“ Xem rồi.” Sư Vân Phong thừa nhận.

Sư Vân Phong nói vậy, tay thì rất tự nhiên ôm lấy eo Quy Hải, gác đầu lên vai Quy Hải, người thì dựa cả vào, phần thân dưới thì nằm trên cát.

Sư Vân Phong ôm như vậy, tay trái Sư Vân Phong không còn chỗ để, chỉ đành để ở chỗ cái eo đàn hồi có lực của Sư Vân Phong. Chạm tay lên làn da trơn mịn lại đàn hồi, tim Quy Hải nhảy không ít. Nhìn lên bầu trời xanh, Quy Hải chuẩn bị sẵn tâm lí, rồi nói với Sư Vân Phong: “Ta thực sự là một con người, nhưng không tệ như hắn ta nói.”

Sư Vân Phong ngay lập tức nói: “Tất nhiên ta biết rằng ngươi ngay từ đầu đã không giống một con rùa mới sinh. Ngươi quá thông minh và quá hiểu nhân tính. Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu, bản tính Tiểu Hải thế nào, Bách Lý Bất Phàm muốn gì sao ta có thể không biết chứ. “

Quy Hải nghe thấy vậy không khỏi dùng tay trái vỗ vào cái mông tròn căng mẩy của Sư Vân Phong bốp một cái, bởi vì cái tư thế này quá thuận tay. Quy Hải giả vờ bình tĩnh đặt lại tay trái lên eo của Sư Vân Phong và hỏi: “Vì sao ngươi đã rõ mà còn cố tình cho ta xem?”

Sư Vân Phong ôm chặt Quy Hải trở và nói: “Tiểu Hải, ta muốn nghe ngươi nói, ta muốn nghe quá khứ của ngươi.”

Tư thế dựa vào Quy Hải của Sư Vân Phong dùng ngôn ngữ cơ thể nói cho Quy Hải biết, y dựa dẫm vào hắn, khiến Quy Hải sinh ra loại cảm giác hài lòng của một nam tử hán đỉnh thiên lập địa được người nhà ỷ lại. Quy Hải kể lại cuộc đời mình, bao gồm cả việc hắn là một đứa trẻ mồ côi, bao gồm cả nội dung phi thường cuốn tiểu thuyết của Bách Lý Bất Phàm, còn có cách hắn làm sao xuyên việt đi vào quả trứng rùa. Cuối cùng, Quy Hải hối hận xin lỗi: “Ta không có ý giấu ngươi, chỉ là ta không biết cách mở lời thế nào, có rất nhiều thứ không nhất thiết phải nói ra. Đại Phong thực lực cao cường, Bách Lý Bất Phàm tuy có tư tâm nhưng cũng là muốn tốt cho Đại Phong, sẽ không hại Đại Phong đâu, cho nên, ta vẫn cứ một mực không nói.”

Sư Vân Phong nghiêm túc lắng nghe, khi Quy Hải nói xong y không dựa vào người Quy Hải nữa, ngồi thẳng người đối diện với hắn, nghiêm túc hỏi: “ Bách Lý Bất Phàm quả thực giúp ta làm rất nhiều việc. Tiểu Hải, ngươi nói trước kia lúc ngươi đang say ngủ thì xuyên qua long cung, rồi bay lên không trung giúp ta chắn lôi kiếp tất cả đều là do Bách Lý Bất Phàm ném ngươi lên đúng không?”

Quy Hải một bụng hồ nghi gật gật đầu.

Sư Vân Phong nhà hắn đã nguyện ý nằm xuống chỉ bởi vì mai rùa của mình bị thương, cho nên y mới muốn nhìn thấy dáng vẻ khoẻ mạnh của mình.

Nhưng mà, bây giờ, Sư Vân Phong đã biết không phải mình chủ động giúp y đi ngăn lôi kiếp, người âm thầm giúp đỡ y là Bách Lý Bất Phàm, Sư Vân Phong có còn tự nguyện nằm xuống sao?

Cho dù Sư Vân Phong có nguyện ý nằm xuống thì Quy Hải cũng không lên được, cũng không để ý xem có cùng Sư Vân Phong làm vận động hài hoà nào đó hay không, nhưng mà, Quy Hải thật lòng coi Sư Vân Phong là người nhà, bị Sư Vân Phong biết nhiều như vậy trong lòng Sư Vân Phong khẳng định sẽ có chút khúc mắc.

Sư Vân Phong khẽ cau mày, lại hỏi: “ Bách Lý Bất Phàm để tiểu Hải đến một thế giới xa lạ, từ người biến thành rùa thần, lần lôi kiếp đó lại khiến mai của tiểu Hải vỡ nát, đau đớn như vậy mà tiểu Hải lại không trách hắn, trước đại điển đạo lữ còn khen Bách Lý Bất Phàm tướng mạo đường hoàng, anh tuấn khôi ngô, kiếm thuật giỏi giang, tại sao vậy? Bởi vì tiểu Hải đã theo tiểu thuyết của hắn hơn một năm, thích hắn sao?”

Quy Hải vừa nghe liền biết đã đến lúc để mình được cộng điểm.

Tư duy của phản diện luôn luôn nghĩ đến những chỗ kì quái.

Lúc này, phản diện đang ngồi khoanh gối đối diện với Quy Hải, hai mắt Quy Hải vừa hay nhìn vào xương quai xanh Sư Vân Phong, tầm mắt Quy Hải hơi nhích xuống dưới, từng cơ thịt đường cong đẹp đẽ của Sư Vân Phong hiển hiện không một chút dư thừa. Quy Hải nghĩ một lúc lời muốn nói, nhìn chăm chú phản diện bị tụt quần cảm giác có chút ngại ngùng.

Quy Hải ngại ngùng dùng chân rùa vuốt phẳng đầu gối, thấp giọng nói: “ Lúc mới xuyên tới đây, bởi vì cần phải thích ứng hoàn cảnh, còn phải nghĩ cách sinh tồn nên ta không có thời gian đi hận hắn, lần lôi kiếp đó ừm…..ta có tấm mai dày rộng, lại có lưới phòng hộ ngũ hành trời cho, lại còn có hai kiện bảo vật Lăng Tơ Lĩnh và Thuỷ Tơ Bảo Giáp của Đại Phong đưa, vậy mà còn không ăn thua, nếu Đại Phong phải chịu lôi kiếp đó, không có pháp bảo phòng ngự, chắc chắn thương thế sẽ nặng hơn ta rất nhiều.”

Sư Vân Phong nghe vậy xoa nhẹ hai cái chân Quy Hải, độ ấm nhẹ nhàng truyền vào ngón tay Quy Hải.

Quy Hải cầm lại tay Sư Vân Phong, nghĩ nghĩ, lại thêm vài câu: “ Đại Phong tốt với ta như vậy, ta cũng nguyện ý ngăn lôi kiếp cho Đại Phong. Không cần phải thế đâu, bây giờ không phải ta vẫn khoẻ hay sao. Bách Lý Bất Phàm cũng vì tốt cho Đại Phong thôi, cho nên, ta cũng không trách hắn, nhưng mà, hắn ta lại hại ta thảm quá. Trước đại điển đạo lữ nhắc đến hắn là vì ta không muốn gặp hắn nữa.”

Ánh măt Sư Vân Phong trở nên sâu hơn, nheo mắt nói: “ Tiểu Hải yên tâm, ngươi sẽ không gặp lại hắn nữa đâu.”

“ Hả?” Quy Hài ngẩng đầu nhìn Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong tuy rằng ở bên cạnh Quy Hải, nhưng dù sao y cũng là một Ma tu kì Đại thừa, huyễn hoặc ra ngàn vạn kì Phân thần cũng không phải nói phét. Khi Sư Vân Phong nhạn được tin tức Bách Lý Bất Phàm ra sức bôi đen Quy Hải, tuy một số lời của Bách Lý Bất Phàm nghe cũng đúng,ví dụ như tiểu Hải nhà y không hề giống một rùa thần bình thường, nhưng Sư Vân Phong cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai dám bôi đen Quy Hải.

Sư Vân Phong chỉ tin bản thân mình, còn có tiểu Hải nhà y nữa. Cho dù bị lừa thì Sư Vân Phong cũng cam tâm tình nguyện.

Huống chi, chỗ nào cũng là lĩnh vực Ma đế thì cần gì tiểu Hải nhà y phải phí công đi lừa chứ? Sư Vân Phong ngay cả bản thân mình cũng cam nguyện dâng lên, lúc dâng tặng còn sợ tiểu Hải nhà y không nhận đây.

Ngọc giản truyền tin có chức năng định vị, Bách Lý Bất Phàm lại chỉ có tu vi kì Nguyên Anh,phân than của Sư Vân Phong rất dễ dàng vây khốn Bách Lý Bất Phàm.

Ma Bách Lý Bất Phàm thấy phân thân Sư Vân Phong đến tìm hắn, biết rằng tin mình truyền cho Sư Vân Phong đã được đọc, trong lòng cực kì vui mừng, hưng phấn nói: “ A Phong, ngươi cuối cùng cũng tới rồi? Ngươi có tin lời ta nói không? Đừng có tuỳ tiện kết đạo lữ với kẻ có ý xấu, đừng để bị hắn lừa!”

Sư Vân Phong lại không nghe lời Bách Lý Bất Phàm nói ra gì. Sau khi bản thể của y nghe xong lời bộc bạch của Quy Hải, khi biết Bách Lý Bất Phàm hại thảm Quy Hải, Sư Vân Phong lập tức để phân thân của mình phát ra một đạo kiếm khí từ trong tay, một kiếm chém đôi Bách Lý Bất Phàm.

Động tác Sư Vân Phong gọn gàng dứt khoát, không nhiều lời, thậm chí còn không thèm bố thí hắn một ánh mắt.

Trước khi chết Bách Lý Bất Phàm mắt mở trừng trừng không thể tin được, miệng há to, oán khí không cam tâm cơ hồ bạo thể mà ra, nhưng hắn còn chưa kịp rên tiếng nào thì phân thân Sư Vân Phong lại bổ thêm một kiếm nữa, cả thân thể Bách Lý Bất Phàm, cả linh hồn của hắn đều nát thành mảnh nhỏ.

Lời nói còn chưa xong, nguyện vọng chưa hoàn thành của Bách Lý Bất Phàm cũng hoá thành cát bụi. Còn về việc Bách Lý Bất Phàm thực sự thích Sư Vân Phong hay chỉ là không cam tâm, muốn có Lĩnh vực Ma đế của Sư Vân Phong như thế nào thì ai biết chứ.

Làm xong hết thảy, Sư Vân Phong để cho phân thân của mình xoá đi hết thảy vết tích của Bách Lý Bất Phàm rồi phân thân quy vị để cho tất cả tâm trí đều được Quy Hải chiếm lĩnh. Giống như không hề giết ai vậy, Sư Vân Phong tiếc nuối xoa xoa chân Quy Hải, nói với hắn: “ Không nhắc hắn ta nữa, tiểu Hải, ta hỏi ngươi thêm một vấn đề.”

“ Hỏi đi.” Quy Hải hào sảng nói.

Quy Hải tự nhận rằng hắn đã nói rõ hết rồi, ngoại trừ nguyên nhân chinh của việc không lên được thì không còn bí mật gì không thể nói cho phản diện biết nữa cả. Còn về cái chân của mình ấy hả, phản diện thích thì cứ để y sờ, dù sao bị phản diện sờ đã không biết bao nhiêu lần, quen rồi.

Sư Vân Phong nghiêng người về trước, khẽ chau hai mày lại, dùng ngữ khí cực kì nghiêm túc nói: “ Tiểu Hải, ngươi giấu ta lâu như vậy, mỗi ngày cứ đóng giả làm rùa thần, giấu đên tận khi hoàn thành xong nghi thức đạo lữ, ngươi đã chơi ta một vố, còn không nói ch ta chân tướng.”

Những cái này đều bị phản diện nói trúng, trong lòng Quy Hải chột dạ, lại có chút khẩn trương, úp úp mở mở: “ A, ta—“

Mà Sư Vân Phong vốn đã lạnh lùng, lúc nào cũng một bộ dạng nghiêm túc, thái độ lạnh lẽo, khiến cho những Ma tu giết người không chớp mắt cũng ngậm miệng không dám phản bác. Đối với kẻ đang chột dạ như Quy Hải mà nói thì lại càng ghê hơn. Quy Hải nhất thời có chút sờ sợ, chẳng may phản diện bạo hành gia đình thì làm thế nào bây giờ.

Sư Vân Phong lại nghiêng về trước, vẫn cứ nghiêm túc hỏi: “ Có phải cảm thấy rất có lỗi với ta.”

Quy Hải bị Sư Vân Phong cái người đang nghiêng về phía trước đẩy lùi. Khi nghe câu hỏi của Sư Vân Phong, hắn giữ lấy tay Sư Vân Phong để giữ thăng bằng, lại chột dạ gật gật đầu.

“Sau này không được phép giấu ta thêm điều gì nữa”, Sư Vân Phong nói một cách nghiêm túc: “Ta cũng không giấu ngươi, hãy hứa với ta.”

“Được.” Quy Hải đáp lời.

“Ta còn muốn bồi thường.” Sư Vân Phong tốt bụng nói.

Quy Hải yếu ớt hỏi: “Đại Phong … Ngươi muốn bồi thường gì, nếu không, ta giúp ngươi mát xa, thế nào?”

Sư Vân Phong khịt mũi và nói: “Tiểu Hải, hôm nay, ngươi phải nghe theo ta, ta làm gì ngươi ngươi cũng không được phản kháng, không được trốn.”

“Hả …?” Quy Hải hiểu rồi, phản diện nhà hắn quả nhiên muốn bạo hành hắn rồi.

Quả nhiên, Sư Vân Phong gọn gàng lưu loát đè Quy Hải xuống bãi cát, hai tay nắm chặt Quy Hải khôn dời, hai đùi tách ra đặt ở hai bên eo Quy Hải. Sư Vân Phong cúi đầu xuống biển và nói mập mờ bên tai Quy Hải: “Tiểu Hải, ta không thể chờ đợi mùa xuân tới.”

Quy Hải: “…”

Trong lòng Quy Hải khẽ kêu quả nhiên, rồi lại có chút lo lắng, nếu như mình vẫn cứ không lên được thì chẳng phải tổn thương phản diện nhà mình lắm sao.

Sư Vân Phong lại mỉm cười: “Ta vừa kéo mấy con rùa tiên vào nhóm, dùng danh nghĩa của một con rùa tiên nhỏ hỏi bọn chúng. Hoá ra trước mùa xuân cũng được, tiểu Hải vừa nãy không có phản ứng là do ta chưa đủ kích thích.”

Một bàn tay Sư Vân Phong vẫn đang nắm chặt năm ngón tay của Quy Hải, tay kia thì nhẹ nhàng du ngoạn từ cổ Quy Hải, càng lúc càng xuống dưới, cách một lớp quần áo bao lấy Quy Hải lớn.

Kể từ sau khi kết thành đạo lữ, phản diện nhà hắn càng ngày càng hào phóng…không, cần phải nói rằng ngày càng cầm thú! Không biết nếu như đám thủ hạ của Sư Vân Phong biết y thoáng như thến này, đám rùa tiên biết người hỏi là phản diện thì sẽ có biểu tình như thế nào nhỉ.

Sư Vân Phong nói xong, động tác tay bắt đầu nhẹ nhàng ngắt nhéo, thủ pháp còn tốt hơn cả kĩ thuật mát xa! Khiến cho Quy Hải hơi cứng.

Thủ pháp của Sư Vân Phong tuy khiến cho Quy Hải hơi sung sướng nhưng tổng thể mà nói quá chậm. Ngón chân Quy Hải khẽ động, rất do dự không biết nên bỏ chạy hay không.

Sư Vân Phong lại giống như hiểu được suy nghĩ của Quy Hải, lập tức nói: “ Đừng chạy, ngươi đã đáp ứng là bồi thường ta rồi.”

Quy Hải: “ ……”

“ Hơn nữa, trên dưới người tiểu Hải còn chỗ nào ta chưa chạm qua nữa chứ?” Sư Vân Phong mập mờ nói vậy.

Quy Hải: “……”

Mà câu cuối cùng của Sư Vân Phong trực tiếp đánh trúng điểm yếu của Quy Hải, khiến cho Quy Hải không còn đắn đo cong hay thẳng, khiến Quy Hải nguyện ý hoàn toàn thả lỏng: “ Tiểu Hải, thả lỏng, đừng khẩn trương, sau khi như vậy thì chúng ta sẽ là người thân thiết nhất. Chúng ta là đạo lữ, một đời bên nhau sẽ không để tiểu Hải cô đơn một mình.”

Quy Hải nghe xong cực kì cảm động, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, tuy rằng là xử nam, nhưng phản diện cũng là lần đầu mà, tự mình lại không cần dùng đến hoa hoa, khẩn trương làm đếch gì!

Nghĩ đến đây,Quy Hải ngại ngùng cúi đầu nhìn xuống biển, thúc giục phản diện: “ Khẩn trương gì chứ, động tác nhanh chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play