Sau khi đã một lần hóa hình thì lần hóa hình thứ hai giản đơn hơn rất nhiều.

Cho dù lần hóa hình trước là ở mười năm trước, nhưng Quy Hải vẫn còn nhớ như in những bước để hóa hình. Lần này, thậm chí còn hoàn thiện hơn lần trước.

Sau khi ăn no xong, Quy Hải tỉ mỉ quan sát mai rùa bị nứt kia, sau đó hóa mai rùa thành xương sống; tiếp đó cứ nhẹ nhàng mà hóa từng bộ phận như đầu, tay, chân lần lượt thành bộ phận con người, thu đuôi lại Đương nhiên, bởi vì không cần bài tiết nên bé hoa cúc cũng không có.

Lần đầu tiên hóa hình, Sư Vân Phong còn lo lắng linh khí Quy Hải cần không có đủ, bố trí trận pháp bổ sung linh khí ngũ hành, lại còn cố ý lựa chọn ngày Cửu diệu sung túc dương khí; Nhưng mà bây giờ Quy Hải và bọn A Sơn không thể trực tiếp giao tiếp nên hóa hình cũng không cần phải làm thêm mấy cái bổ trợ.

Sao lại nhớ đến phản diện rồi? Quy Hải không khỏi nắm chặt chân lại, quyết định tiếp tục kiên định. Phản diện tuy rằng chăm sóc cho hắn rất tốt, nhưng mà, dù sao phản diện cũng không ở bên cạnh, những ngày tiếp theo chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình thôi.

Sau khi hóa hình là có thể giao tiếp với Ma tu, muốn gì là có thể đạt được cái đó.

Tuy rằng vết thương vẫn chưa khỏi nhưng Quy Hải lại phát hiện ra rằng, sau khi ăn xong linh thảo bồi bổ, linh khí trong cơ thể đều kích phát ra, khiến cho quá trình hóa hình càng nhẹ nhàng hơn. Không đến nửa khắc, Quy Hải đã hóa hình thành công.

Do hình thể rùa đã trưởng thành trong lúc ngủ say cho nê cũng tính là đã thành niên, linh khí lại sung túc, cho nên sau khi Quy Hải hóa hình đã không phải là dáng vẻ đứa bé trai nữa, mà có chiều cao và vẻ bề ngoài của một người đàn ông trưởng thành, chỉ thấp hơn A Sơn cao mãnh kia nửa cái đầu.

Sau khi hóa thành hình người, Quy Hải không còn bò nằm nữa mà đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, đang muốn hỏi A Sơn để nắm rõ tình hình hiện tại thì lại phát hiện, cả người A Sơn đang phát ngốc, không còn âm thanh, hai phiến môi dày hơi hé ra, hai con mắt tròn xoe đang nhìn hắn chằm chằm. Mặt rồng A Sơn vốn dĩ cương nghị, giờ phút này trông vừa ngu vừa đần, Quy Hải cũng chẳng biết giờ trong đầu hắn nghĩ cái gì nữa.

Qua một lúc, A Sơn mới không còn phát ngốc nữa, chỉ dùng ánh mắt kinh ngạc vạn phần, thưởng thức từ đầu đến chân Quy Hải một lượt, lại tỉ mỉ quan sát Quy Hải từ chân đến đầu thêm một lần nữa, cuối cùng mới kinh thán: “ Chủ nhân, ngươi thật là đẹp, quả thật rất đẹp, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ gặp người có thể sánh bằng chủ nhân.”

Nhìn thấy cái bộ dạng này của A Sơn, Quy Hải mới nghi hoặc dùng linh thức quét lên người mình một cái, lúc này mới phát hiện ra chỗ có vấn đề.

Tướng mạo sau khi hóa hình chính là tướng mạo thế giới trước của Quy Hải, hình thể cũng giống như vậy là một mỹ nam tử trắng trẻo, lại còn có một bộ tóc ngắn sạch sẽ đẹp đẽ, Quy Hải cực kì vừa lòng với bản thân mình. Chẳng qua bây giờ trên người Quy Hải đang lõa lồ kia đang treo hai miếng vài rách.

Một miếng là Thủy ti bảo giáp bị thiên lôi đánh nát. Thủy tơ bảo giáp từ màu xanh đã biến thành màu trắng nhạt, lại còn bị phân thành mấy miếng vải trắng. Mấy miếng vải trắng bọc trên cơ thể lại khiến cho làn da Quy Hải trông còn trắng mịn hơn, vân da hơi nổi lên lại càng động nhân; Miếng vải treo trên eo, những sợi vải rách rủ xuống dưới chân, mỗi bước đi lại giống như cành liễu đung đưa trên mặt nước, mang theo từng gợn sóng lăn tăn, khiến cho độ cong của đôi chân lại càng đẹp mắt hơn; Còn dải Hồng thiên lĩnh màu xanh còn mang theo chút màu tím kia thì lại treo ở chân đầu, rủ xuống theo từng sợi tóc, hơi rối nhưng lại mang theo một loại mĩ cảm khác.

Phía trước thân thể hoàn toàn vô khuyết, nhưng sau lưng Quy Hải lại là vô số những vết sẹo màu nâu ngang dọc đậm nhạt. Cho dù có hóa thành hình người, nhưng những vết thương trên mai rùa vẫn cứ hiển hiện trên làn da, tuy rằng không đau nhưng nhìn thấy cũng ghê người.

Quy Hải đáng tiếc nhìn hai linh bảo phòng ngự đã bị hỏng kia, trong lòng cảm thán, lại thấy may mắn. Ngay cả linh bảo phòng ngự cũng bị đánh cho thành như vậy, nếu như phản diện không đưa cho hắn hai kiện linh bảo này thì chẳng phải mình sẽ bị đánh càng thảm hơn sao?

Còn cái ánh mắt nhìn lom lom mình của A Sơn kia thì Quy Hải chỉ thấy hơi hơi ngượng ngùng. A Sơn tuy rằng cứ ngốc ngốc nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt đó lại không hề có khinh nhờn, không có dung tục, hoàn toàn là ánh mắt của mấy con vật nhỏ, chỉ bao hàm sự thưởng thức và yêu mến cái đẹp, thế nên dù có hóa hình trước mặt A Sơn và không có quần áo thì Quy Hải cũng không có thấy xấu hổ, chỉ cười hỏi A Sơn: “ Đẹp đến ngốc rồi sao? A Sơn, có quần áo không.”

Quy Hải vừa cười, bờ môi nhạt màu cũng khẽ cong lên, hai mắt sáng ngời giống như bình minh trên biển vậy, ánh sáng ấm áp, ôm áp lấy bờ biển. A Sơn chỉ cảm thấy trái tim mình giống như mặt biển vậy, từng làn sóng dập dờn xông đến, mang theo ánh sáng ấm áp.

Bất giác, A Sơn lại nhìn đến phát ngốc.

Quy Hải thu lại nụ cười, nghi hoặc hỏi lại lần nữa, A Sơn qua một lúc lâu mới phản ứng lại được, lập tức tự hào vỗ ngực khoe khoang: “ Chủ nhân thật dễ nhìn! Không hổ là chủ nhân của A Sơn. Chủ nhân, thỉnh chờ một lát, A Sơn lập tức đi may cho ngươi một bộ quần áo thật là đẹp!”

Tuy rằng mười năm qua đi nhưng thuộc tính thích cái đẹp của A Sơn vẫn không hề thay đổi, lại còn tiến hóa đến cái bước tự mình có thể may vá quần áo nữa rồi sao?

Quy Hải bó tay nói: “……. Không cần, lấy về che người là được, không cần phải đẹp đâu.” Nói đến đây, Quy Hải ngừng lại, đối với thủ nghệ may quần áo của A Sơn không có lòng tin lắm, hỏi: “ A Sơn, ngươi thật sự biết may quần áo sao? Không có sẵn à? Ta còn có việc muốn hỏi ngươi nè.”

A Sơn vẫn dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn chằm chằm Quy Hải không bỏ, vừa rút ra trong tay áo vô số rễ linh thảo và vô số kim chỉ, dường như muốn xem xét xem màu sắc nào, kiểu dáng nào mới làm tôn lên chủ nhân của hắn nhất; Một bên lại đáp: “ Chủ nhân ngươi cứ hỏi đi! A Sơn là kì Đại thừa rồi, có thể vừa may quần áo cho chủ nhân vừa trả lời. Quần áo sẵn có không phải không có nhưng nguyên liệu làm không đủ tốt, không xứng với chủ nhân, chủ nhân nhất định phải mặc quần áo được làm từ những vật liệu tốt nhất! A Sơn biết may quần áo, bộ giáp này chính là dùng da và vảy sau khi lột xác của A Sơn may đó, chủ nhân thấy có đẹp không?”

Quy Hải đánh giá A Sơn, bộ giáp trên người A Sơn mặc giống như tướng quân vậy, rất là uy vũ. Quy Hải bèn gật gật đầu nói: “ Rất đẹp.”

Sau đó Quy Hải chuẩn bị bắt đầu hỏi thăm A Sơn chút vấn đề,

Nhưng mà, A Sơn uy phong lẫm liệt đang mặc bộ áo giáp màu đen khia, dùng ngón tay thô to của hắn cầm lên chiếc kim màu bạc còn nhỏ hơn que tăm! Cái cảnh đại tướng quân may quần áo này đối với Quy Hải mà nói quả thật khó tiếp nhân hơn cả Đông Phương Bất Bại thêu hoa, Quy Hải cả người đều phát ngốc. Chỉ nghe thấy A Sơn hỏi mình: “ Chủ nhân, ngươi thấy, quần áo màu trắng thế nào? Hay là mỗi màu làm một bộ?”

Quy Hải ngốc ngốc đáp lại một câu: “ Ngươi thích là được.”

A Sơn nhận được lời đáp ứng, vui mừng hớn hở, một đôi răng khểnh lộ ra, cười nói: “ Cảm ơn chủ nhân đã cho ta cơ hội! A Sơn thật mong chờ dáng vẻ chủ nhân mặc quần áo, có thể khiến cho chủ nhân ăn mặc càng đẹp trai hơn! Thế thì cứ làm mỗi màu mỗi kiểu một nộ đi, áo giáp vảy rồng của A Sơn cũng làm cho chủ nhân một kiện.”

Quy Hải đột nhiên có một loại lỗi giác, bản thân mình giống như một con búp bê cỡ lớn, để A Sơn ngày ngày may quần áo chơi.

Lỗi giác chỉ xẹt qua một cái, bởi vì thực tế cũng không quan trọng lắm, cho dù A Sơn có xem hắn thế nào thì Quy Hải cũng tự tin là có biện pháp để khống chế A Sơn.

Tron thời gian A Sơn may vá, Quy Hải ngồi trên sân, vừa điều khí tĩnh tức vừa hỏi: “ A Sơn, hai vị tiên tử vừa rồi đi kia, chính là người của Ngự thú môn?”

A Sơn tập trung nhìn Quy Hải, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, vừa đáp: “ Vừa mới rời đi hai vị tiên tử kia đích xác là đệ tử của Ngự thú môn. A Hắc muốn kiến lập một nơi phù hộ cuộc sống của hải thú, nhưng cũng không bài trừ Ma tu. Giao tình giữa chúng ta và Mê Mộng tông không tệ, đệ tử Ngự thú môn sẽ qua đây cống hiến, ví dụ như trị liệu hải thú, đỡ đẻ cho hải thú các kiểu, sau đó lấy về biếu tặng trao đổi với chúng ta và Mê Mộng tông. Các môn phái nhỏ khác dưới Mê Mộng tông ví dụ như Ma Âm phái, có lúc cũng qua biểu diễn hoặc là đám cá của chúng ra cũng lên múa tập thể, mọi người đều rất vui vẻ; Ngoại trừ cái này, có có người qua đây cùng nhau giao lưu bí quyết trồng linh điền.”

Quy Hải gật gật đầu, lại hỏi: “ Nói tình hình các môn phái trong Ma vực?”

A Sơn nghĩ nghĩ mới trả lời: “ Môn phái Ma tu còn thừa lại ba, giao tình không tệ với chúng ta Mê Mộng tông, giao tình bình thường là Ma Sát tông, với cả đám chuyên gây rối Vạn Đồ tông. Mê Mộng tông và Ma Sát tông giao tính cũng được, Ma quân bọn họn đều ước thúc môn nhân không được đi đánh cướp linh tinh; Ma quân Vạn Đồ quân bế quan tu luyện, chỉ nói Ngự Kiếm môn liên hợp Tiên tu, Ma tu có thể tùy ý đánh giết đệ tử Ngự kiếm môn. Lại hung hăng nói muốn bắt hết tất cả người của Ngự Kiếm môn, hễ tìm được tung tích môn chủ tiền nhiệm Sư Vân Phong là có thể hướng hắn tranh công, truyền thụ mê thuật. Vạn Đồ ma quân quản việc này, ngoài ra những việc khác hắn không thèm quản, người của môn bọn chúng ngày ngày đi ra ngoài cướp bóc, sau khi bị ta cướp lại thì mới đỡ hơn một chút.”

Quy Hải nghe vậy có chút sốt ruột, nghĩ đến đám đệ tử đáng yêu đó đi bắt cá cho bọn họ bèn vội vàng hỏi: “ Vậy các đệ tử Ngự Kiếm môn đâu? Đều bị đám Vạn Đồ tông tùy tiện giết hết rồi sao?”

A Sơn đáp: “ Cái này thì không có. Sau khi chủ nhân biến mất một ngày trong bọn họ có một người dẫn theo thư tín của Sư Vân phong, trên đó viết cái gì ta xem không có hiểu lắm, chỉ biết là bọn họ trực tiếp xuất hiện ở không gian trong long cung, bọn họ không lợi hại bằng Sư Vân Phong, đánh không lại ta, ta bèn để bọn họ đi làm ruộng hết rồi. À, ra còn để bọn họ đổi quần áo đẹp nữa, trở thành một trong những vệ sĩ của long cung.:

Trái tim Quy Hải bớt lo hơn một chút, tiếp tục hỏi: “ Tổng đàn Ngự Kiếm môn thì sao, chính là nơi mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đó, chỗ đó vẫn ổn chứ?”

A Sơn “ à” một tiếng, không dám nhìn Quy Hải nữa, chỉ dám nhìn cái chân nhỏ Quy Hải, đồng thời chân cũng cọ cọ trên mặt đất. Ngập ngừng nói: “ A Sơn chỉ đi tìm chủ nhân, quên mất bảo vệ nơi đầu tiên cùng chủ nhân gặp mặt rồi. Tổng đàn Vạn Đồ tông hình như bị tiêu hủy hoàn toàn, bọn họ có một số lại chuyển đến bên Ngự Kiếm môn. Lần trước A Sơn đi đánh nhau thì phát hiện ra Ngự Kiếm môn không còn là Ngự kiếm môn non xanh nước biếc như trước nữa, mà là một đám khí đen khó chịu, đỏ lòm, thật là buồn nôn, A Sơn không muốn đi đến đó nữa.”

Quy Hải nghe xong an ủi: “ Bọn họ người không sao là tốt rồi. A Sơn, ngươi còn dám đi đến đó đánh nhau hả? Không sao chứ, Vạn Đồ Ma quân thật không thèm quản việc gì?”

A Sơn nghe thấy Quy Hải quan tâm hắn, vui mừng hớn hở, đáp: “ Không sợ! Vạn Đồ Ma quân chưa từng xuất hiện qua, nghe nói là bế quan một trăm năm.”

Quy Hải nghe vậy yên tâm hơn một chút, chỉ là, tuy Vạn Đồ Ma quân nói muốn bế quan nhưng ai biết hắn có phải bị thương thật hay không chứ? Bách Lý Bất Phàm cũng đã từng lừa hắn, Quy Hải cảm thấy trong sách miêu tả thật là không đáng tin. Khi biết Vạn Đồ Ma quân đã chú ý đến phản diện, để cho đám Ma tu tìm kiếm tung tích của phản diện thì tâm tình của Quy Hải lại càng lo lắng hơn, không tài nào mà gỡ xuống.

Trước đó hi vọng lập tức gặp được phản diện, bây giờ lại hi vọng sau khi phản diện đạt được tu vi cao hơn cả Vạn Đồ Ma quân mới tiến tới Ma vực, để không bị Vạn Đồ Ma quân giết mất.

Lúc này, bộ quần áo đầu tiên của Quy Hải đã được may xong. A Sơn vui mừng thu lại vật liệu linh thảo, hai tay nâng quần áo lên muốn mặc cho Quy Hải.

Nhìn thấy ánh mắt hưng phấn kì dị A Sơn đang nhìn mình, Quy Hải cuối cùng cũng có chút sợ hãi, nói: “ Không cần, ta có thể tự mình mặc.”

A Sơn nâng quần áo, mặt cười rạng rỡ, ra sức gật đầu, nói: “ Được! Thế thì A Sơn cũng có thể nhìn được động tác chủ nhân mặc quần áo thật là đẹp trai!”

Quy Hải: “…….”

Cho dù động tác mặc quần áo của Quy Hải rất nhanh thì ánh mắt sắc bén của A Sơn vẫn kịp nhìn thấy vết sẹo đáng sợ trên lưng Quy Hải, than một tiếng, lại tiếc hận: “ Chủ nhân đã hóa hình rồi mà trên lưng vẫn còn vết sẹo.”

Động tác mặc quần áo của Quy Hải không hề ngừng lại, dù sao cũng không đau.

A Sơn tự mình lẩm bẩm an ủi: “ Chủ nhân không cần buồn, cho dù trên lưng có sẹo thì chủ nhân vẫn rất đẹp.”

Quy Hải: “……” Hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi tư duy của A Sơn. Đẹp thực sự có thể an ủi một con rùa thần, một người đàn ông sao?

Quy Hải thi triển tốc độ bay nhanh như chớp của một con rùa thần bình thường, bay lên mặc quần áo vào. A Sơn tuy rằng nhìn có vẻ thô kệch nhưng quần áo lại làm rất tỉ mỉ, hoàn toàn thể hiện ra thuộc tính thích cái đẹp của y, hình thức hoa mỹ, hoa văn phức tạp. Một lát sau một mỹ công tử đẹp trai trắng trẻo cứ thế mà xuất hiện.

Tạo hình sau khi vừa hóa hình của Quy hải còn có chút mỹ cảm hơi rối loạn; Mà sau khi mặc quần áo vào thì khí chất lại càng cao nhã hơn, giống như nam tiên ở trong bức họa vậy.

Nhưng mà cái con A Sơn bên cạnh kia đã phá hỏng bức tranh tiên nhân Quy Hải.

Quy Hải nâng mặt, nhìn A Sơn đi vòng quanh mình, nhìn nhìn Sơn ngắm nhìn hắn dưới mọi góc độ, trong lòng có chút cạn lời, hỏi: “ A Sơn, quần áo này đẹp như vậy sao.”

Nghe câu hỏi của Quy Hải, A Sơn đang nhìn chăm chăm Quy Hải đột nhiên đưa hai tay lên che mắt(/w·╲), xấu hổ hưng phấn hạnh phúc nói: “ Đúng vậy! Dáng vẻ chủ nhân mặc quần áo, thực sự rất đẹp, lại còn là quần áo A Sơn làm cho chủ nhân, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ. Chủ nhân thích không?”

Quy Hải thấy A Sơn như vậy, tốt xấu cũng đưa quần áo miễn phí, Quy Hải không nhẫn tâm đả kích hắn, bèn hiền lành nói: “ Quần áo rất đẹp, rất thích.”

A Sơn bỏ hai tay đang che mắt ra, mong ngóng nhìn Quy Hải, hai tay xoắn xuýt hỏi: “ Vậy, chủ nhân có thưởng không? A Sơn còn có thể mỗi ngày đều làm quần áo còn dẹp hơn cho chủ nhân.”

Quy Hải cười nói: “ Không cần phải ngày ngày đều làm, thay đổi được là được rồi. A Sơn, ngươi muốn thưởng gì?”

Quy Hải lúc hỏi câu hỏi này cũng không biết là có thể tặng cái gì cho A Sơn.

Bây giờ trên ngươi không có một xu nào cả, chỉ có hai linh bảo phòng ngự rách nát, quả thật không biết lấy gì đưa cho A Sơn. So sánh thì Quy Hải thấy mình cũng thấy xấu hổ. Cứ một mực tìm lấy, ngoại trừ chơi cùng, ngoài trừ để A Sơn ngắm hắn, trước giờ chưa bao giờ hồi báo lại.

A Sơn ngại ngùng cúi thấp đầu, nhìn bàn chân no đủ của Quy Hải, cánh tay nâng đầu lên, sờ sờ hai cái sừng trên trán, bỏ dây xích đen trên sừng xuống.

Đồng thời lúc này, trong thức hải QUy Hải, hình điêu khắc con rồng xanh trên nhẫn ban chỉ cũng dần dần nhạt đi, bằng phẳng.

Quy Hải không khỏi giật mình một cái.

Xích đen buộc trên sừng A Sơn cùng với trên cổ mới chính là xiềng xích của Sư Vân Phong cho A Sơn, là phương pháp duy nhất có thể hoàn toàn khống chế A Sơn.

Cho dù A Sơn vừa làm cho Quy Hải một bộ quần áo, nhìn có vẻ rất thật thà đáng yêu. Nhưng mà Quy Hải không khỏi nhớ tới trước khi hắn bị thiên lôi đánh, một màn cuối cùng mà hắn nhìn thấy Bách Lý Bất Phàm.

Lúc đó, Bách Lý Bất Phàm chính là như vậy, nụ cười đôn hậu tự tay ném mình vào trong thiên lôi.

Quy Hải không khỏi nhớ tới, A Sơn đây rốt cuộc là muốn gì? Là hiển thị cái xích chó hắn có thể cởi bỏ, có thể hoàn toàn không sợ bản thân mình, không bị khống chế nữa, khiến cho bản thân mình đừng quá yên tâm về hắn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play