Không phải là cậu đang không vui sao?”
“Không có.” Thẩm Thính Miên lắc đầu, cười cười.
Lý Mục Trạch nói thầm trong lòng: người này ở trước mặt mẹ mình còn cười nhiều hơn lúc ở với mình nữa. Hắn ăn dấm bậy bạ. Chờ ăn cơm xong, hắn liền kéo Thẩm Thính Miên vào phòng, vừa đóng cửa liền ôm chầm lấy người kia.
Thẩm Thính Miên lúc này không dung túng hắn nữa, giãy giụa nói: “Tớ muốn làm bài tập.”
“Đừng làm nữa.” Lý Mục Trạch cứng rắn nói. Sau đó thấy không ổn lắm liền lui bước, ánh mắt dính chặt vào bộ dạng của Thẩm Thính Miên, nhịn cười nói: “Tớ làm giúp cậu, cậu chơi với tớ nha.”
“Chơi cái gì?”
“Chơi trò nín thở…” Bỗng dưng sự tự tin tụt không phanh nên câu nói chưa hết, Lý Mục Trạch thở dài, uể oải ỉu xìu đi đến bàn học, “Thôi làm bài vậy!”
Thẩm Thính Miên nhìn hắn một lúc lâu, mới đặt bút xuống: “Thôi không làm nữa, mai lên chép bài của mấy đứa kia cũng được.”
Lý Mục Trạch ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên.
Lý Mục Trạch xuống bếp tìm chai Coca, thấy mẹ mình đang rửa chén ở đó. Mẹ Lý quay lại nhìn hắn, nói: “Thích người ta vậy luôn?”
“Dạ, thích banh nóc luôn đó mẹ.” Lý Mục Trạch ôm chai Coca lớn, cười hắc hắc.
“Là cậu ấy làm con rầu rĩ mấy ngày nay đúng không, làm mẹ còn tưởng con thành ông cụ non rồi chứ, bĩu môi buồn bã cả mấy ngày.”
“Không có buồn bã rầu rĩ mà, cậu ấy làm con vui gần chết.”
“Cậu ấy có vẻ không thích nói chuyện lắm… Mấy cái khác thì sao?”
“Con có biết… mà không nhiều lắm!” Lý Mục Trạch nhớ tới cái gì đó liền kề sát tai mẹ mình nói, “Gia đình cậu ấy là gia đình đơn thân, nhờ mẹ chăm sóc cậu ấy chút, đừng nói lung tung.”
“Được” Mẹ Lý nở nụ cười, “Lần này cậu ta không đánh con à?”
“Không có, cậu ấy rất tốt.” Lý Mục Trạch dựa vào thành bếp, cười nói, “Cậu ấy thật mềm, ôn nhu lại còn đáng yêu nữa.”
“Cậu ấy cũng thích con sao?”
“Cái này… khó nói quá.” Lý Mục Trạch không chắc chắn gì cả, vẫn cười ngây ngô, “Nhưng cậu ấy không có vẻ gì là phản cảm hay cự tuyệt con cả, hắc hắc hắc.”
“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, con cũng không nên quá phận biết không.”
“Con sao lại như thế được!” Lý Mục Trạch kêu lên, nhưng lại sợ bị Thẩm Thính Miên nghe được liền che miệng nhỏ giọng nói, “Cậu ấy là bảo bối trong tay con, nếu cậu ấy muốn đánh con, con tuyệt đối không đánh trả.”
“Đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân đều rất nhạy cảm.” Mẹ Lý lắc đầu, “Cậu ấy vừa nhìn là biết là một đứa trẻ hiểu chuyện rồi. Con phải quan tâm người ta cho tốt, không được miễn cưỡng người ta nghe chưa. Nếu thật sự cậu ấy cũng thích con thì hai đứa phải cố gắng học tập cho tốt, về sau cố gắng nắm tay nhau cùng bước.”
“Con đã rõ. Mẹ, yêu mẹ nhiều!”
Lý Mục Trạch hôn lên má mẹ mình một cái bẹp rồi ôm chai Coca chạy mất. Chai Coca dưới sự xóc nảy khi hắn chạy đã nổi lên bọt khí. Mẹ Lý nhìn theo thở dài. Cô nhớ lại chút biểu hiện của Thẩm Thính Miên vừa nãy trên bàn cơm rồi lại rơi vào trầm tư.
“Cậu đang suy nghĩ gì đó?”
Lý Mục Trạch đỏ mặt, uống luôn nửa cốc Coca mà Thẩm Thính Miên bỏ lại, lấy chân chạm nhẹ vào bắp chân mềm mại của cậu.
Thẩm Thính Miên nằm trên bàn, rũ mắt nói: “Chắc tớ uống say mất rồi.”
Lý Mục Trạch vui vẻ, nhéo nhéo mặt Thẩm Thính Miên, kinh ngạc mà nói: “Đúng là say thật rồi, mặt nóng thế này mà.”
Thẩm Thính Miên ngửa mặt lên nhìn hắn: “Lý Mục Trạch, tớ nhớ lại lúc còn nhỏ.”
“Lúc mấy tuổi?”
“Năm tuổi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì lúc đó còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết chơi thôi.” Thẩm Thính Miên mê ly nhìn quanh, rồi thong thả nói tiếp, “Mỗi ngày đều cười, đều vui vẻ, cái gì cũng thật dễ dàng, tất cả mọi người đều thích tớ.”
Lý Mục Trạch bổ sung: “Hiện tại chúng tớ cũng thích cậu.”
Đêm hôm đó, bọn họ nằm trên giường, nói chuyện phiếm trên trời dưới biển.
Thẩm Thính Miên nói: “Bà ngoại tớ lúc trước có nuôi một con chó. Rồi không biết nó ăn phải cái gì mà đau bụng dữ dội. Nó cứ luôn ngồi dưới chân ngoại, đưa chân làm động tác xin tha thứ.”
“Sau đó thì sao?”
“Cậu có biết vì sao nó làm vậy không?”
“Có thể là vì nó hy vọng bà ấy giúp nó, sẽ cứu nó chăng.”
“Cuối cùng nó vẫn chết bởi vì bà ngoại tớ không phải là bác sĩ thú y. Bà không biết nó sắp chết, cứ tưởng đó chỉ là đau bụng thông thường thôi.”
“À… Bình thường, ở nông thôn không có ai mang chó đi khám thú y cả.”
“Không trách bà ngoại tớ được, là con chó ấy ngốc nghếch. Nếu là tớ, ta sẽ không uổng phí sức lực như vậy.”
“Đúng vậy” Lý Mục Trạch cười ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thính Miên, “Cậu thông minh nhất.”
“Tớ không có thông minh.” Thẩm Thính Miên hơi giật giật, cho dù đang nằm thoải mái trên giường, thậm chí có Lý Mục Trạch bên cạnh, cậu cũng không có cách nào thả lỏng chính mình. Cậu cực kì mẫn cảm, sợ hãi tìm cách chuyển dời lực chú ý của hắn: “Cậu thích đọc sách à?”
“Tớ có xem tiểu thuyết trên mạng, xem mấy bộ hot hot ấy. Còn mẹ tớ thích đọc sách hơn, dạo đây bà ấy đang đọc “Lincoln The Unknown”.*
(*Lincoln The Unknown là tiểu sử của Abraham Lincoln, được viết vào năm 1932 bởi Dale Carnegie.)
Thẩm Thính Miên dường như nghe mà không nghe, cậu mỉm cười: “Lincoln, ông ấy rất ngầu.”
Lý Mục Trạch buồn cười nói: “Nhưng sau đó ông ấy lại bị ám sát.”
“Có bệnh không tốt sao? Sinh bệnh thì có thể không cần đi học nữa.”
“Cái đó khá hay đó.” Lý Mục Trạch nói. “Trước kia tớ giả bệnh để trốn học vậy mà mẹ tớ liếc một cái là phát hiện ra liền.”
“Cậu không thích đi học sao?”
“Cậu thích sao?”
Thẩm Thính Miên do dự nửa ngày, nói: “Không thích tí nào.”
Lý Mục Trạch cười: “Tớ không biết là cậu có nhiều bí mật đến vậy?”
“Chắc là thế.” Thẩm Thính Miên ngơ ngác nói, “Tớ không thích đi học, tớ sợ cảm giác phải đi học.”
“Vậy sao, tớ cũng sợ nữa, hồi giờ tớ chưa thấy ai thích đi học cả.” Lý Mục Trạch hắt xì một cái, “Có đôi khi tớ thấy cậu như rất tang thương, có điều tớ có thể buồn cùng cậu.”
Những điều hắn nói trong lúc lơ đãng đều làm trái tim cậu thắt lại, chỉ là cậu kiên cường để không đáp lại. Cậu hoàn toàn không có lựa chọn nào cả.
Thẩm Thính Miên lắc đầu, cố hết sức để nói: “Đó là tớ đang phải nhận, còn cậu không nên đắm chìm vào đó.”
“Hừ” Lý Mục Trạch ngắt lời cậu, “Cái gì mà đáng nhận chứ. Sao cậu cứ dùng những từ ngữ quái lạ với chính mình vậy.”
Vẫn là nên đổi đề tài khác thì hơn.
“Tớ rất thích phòng cậu, thật lớn, lại có cảm giác rất an toàn nữa.”
“Đúng vậy, khóa cửa cực chắc, không có tên trộm nào vào được đâu.” Lý Mục Trạch hấp tấp nói, bỗng nhiên áp chân lên người Thẩm Thính Miên, hắn ôm chầm cậu, nhỏ giọng thì thầm, “Về sau cậu không cần sợ đi học nữa, bởi vì trong trường đã có người rất thích cậu.”
Hắn còn đang suy nghĩ xem nên nói gì nữa, Thẩm Thính Miên đột nhiên xoay người lại, hôn lên mặt hắn một cái.
Lý Mục Trạch hoàn toàn sửng sốt.
“Ngày mai tớ có thể đi học, tớ không sợ nữa.” Thẩm Thính Miên nói với hắn, “Trong trường sẽ luôn có người thích tớ đúng không?”
“Đúng” Lý Mục Trạch trả lời không cần nghĩ ngợi, hắn kích động đến mức nói năng lộn xộn, “Đúng vậy, vĩnh viễn có.”
Hô hấp của Lý Mục Trạch trở nên loạn.
Thẩm Thính Miên nhớ lại lúc Lý Mục Trạch thổ lộ với cậu cũng loạn như vầy, linh hồn hắn như đang run rẩy. Đêm đó cậu cũng không nghĩ tới là sẽ bị Lý Mục Trạch hôn lâu như vậy, đêm đó hai người trao cho nhau từng cái hôn đứt quãng.
Lý Mục Trạch ôm cậu, hô hấp dồn dập. Đây là lần đầu tiên bị người khác hôn như vậy. Dưới ánh trăng rực rỡ, môi cậu đỏ đến dọa người.
Lý Mục Trạch vụng về lại chân thành. Đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, hắn không có kỹ xảo gì, chỉ biết nhẹ nhè cắn đầu lưỡi Thẩm Thính Miên. Vừa xin lỗi Thẩm Thính Miên, hắn tiếp tục quấn quýt đầu lưỡi của cậu. Tối hôm đó, bọn họ cứ ôm nhau trên giường hôn môi như vậy. Cả người Thẩm Thính Miên đã nóng bừng lên nhưng Lý Mục Trạch vẫn không buông tha cho cậu. Nhiều lần Thẩm Thính Miên sắp ngủ rồi, lại bị Lý Mục Trạch kéo lại tiếp tục hôn.
“Cậu đừng làm nữa.” Thẩm Thính Miên mơ mơ màng màng kêu lên, “Đừng hôn nữa, Lý Mục Trạch.”
“Một lát nữa thôi.” Lý Mục Trạch yếu ớt nói, hơi thở run run, “Một lát nữa thôi mà.”
Trong lúc đó, Lý Mục Trạch nắm được cổ tay Thẩm Thính Miên, cảm giác thô ráp gồ ghề hiện lên làm hắn không nhịn được mà sờ soạng một chút, nhưng chưa kịp cảm nhận gì thì Thẩm Thính Miên lại chủ động tiến lại hôn hắn. Trong lồng ngực của Lý Mục Trạch, Thẩm Thính Miên muốn thử lại một lần nữa. Bọn họ trầm luân trong bóng tôi vô tận, mò mẫm để cảm nhận nhiệt độ của nhau.
Lại một lần nữa đi, nồng nhiệt mà ngắn ngủi cũng không sao. Thẩm Thính Miên nhìn mái tóc của hắn và ánh trăng đan xen nhau. Cậu nghĩ đến việc Lý Mục Trạch sẽ bên cạnh mình như vậy cả đêm liền muốn chết đi. Chỉ có lúc Lý Mục Trạch bên cạnh cậu, cậu mới có thể có cảm giác được sống lại lâu hơn một tí.
Đã rất lâu rồi, cậu không có được giây phút nào có thể đi vào giấc ngủ cả. Lý Mục Trạch tựa như dải ngân hà nóng bỏng, nhẹ nhàng ôm lấy tinh cầu bé nhỏ lạnh lẽo là cậu. Lần đầu tiên cậu mới cảm nhận được lại giấc ngủ bình yên là như thế nào, xung quanh chỉ có tiếng hít thở của hắn làm cậu vô thức cảm thấy thật an toàn.
Hai thiếu niên, ban đêm ôm lấy nhau, hôn nhau như thể ngày mai sẽ không đến nữa. Đáng thương nhưng lại đáng yêu.
Thẩm Thính Miên rất sợ. Cậu luôn hoài nghi tính chân thật của mọi thứ lúc này, bởi vì đã lâu lắm rồi cậu chưa trải qua cảm giác an tâm đến vậy. Cậu sợ ngày mai tỉnh dậy lại phát hiện đây chỉ là một giấc mộng, cậu sẽ chẳng có cách nào mà thản nhiên đón nhận nó như mọi khi. Đã lâu như vậy chưa từng chân chính ngủ, bây giờ tỉnh lại, cậu có cảm giác như đã qua cả thế kỉ rồi vậy.
Trong tầm mắt mơ hồ của cậu là một tòa lâu đài, trong lâu đài ấy có một hoàng tử, chàng hoàng tử ấy đang ngồi bên cạnh cậu mang tất. Như cảm nhận được ánh mắt phía sau mình, hoàng tử ấy quay đầu lại, nhìn cậu: “Tỉnh rồi sao?”
“Ừ” Thẩm Thính Miên chống tay ngồi dậy, “Sao không gọi tớ dậy?”
“Muốn để cậu ngủ thêm một lát nữa.”
Chỉ một câu này thôi, một câu này từ Lý Mục Trạch làm Thẩm Thính Miên đều tin tưởng không chút nghi ngờ những buổi sáng sau này.
Yêu tớ đi, Lý Mục Trạch, hãy dùng tất cả trí tưởng tượng của cậu đến yêu tớ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT