Chương 26: Ba hợp một

Dịch: YZ

Beta: YZ

Ánh sáng của viên dạ minh châu dịu dàng mà mạnh mẽ, khiến cho rừng trúc đang trong màn đêm cũng sáng như ban ngày vậy, chỗ nào cũng nhìn được rõ ràng rành mạch. Quy Hải ngẩng đầu, phát hiện Sư Vân Phong cũng nhìn lại mình, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, cho dù tay y đặt ở trên thắt lưng thì biểu tình vẫn như đang làm một việc gì đó rất đứng đắn.

Chỉ thấy Sư Vân Phong chuyên chú nhìn mình mà động tác tay y lại nhanh như khi dùng kiếm Phá Thiên để chém chóc vậy. Quy Hải còn chưa chớp mắt Sư Vân Phong đã đã lột xong bộ quần áo Ngự Kiếm môn kia, áo ngoài màu xanh khoác một nửa trên người. Cũng may là lộ ra bộ quần áo màu trắng thuần mà lần đầu gặp trước đó.

Quy Hải bình đạm mà nhìn, nghĩ thầm, thực ra chẳng phải đều là thân thể người cùng giới cả thôi sao? Dù sao cũng không khác nhau là mấy, mà hắn cũng nhìn đủ rồi. Đời trước lúc ở kí túc xá, cứ hễ đến mùa hè là các bạn cùng phòng lại thích mặc mỗi quần sịp thậm chí có người còn không thèm mặc, cũng không biết ngại mà đi tới đi lui. Ngày nào cũng nhìn thấy hội bạn cùng phòng như vậy, Quy Hải cũng chẳng thấy có gì lạ cả.

Cho dù lúc đầu khi Sư Vân Phong cởi thắt lưng ra có dọa đến Quy Hải, nhưng mà bây giờ lại thấy bình thường. Phản diện thích lột thì lột, dù sao cứ coi như là phản diện đang biểu diễn đi.

" Đừng gấp, tối nay ta sẽ giới thiệu chung chung cho mi, mi phải chú ý lắng nghe. Sau này sẽ giảng cho mi tỉ mỉ kĩ càng hơn." Mặc dù miệng thì nói không gấp, nhưng động tác trên tay Sư Vân Phong lại cực kì nhanh, lần này thì áo màu trắng ngần đó cũng cởi nốt, có thể nhìn thấy đến một lớp áo trong màu trắng.

Vốn dĩ Quy Hải thể hiện bình thường, nhưng khi nhìn thấy Sư Vân Phong mặc áo trong, Quy Hải lại đột nhiên nhận ra, Sư Vân Phong và bạn cùng phòng của hắn hoàn toàn khác nhau.

Trên người Sư Vân Phong mang đầy khí thế và mĩ cảm.

Nhìn từ dưới lên trên, chỉ thấy tấm áo trắng đó dán với da thịt, hiện ra từng cơ thịt đầy đủ của Sư Vân Phong, lồng ngực đầy đặn, đường viền lồi lên vô cùng đẹp đẽ. Mà áo của y lại mỏng manh, nhìn qua tấm áo có thể nhìn thấy da thịt màu trắng ngọc; Mà ngay lồng ngực, có thể nhìn thấy hai điểm đỏ đậm, cực kì mê hoặc. Lại nhìn lên trên, chỗ cổ áo hình chữ V của Sư Vân Phong lộ ra một phần xương quai xanh, nhưng lại so với lộ hẳn ra càng hấp dẫn, càng mê người hơn, khiến cho người ta có một loại cảm giác muốn mở rộng cổ áo, sau đó nhìn trộm tất cả bên trong, thậm chí chờ mong động tác tiếp theo của Sư Vân Phong.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, ngay cả Quy Hải cũng bị mình dọa, tầm nhìn chỉ đến cằm Sư Vân Phong không dám nhìn mặt y, lập tức nghẹo cổ quay người đi, cái đuôi nhỏ quay về phía Sư Vân Phong. Còn vận dụng sự co duỗi của cái cổ, lấy mấy cái chân ngắn cũn mập mạp về che đi cái đầu nhỏ.

Đáng tiếc có che đi đôi mắt thì trong đầu Quy Hải vẫn còn có hình ảnh khi Sư Vân Phong lột hết còn dư lại mỗi cái áo trong đó.

Cho rằng không có gì hay ho để nhìn, chẳng phải chỉ là thân thể người đồng giới thôi sao, lại còn là cái loại quần áo che kín mít đến cổ, nhưng mà, hình ảnh đó quá đẹp làm thế nào cũng không loại bỏ đi được.

Giống như mình đã giấu đầu, nhưng chân tay vẫn còn xúc cảm đàn hồi tuyệt diệu khi ấn xuống.

Mà theo từng lớp từng lớp áo ngoài của Sư Vân Phong cởi ra, mùi hương sạch sẽ dễ ngửi từ trên người Sư Vân Phong lại càng ngửi thấy rõ hơn.

Càng suy nghĩ càng thấy đáng sợ.

Quy Hải lại càng giấu cái đầu nhỏ vào sâu hơn.

# Tại sao lại cảm thấy cực kì thu hút cực kì mê người, muốn nhìn toàn bộ chứ?#

# Nhất định là vừa nhìn phản diện vừa ăn nên xuất hiện lỗi giác!#

# Thân thể phản diện hắn mới không muốn nhìn kĩ hơn rõ hơn và sờ mó đâu#

# Không không không được nhìn thêm nữa#

# Nếu không, phản diện lại cho rằng mình thích y,  lại càng giải thích tỉ mĩ kĩ càng hơn cho mình rất rất rất nhiều lần!#

Sư Vân Phong thấy Quy Hải đột nhiên quay đuôi về phía mình, cứ tưởng rằng rùa con không thích, động tác trên tay ngừng lại, túm lấy cái mai Quy Hải quay người hắn qua. Lại phát hiện Quy Hải lập tức nhắm chặt hai mắt, lại còn quẹo đầu sang một bên.

Sư Vân Phong thấy vậy, đầu lông mày lại càng nhăn, tập trung suy nghĩ, không tiếp thu khả năng là tất cả các hành vi của bé rùa là do không thích nhìn y. Sư Vân Phong im lặng một lúc, cuối cùng thỏa hiệp nhẹ giọng hỏi: " Có phải ăn no nên mệt không. Vậy ta đem mi về phòng nhỏ nghỉ ngơi. Đợi khi nào mi khỏe thì lại dạy mi vậy."

Quy Hải: "..................."

# Đã biểu hiện đến như vậy rồi sao phản diện vẫn cho rằng hắn đang mệt vậy!?#

# Lỡ phản diện ra đòn sát thủ không nhìn y không cho ăn thì nàm thao giờ#

# Ừ, đến lúc đó miễn cưỡng nhìn một chút vậy#

# Chắc nhìn nhiều thì sẽ không còn cảm giác đâu#

Sư Vân Phong nói xong, thấy Quy Hải vẫn nhắm chặt mắt không chịu nhìn mình, sờ sờ cái đầu nhỏ của Quy Hải, sau đó mới đành chịu mà thả Quy Hải vào trong nước biển ở trong rừng trúc.

Cát mịn ẩm ướt, mềm mại, Quy Hải nằm trên đó, sóng biển lớp này xô lớp khác đánh vào bờ, giống như nằm trên giường được đắp một chiếc chăn mượt mà, lại được mát xa, cực kì thoải mái.

Vốn dĩ không thấy mệt, nhưng bị phản diện thả vào đây, Quy Hải bỗng thấy cũng có chút mệt.

Sư Vân Phong thấy Quy Hải dạng bốn chân nằm thoải mái, cũng cởi bỏ áo ngoài chưa sửa sang lại ngồi xuống bên bờ biển cùng Quy Hải, hít sâu một hơi, giống như đã ra một quyết định nghiêm túc, vùng lông mày giãn ra một chút.

Quy Hải chỉ hơi mệt một chút, không ngủ bao lâu, mặt trời tiếp giáp vùng biển đã xuất hiện ra một chút ánh sáng Quy Hải liền tỉnh rồi. Đáng nhẽ Quy Hải định hấp thu tinh hoa ánh sáng mặt trời, nhưng vừa mở mắt ra đã thấy Sư Vân Phong ở phía sau đang nhắm mắt ngồi, trên người đã sửa sang xong, còn thay một chiếc áo ngoài có hoa văn phiền phức. Quy Hải thở nhẹ ra một hơi, định bụng bỏ trốn bò vào trong biển đi chơi.

Đang vui vẻ bò được vài bước, lại nghe thấy tiếng Sư Vân Phong mang theo ý cười: " Mi tỉnh rồi, thoải mái hơn rồi chứ? Vậy chúng ta tiếp tục bài học tối qua."

Quy Hải: "....."

Phản diện sao lại cố chấp vậy, vẫn còn nhớ tới chuyện này.

Bước chân Quy Hải nhanh hơn, giả vờ như không nghe thấy, định phi vèo vào trong biển, vui vẻ lăn lộn trong nước, nhưng lại bị Sư Vân Phong túm lấy cái mai đưa đến trước mặt. Quy Hải bốn chân giãy giụa, ngọ ngoạy mấy cái thế là bị Sư Vân Phong lại càng hứng thú mà gãi gãi cái bụng.

Chỉ nghe Sư Vân Phong nhấn mạnh nói: " Được rồi, đừng chạy, bây giờ mi không muốn thì chúng ta đợi lát nữa tiếp tục học vậy. Sáng nay tụ hội Ma quân, mi có muốn đi cùng ta không?"

Quy Hải không giãy giụa nữa, hắn vẫn chưa gặp mấy nhân vật trong sách đâu, nên có chút tò mò.

Sư Vân Phong thấy rùa con ngoan ngoãn nằm trên tay mình, tâm tình vui lên. Tay phải khẽ lật, thu hồi cả mặt biển và dải cát mịn kia vào tay áo, ở chỗ đó chỉ còn lại một cái hố trụi lủi, ngoài hố là nước biển màu nâu đậm.

Sư Vân Phong giải thích cho Quy Hải: " Đợi kết thúc hội nghị, chúng ta chuyển đến tổng đàn Ngự kiếm môn, cái tổ nhỏ của mi đương nhiên là cũng phải mang theo."

Quy Hải đột nhiên nghĩ ra, phản diện nhà hắn đã không phải là trưởng lão Khách khanh nữa mà đã thành môn chủ Ngự kiếm môn rồi.

Sư Vân Phong mang theo Quy Hải và cái tổ nhỏ của Quy Hải đi ra khỏi rừng trúc. Một số đệ tử trong môn Ngự kiếm môn đã xếp hàng đợi y, vừa thấy Sư Vân Phong xuất hiện từng người từng người hô lên: " Cung nghênh môn chủ! Môn chủ buổi sáng tốt lành!"

Sư Vân Phong gật nhẹ đầu, nâng theo Quy Hải, biến thuyền gỗ thành phi thuyền, đứng trên mũi thuyền mang theo mọi người bay về phía cần đi.

Trác Tư Dịch cũng đi theo sát Sư Vân Phong. Quy Hải phát hiện, hôm nay thái độ của Trác Tư Dịch đối với Sư Vân Phong chân thành hơn, ngay cả động tác khom mình cũng cực kì tiêu chuẩn, ngữ khí đặc biệt cung kính.

Chỉ nghe Trác Tư Dịch hướng tới Sư Vân Phong báo cáo: " Báo cáo môn chủ, thi thể ba vị truyền nhân khác ta đã thu thập xong. Chờ đại hội kết thúc, sẽ để ở tổng đàn thị chúng. Kiếm quyết mà môn chủ sửa lại rất dễ dùng, vô cùng cảm tạ sự chỉ đạo của môn chủ! Vốn dĩ tỉ kiếm của chúng ta cũng đã ổn thỏa, môn chủ chỉ điểm một chút kết quả đã khác! Chỉ là, ta vẫn còn có một chút chưa rõ lắm ....."

Quy Hải nghe vấn đề thỉnh giáo của Trác Tư Dịch, mới biết hóa ra phải diện nhân lúc mình ngủ đã đi làm chuyện xấu, để cho Trác Tư Dịch đi xử lí ba vị truyền nhân Ma quân, lại thu thi thể ba người họ.

Quy Hải ngửi ngửi, mùi tanh trên người Trác Tư Dịch lại nồng hơn một chút, có chút gay mũi. Quy Hải giấu đầu vào trong tay Sư Vân Phong, vẫn là mùi vị tươi mát của phản diện dễ ngửi.

Sư Vân Phong thấy Trác Tư Dịch hỏi vậy, thuận miệng chỉ điểm vài câu, Trác Tư Dịch cảm ơn chân thành bái tạ, lại hỏi: "Môn chủ, chúng ta vẫn có chút tò mò, tại sao không bỏ rùa con vào không gian linh sủng mà lại cứ để nó nằm trong tay vậy?"

Quy Hải nghe xong ngẩng đầu lên nghi hoặc mà nhìn Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong vẫn để hắn nằm trong tay, khiến cho Quy Hải vẫn nghĩ Sư vân Phong không biết cách dùng không gian linh sủng , cũng từng nghĩ qua, sau này mình lớn lên, cái tên Sư Vân Phong đi đâu cũng muốn mang mình đi theo này không chừng sẽ cõng mình đi luôn ấy chứ!

Không gian linh sủng là một không gian tùy thân chuyên dùng để đựng linh sủng, so với không gian chứa đồ bình thường khác ở chỗ không gian linh sủng có thể chứa vật sống, không gian chứa vật thì không thể, nếu cho linh sủng vào thì sẽ tắt thở mà chết.

Nếu như Sư Vân Phong biết sử dụng không gian linh sủng vậy thì biển với bãi cát tạo thành tổ nhỏ của hắn chắc đều được phản diện thu vào trong không gian linh sủng. Nếu như phản diện thu lại hắn vậy hắn có thể không lúc nào cũng bị phản diện sờ mó, cũng không ngửi được mùi tanh máu của Ma tu.

Sư Vân Phong chỉ " Ừm" một tiếng, ngay cả giải thích cũng không, nhìn về hướng Quy Hải, đối diện tầm mắt Quy Hải, nới lỏng cổ áo, lại càng nhìn rõ hơn xương quai xanh.

Quy Hải lập tức nghẹo cổ không nhìn y.

# Định mệnh, mỗi lần nhìn phản diện đều thấy y đang phát ra hormoon#

Sư Vân Phong thấy Quy Hải không muốn nhìn trực diện mình, đuôi mày khẽ nhăn, khí thế biến thành lạnh lùng mà thâm trầm, lại hồi phục cái dáng vẻ lạnh lùng đẹp trai như cả thế giới này đều thiếu đấm vậy. Các đệ tử Ngự kiếm môn cảm nhận thấy sự thay đổi của y, trong nháy mắt toàn bộ im tiếng.

Lúc này, phi thuyền đã gần đến đích. Các đệ tử Ngự kiếm môn cũng nghĩ đến lúc này nên nghiêm túc rồi. Đèn hồn Trác Ma quân lợi hại nhất bảo vệ bọn họ đã tắt, đây thực sự là một sự đả kích to lớn đối với môn phái. Nghĩ lát nữa phải đối phó với sự châm chọc hạnh họe hoặc đánh cướp của tám môn phái lớn còn lại, tất cả các đệ tử đều nghiêm túc hơn, thần sắc trở nên ngưng trọng.

Trác Tư Dịch thấy thần sắc Sư Vân Phong chuyển biến trầm trọng, cũng không xoắn xuýt vấn đề không gian linh sủng nữa, yên tĩnh lùi về sau.

Tương phản với thần sắc nghiêm trọng hậm hực của các đệ tử Ngự kiếm môn thì Quy Hải lại không có tí áp lực nào, tò mò ngó trái ngó phải.

Nhìn lên bầu trời, mặt trời sáng lạn, nhuộm những đám mây thành màu vàng kim; Trong đám mây, có một thiên đàn bằng đá trắng, trên thiên đàn đặt năm chiếc ghế ngọc trắng, là để cho các môn chủ môn phái ngồi; Dưới thiên đàn là vô vàn bậc thang giống như đã đứng đầy người; Ngoài thiên đàn là trời xanh xa thẳm, dưới thiên đàn là biển rộng mênh mông, nhìn không thấy bờ, quả là một cảnh tượng hùng vĩ.

Nhưng dù cho nhìn thế nào cũng nhìn không giống một nơi tụ hội Ma tu, không có cái vẻ khủng bố thâm trầm một chút nào mà lại giống một nơi bí mật tiên gia.

Quy Hải ngó ngó bên trái, nhìn nhìn bên phải, ánh mắt không dời khỏi từng người đi lên thiên đàn, cái đầu nhỏ quay lên quay xuống.

Sư Vân Phong thấy rùa con trong tay như vậy, biểu tình lại càng lạnh lùng, môi mỏng khẽ mím, đuôi mày nhăn lại, giống như đang suy nghĩ sự tình gì nghiêm trọng lắm vậy.

# Tại sao rùa con nhà y lại không thích nhìn y#

# Làm thế nào mới có thể khiến rùa con đồng ý học?#

Thần tình Sư Vân Phong nghiêm túc như vậy khiến cho có một vài đệ tử đang muốn thỉnh giáo kiếm thuật không giám thỉnh giáo nữa, sợ ảnh hưởng đến môn chủ đại nhân đang suy nghĩ.

Trong không khí nặng nề đó, Quy Hải được phản diện mang lên đỉnh thiên đàn. Mà các đệ tử dưới trướng đều đứng ở những bậc thang dưới thiên đàn.

Màu tím của cung Ma đế, lại thêm chín màu khác của chín môn phái lớn, vốn dĩ phải có mười loại màu sắc mới đúng. Nhưng ở trên thiên đàn, Quy Hải nhìn từ trên cao xuống thấy rõ ràng dưới thiên đàn, đám người ở trên bậc thang chỉ phân thành ba màu.

Ngoại trừ màu xanh của Ngự kiếm môn, còn có màu tím đại biểu tôn quý của cung Ma đế, Thạp trưởng lão của cung Ma đế mặc áo ngoài màu tím ngồi trên một chiếc ghế ngọc ở trên thiên đàn; Ngoài những màu này còn có màu trắng của Mê mộng tông.

Trên thiên đàn, Như Mộng Ma quân mà trong lời đồn nói đang bế quan tu luyện vẫn không thấy xuất hiện, chỉ có Vân Mộng tiên tử đón Sư Vân Phong đi lên, giới thiệu cho Thạp trưởng lão. Thạp trưởng lão tuy gọi là trưởng lão, tướng mạo cũng là người trung niên ổn trọng, ngồi ra vẻ ông lớn ở một chỗ. Thấy Sư Vân Phong đến cũng chỉ gật gật đầu không thèm để Sư Vân Phong vào mắt.

Sư Vân Phong cũng gật nhẹ đầu, ngồi bên cạnh Vân Mộng tiên tử.

Quy Hải tò mò thăm dò Thạp trưởng lão, so sánh hắn với tất cả những người đã gặp qua, kinh ngạc phát hiện ra khí cảm* của Thạp trưởng lão không khác với chiếc ghế ngọc mà hắn đang ngồi chút nào, giống như vật chết vậy, không hề có chút sự sống, cũng không có khát vọng muốn ăn. Mũi ngửi ngửi trên người Thạp trưởng lão còn có một mùi thôi thối.

(* Khí cảm: là cảm giác khi luyện công cảm nhận được kinh khí vận động trong cơ thể)

Lại chun mũi một chút, một mùi vị xông đến khiến Quy Hải chỉ muốn bỏ chạy.

Nguy hiểm!

Mùi máu tanh trộn lẫn mùi khét lẹt, Quy Hải chỉ thấy cả người khó chịu. Quy Hải nhìn sang phía tây, phát hiện một thân ảnh màu đỏ mang theo một đoàn lửa bay tới, Quy Hải không khỏi bị dọa một trận. Bình tĩnh nhìn lại, mới phát hiện hóa ra bay tới không phải một đoàn lửa, mà là một đám người mặc áo ngoài màu đỏ lửa.

Mà người dẫn đầu của bọn họ, chính là vị thiếu nữ áo trắng tối hôm qua vừa trao đổi ngọc Thổ linh với Sư Vân Phong.

Chỉ là khí cảm tương đồng.

Thiếu nữ áo trắng tối hôm đó, lúc này mặc một thân màu đỏ, tướng mạo và thân hình đã xảy ra sự biến hóa.

Nhìn từ thân hình, thiếu nữ vốn dĩ thân hình yểu điệu bây giờ đã biến thành một nam nhân áo đỏ bình thường.

Quy Hải nhìn kĩ lại, cho dù khí cảm tương đồng nhưng trên mặt hắn chỉ có hai đạo mày kiếm mới lưu lại vết tích của nương thân Sư Vân Phong. Tướng mạo nam tử hoàn toàn không giống với thiếu nữ áo trắng ngày hôm qua.

Ngoại trừ điều này Quy Hải không thể phủ nhận rằng vừa nhìn thấy hắn cả người Quy Hải phát ngốc ra.

Ngoại trừ Sư Vân Phong tối qua, đây là lần thứ hai Quy Hải nhìn thấy người đồng giới mà cảm thấy tim đập thình thịch.

Chỉ thấy hắn một thân đỏ lửa, ngay cả đầu tóc cũng là sắc lửa đỏ bay bay trong gió, càng thấy rõ khuôn mặt da dẻ trắng trẻo của hắn. Trên người hắn mặc một kiện áo trong màu đỏ, cổ áo rộng mở, cổ áo hình chữ V kéo dài càng lộ ra lồng ngực trắng trẻo, khiến cho eo lại càng thon nhỏ, có một loại cảm giác có thể nhẹ nhàng nắm lấy cái eo đó.

Nam tử áo đỏ chân đạp vòng lửa bay tới, hai hàng mày kiếm anh khí cực kì, khuôn mặt kiểu cả thế giới này đều thiếu đánh giống y chang Sư Vân Phong, chỉ là bờ lưng cong đó vô cùng quyến rũ, nếu như lúc này Quy Hải ở hình người nhất định kích động mà xông tới trước nắm chặt lấy eo hắn.

Một làn nước lạnh xông vào trong đầu óc, Quy Hải tỉnh táo lại đột nhiên nhận ra tất cả những cái xung động muốn ôm muốn nắm gì đó chẳng qua là thuật mê hoặc của nam tử áo đỏ mà thôi.

Nhất Tiếu Yêu nhiên, Ma diễm phần thiên.

Quy Hải đột nhiên nghĩ ra, trong nguyên tác, Nhất Tiếu Ma quân cũng một thân áo đỏ, nghịch lửa vô cùng nhuần nhuyễn, kĩ thuật mê hoặc nam nữ đều linh; Hắn là tông chủ của Ma Sát tông, dẫn dắt các đệ tử dưới trướng tu pháp thuật ngũ hành; đồng thời cũng là một trong những cánh tay đắc lực của ma đế Sư Vân Phong.

Lúc này, nam tử áo đỏ đã thu xếp xong quần chúng, tự mình bay lên thiên đàn. Sư Vân Phong thấy hắn cũng lập tức đứng dậy, kiếm Phá Thiên đột nhiên xuất hiện trên tay y.

Quy Hải ngốc luôn, Sư Vân Phong cầm kiếm làm cái gì vậy, không phải định cầm kiếm giết hắn đấy chứ?

Sau đó, Sư Vân Phong chỉ đứng dậy, nắm chặt chuôi kiếm, thần sắc cực kì giận dữ, không nói một lời.

Thạp trưởng lão vẫn ngồi yên ở vị trí cũ, Vân Mộng tiên tử thì lại đứng dậy giới thiệu cho Sư Vân Phong.

" Môn chủ, vị này là Nhất Tiếu Ma quân kì Đại thừa!"

Sư Vân Phong nghe vậy, ngón tay nắm chặt đuôi kiếm thả lỏng hơn, lại hỏi lại: " Ngươi chính là Nhất Tiếu Ma quân?"

Quy Hải sợ đến mức tim nháy thót lên, đối phương chính là sống sờ sờ kì Đại thừa đó, chính là kì Đại thừa vừa ngửi đến mùi đã muốn chạy rồi, ngữ khí của Sư Vân Phong sao lại kiêu như vậy.

Khóe miệng Nhất Tiếu Ma quân khẽ nhếch lên, dùng giọng nói du dương nói: " Đúng vậy, chính là ta."

Nhất Tiếu Ma quân nói xong, cười gật đầu với Thạp trưởng lão, rồi tìm chỗ ngồi ngồi xuống.

Sư Vân Phong đứng ở đó một lúc mới thu lại kiếm Phá Thiên ngồi xuống.

Quy Hải biết Sư Vân Phong nghĩ gì.

Sư Vân Phong từng nói, y muốn hoàn thành tâm nguyện của nương thân, giết sạch tất cả Ma quân. Mà đêm hôm qua Nhất Tiếu Ma quân thực lực bị giảm sút xuất hiện trước mặt Sư Vân Phong, mà Sư Vân Phong lại không nắm lấy cơ hội giết chết Nhất Tiếu Ma quân, lại còn cùng hắn giao dịch. Trong vòng một đêm, Nhất Tiếu Ma quân đã khôi phục kì Đại thừa.

Đúng là cơ hội vụt mất trong chớp mắt.

Nhưng mà lúc này biểu hiện của Sư Vân Phong lại bình thường, thu hồi lại nộ khí, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Sau khi Nhất Tiếu ma quân ngồi xuống chủ động nói chuyện với Sư Vân Phong, nói: " Nhất định bây giờ Môn chủ có vài điều nghi hoặc. Sau khi kết thúc hội nghị, chúng ta lại nói chuyện sau."

Sư Vân Phong nhàn nhạt đáp " Ừ".

Vân Mộng Tiên tử tò mò hỏi: " Hóa ra Môn chủ và Ma quân quen biết?"

Nhất Tiếu Ma quân gật đầu đáp: " Đúng vậy, ta còn phải cảm tạ Môn chủ đã đồng ý trao đổi vật quan trọng với ta." Nhất Tiếu Ma quân chỉ nói đến đây, nhìn nhìn Quy Hải rồi chuyển đề tài: " Bé rùa thần cũng đã thay đổi rồi, ngọc Thổ linh bất thế tiên sơn thật sự đem cho hắn dùng rồi?"

Sư Vân Phong sờ sờ vầng sáng màu vàng biểu hiện linh khí Thổ trên cái mai Quy Hải, đáp: " Đúng vậy."

Nhất Tiếu Ma quân cười nói: " Môn chủ thực là không tiếc mà, hôm nay ta còn cố ý mang đến Đất Long Uyên muốn đổi lại ngọc Thổ linh với môn chủ để tạo bảo ấn Côn Luân?"

Vân Mộng Tiên tử " a" một tiếng, miệng mở lớn, mãi một lúc lâu sau mới khép lại miệng được.

Quy Hải cũng ngốc một lúc.

Hắn cư nhiên ăn luôn nguyên liệu để tạo ra bảo ấn Côn Luân?

Trong nguyên tác, bảo ấn Côn Luân là một trong những pháp bảo của nhân vật chính Bách Lí Bất Phàm, là hắn lấy được khi đi du ngoạn ở hải vực của Ma tu, đè bẹp vô số Ma tu, sau còn vây đánh Sư Vân Phong một trận. Quy Hải cũng không biết ngọc Thổ linh là nguyên liệu để chế tạo bảo ấn Côn Luân, nếu biết thì hắn sẽ không ăn đâu.

Nhưng Sư Vân Phong sau khi nghe xong lại trực tiếp nói thẳng: " Đáng để nó ăn, không thiệt."

Quy Hải nghe vậy cực kì cảm động, gãi gãi lòng bàn tay Sư Vân Phong.

Sư Vân Phong yêu thích không rời tay xoa xoa cái chân nhỏ đang gãi tay mình của Quy Hải, nhấn mạnh thêm: " Đáng cho ăn."

Quy Hải lại càng cảm động hơn, không biết làm thế nào để giải thoát cái chân, mặc cho Sư Vân Phong xoa bóp sờ nắn.

Nhất Tiếu Ma quân cười nói: " Nếu vậy thì đành thôi. Dù sao hiệu suất thành công để chế tác bảo ấn Côn Luân cũng không cao, ta lại đợi thêm vài trăm năm là được."

Nhất Tiếu Ma quân nói xong nhìn quanh hướng Van Mộng Tiên tử nói: " Mấy cái Ngự Thú môn đó đã quy nhập vào Mê Mộng tông rồi chứ?"

Vân Mộng Tiên tử đáp lời: " Giáo phái ngũ hành, truyền nhân Băng Lan Ma quân có phải đều biến thành đệ tử của ngươi?"

Nhất Tiếu Ma quân không đáng cười một cái, nói: " Không, đều đưa cho một vị Khách khanh. Ta không thu những đệ tử không nghe lời. Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, Vạn Đồ Ma quân sao vẫn chưa tới?"

Quy Hải nghe vậy, nhìn từ trên cao xuống mới phát hiện dưới thiên đàn, trên các bậc thang, màu áo xanh của Ngự kiếm môn chỉ chiếm một phần mười, áo trắng của Mê Mộng tông chiếm một phần tư, môn hạ của Nhất Tiếu Ma quân áo đỏ Ma Sát tông chiếm một phần tư, xem ra vị trí để trống gần một nửa đó đều là đợi Vạn Đồ Ma quân dẫn người của Vạn Đồ tông.

Vạn Đồ Ma quân lững thững đến muộn.

Căn cứ vào miêu tả trong " Bội Đức Thiên Tôn", Vạn Đồ Ma quân là boss Ma tu đứng sau Sư Vân Phong, tu giả gọi là Nhất Phiến Vạn Đồ, tương tự như Sư Vân Phong vậy.

Vạn Đồ Ma quân cũng luyện kiếm, trước là đệ tử của môn phái tu tiên, sau này phản bội sư môn, đem hết bảy bày bốn mươi chính vị sư huynh sư thúc luyện thành con rối, giấu vào trong quạt Vạn Đồ, hóa thành phiến cốt ( quạt xương). Lúc đối địch đem phiến cốt ra hóa thành kiếm trận. Tùy theo tu vi mà tăng trưởng, Vạn Đồ Ma quân cơ hồ vô địch lập ra Vạn Đồ tông chuyên thu các Ma tu kiêu ngạo khó thuần; Mà những tu giả chết dưới quạt Vạn Đồ của hắn số lượng không chỉ là con số hàng vạn.

Nam chính trong nguyên tác cùng Sư Vân Phong vốn dĩ là sư huynh đệ, đã từng vượt qua vất vả trùng trùng mới liên thủ tiêu diệt được Vạn Đồ Ma quân, báo thù cho vô số người chết. Nhưng sau khi giết chết Vạn Đồ Ma quân không biết xảy ra biến cố gì mà Sư Vân Phong lại phản bội lại Tiên môn, lắc mình một cái biến thành môn chủ của Ngự kiếm môn, thống nhất Ma tu trở thành Ma tôn duy nhất.

Kết thúc nhớ lại Quy Hải hồi hồn, ngửi thấy một mùi khiến hắn cảm thấy cực kì khó chịu.

Nếu như nói là mùi của Nhất Tiếu Ma quân khiến cho Quy Hải cảm thấy nguy hiểm thì cảm giác mà Vạn Đồ Ma quân khiến cho người ta cảm nhận được lại là cực kì nguy hiểm.

Cả người Quy Hải trên dưới đều cảm thấy khó chịu, không chờ Vạn Đồ Ma quân dẫn hết các đệ tử đến nơi, không kịp nhìn Vạn Đồ Ma quân trông như thế nào, Quy Hải đã không muốn ở lại mà chui vào khuỷu tay Sư Vân Phong, hi vọng mùi của Sư Vân Phong có thể khiến bản thân dễ chịu một chút.

Sư Vân Phong bao lấy Quy Hải, lòng bàn tay sờ sờ mai Quy Hải nhưng thấy Quy Hải lại phi thường sốt ruột nên chỉ đành bỏ Quy Hải vào trong không gian linh sủng.

Giây trước Quy Hải còn chui loạn ở cánh tay Sư Vân Phong giây tiếp theo đã thoải mái đắm chìm trong nước biển đầy linh khí.

Chính là cái tổ nhỏ lúc trước Sư Vân Phong cho hắn.

Mà không gian này lại vừa tối vừa tĩnh mịch, duỗi tay ra nhìn không thấy móng, xung quanh đều là nước biển phẳng lặng khiến cho Quy Hải có cảm giác giống như lúc nằm trong trứng vậy.

An toàn, nhưng cô đơn.

Chỉ là không được một lúc thì có một viên dạ minh châu cũng được đưa vào trong không gian, lơ lửng trên không trung chiếu sáng một vùng biển.

Quy Hải bơi về hướng có ánh sáng, ừm, không bị ảnh hưởng bởi mùi máu tay của Vạn Đồ Ma quân thật là tốt, thôi cứ cho mình đang tập bơi vậy.

Bơi bơi một lúc phía trước lại được vứt vào một chiếc gối ngọc, bay bay ở trên biển phía xa xa. Quy Hải bơi từ dưới lòng biển lên muốn trèo lên trên gối ngọc nhưng lại thấy rất xa. Cũng may gối ngọc không ngừng biến lớn, cho đến khi cạnh gối đến trước người Quy Hải mới dừng lại.

Quy Hải nhảy tót từ trong nước lên, vừa ra khỏi mặt nước đã nghe thấy tiếng nên ngoài.

# Phản diện thật là tỉ mỉ, thoả mãn được trí tò mò!#

Lúc này, phía trên cái gối ngọc biến lớn giống như một quả bóng đá Quy Hải vừa vui vẻ trượt lên trượt xuống vừa nghe nội dung hội nghị.

" Lệnh cảnh giới tối cao." Một giọng nam khàn đục già cỗi nói ngắt quãng vang lên: " Theo cách nói của Vạn Đồ Ma quân, mọi người cảnh giới, thủ hộ Ma vực, giết hết sạch lũ Tiên đạo đến công kích chúng ta không cho chúng có đường về."

Quy Hải chớp chớp mắt, hình như hắn bỏ lỡ hơi bị nhiều thứ.

Lại nghe thấy một giọng nam hùng hậu vang lên: " Đặc biệt cần phải chú ý có Kiếm tu cực kì lợi hại nào hay không. Gần khu vực suối linh Bích Hải vẫn còn lưu lại kiếm khí đã tiêu hủy hòn đảo! Bọn tu tiên giảo hoạt gian trá có lẽ vẫn còn ở trong hải vực này, tu hành giả đi và đến đều phải kiểm tra hết!"

Mí mắt Quy Hải giật một cái, kiếm khí tiêu diệt hòn đảo nhỏ đó không phải là nói kiếm khí mà Sư Vân Phong giết hai tên ma quân kia sao. Cũng may là chết không đối chứng, xem ra Sư Vân Phong tạm thời an toàn.

"Ngự kiếm môn tu dưỡng sinh khí, cùng với Mê mộng tông phụ trách bên trong hải vực, thanh trừ yêu thú; Vạn Đồ tông chúng ta cùng với Ma Sát tông đi truy kích những kẻ tu tiên đáng ghét kia. Sư Vân Phong, Vân Mộng tiên tử, các ngươi cần phải lưu ý giữ mặt mũi, không được xử lí mà phải lập tức truyền thông báo. Ta sẽ để cao thủ của cung Ma đế đến thành Đại Đồng, bảo hộ Như Mộng Ma quân. Lần này chúng ta đã tổn thất sáu vị Ma quân, không thể để mất thêm một người nữa. Nhất Tiếu, xuất phát đi."

Lại nghe thấy giọng nói du dương của Nhất Tiếu Ma quân: " Chờ đã. Sư Vân Phong, nghe nói phái Côn Luân lại tặng đồ đến, tinh hoa của Đông phương thần mộc và Thiên nhất linh thủy ta sẽ giúp ngươi mang về. Ta cần nội đan của dung nham yêu thú, số lượng lớn, ngươi giúp ta chú ý một chút."

Sư Vân Phong đáp ứng: " Được."

Hội nghị kết thúc ở đây.

Quy Hải không trượt ở trên gối ngọc nữa, nghiền ngẫm điều mà bọn họ nói.

Cái tên nội gián Sư Vân Phong này rõ ràng đã làm thành công, thành công làm môn chủ của Ngự kiếm môn, còn thành công giấu giếm, che giấu được sát ý của mình, khiến cho người của Vạn Đồ tông và Ma Sát tông đều đi hết ra ngoài đối kháng những người tu tiên, mà lưu lại cái tên tai họa này để thủ hộ bên trong hải vực.

Quy Hải đều đoán được, nếu như hai Ma quân đều ra ngoài giết người, như vậy, mục tiêu tiếp theo của Sư Vân Phong chắc chắn là Như Mộng ma quân đang bế quan tu luyện kia.

Nghĩ như vậy Quy Hải không khỏi lại lo lắng về cái mạng nhỏ của mình.

Vạn Đồ Ma quân vừa đi, Sư Vân Phong liền bỏ Quy Hải từ không gian linh sủng ra, lại đặt vào lòng bàn tay, giống như hai vợ chồng son lâu ngày không gặp nhau mà đem Quy Hải sờ sờ từ đầu đến chân mấy lượt mới thôi. Mà ngay sau khi đại hội kết thúc, Sư Vân Phong liền với Vân Mộng Tiên tử còn có một đám ma tu quản sự thương lượng phương án bảo hộ hải vực, cuối cùng quyết định tra xét từ trên xuống dưới môn chúng trước một lượt, Mê Mộng tông phụ trách trinh sát, Sư Vân Phong phụ trách xuất thủ xử lí yêu thú hoặc kẻ địch.

Khi tất cả đã thương lượng xong, Sư Vân Phong  bèn dẫn tất cả đệ tử Ngự kiếm môn quay về tổng đàn của Ngự kiếm môn.

Tổng đàn của Ngự kiếm môn, nhìn nguy nga lộng lẫy, từng hòn đảo nhỏ trôi nổi trong đám mây mù, tiên khí lượn lờ.

Quy Hải nghĩ đến thiên đàn tụ hội hôm nay, khách điếm rừng trúc ở thành Đại Đồng, không có cái nào là không có khí thế của tiên gia, trong lòng cảm thấy kì lạ nhưng lại tự mình giải thích.

Không phải tất cả các Ma tu đều thích những thứ máu me khủng bố, thích ở cùng mấy cái quỷ quái như thi thể, máu thịt, nội tạng hay xương cốt gì đó. Có một số bộ phận Ma tu vốn dĩ đều là người tu tiên, chỉ là do các loại nguyên nhân mới chuyển đến cư trú ở Ma vực, cho nên vẫn thích phong cách của người tu tiên.

Nếu như Sư Vân Phong thích ở cùng mấy cái thứ linh tinh đó, Quy Hải tuyệt đối sẽ không ở lại đến tận bây giờ.

Đợi Sư Vân Phong tập hợp tất cả các đệ tử, sắp xếp xong hết thảy, mới nâng Quy Hải bay đến hòn đảo cao nhất ở Ngự kiếm môn.

Cả hòn đảo đều thuộc về Sư Vân Phong, Sư Vân Phong không cho ai tiến vào đó cả.

Mà trung tâm của hòn đảo là một cung điện. Sư Vân Phong không tiến ngay vào cung điện, mà dùng linh thức kiểm tra, phát hiện trên hòn đảo có sơn cốc có rừng cây, Sư Vân Phong vừa nâng Quy Hải vừa tiến hành dọn dẹp một khoảng không gian lớn sau đó nhanh chóng đem nước biển đổ vào, cho thêm cát mịn, làm cho Quy Hải một cái tổ nhỏ ở trong sơn cốc.

Lúc này đã là buổi chiều.

Ánh mặt trời sáng lạn, nước biển màu lam đậm lại còn ánh lên màu vàng kim, rất giống với màu của Quy Hải. Mà ở xung quanh cái tổ nhỏ, rừng xanh núi biếc, linh khí vờn quanh, mùi vị thơm mát, phong cảnh đẹp đẽ.

Cho dù cái tổ nhỏ của hắn đã biến từ biển lớn thành cái hồ ở trong sơn cốc thì Quy Hải vẫn rất thích cái tổ mới của hắn.

Bốn chân Quy Hải khua loạn xạ, rất muốn chạy chạy ở trên ngọn núi này, chạy mệt thì nhảy vào trong cái tổ vui chơi.

Sau đó Sư Vân Phong làm xong cái tổ, nâng Quy Hải lên ngang tầm mắt, đề nghị: " Được rồi, đây là cái tổ mới cho mi."

Quy hải thỏa mãn gật gật đầu, bốn cái chân nhỏ khều khều tay Sư Vân Phong biểu thị sự yêu thích và cảm ơn.

Ai biết, Sư Vân Phong nói câu nói tiếp theo lại là: " Vậy thì chúng ta cùng nhau xuống nước nghịch nhé? Tiện thể cho mi nhìn cho rõ ta."

Quy Hải: ..... Ý ~!

# Cái tên phản diện thật là kiên trì#

# Phản diện làm trăm phương ngàn kế để Quy Hải nhìn bản thân mình#

Biểu tình Sư Vân Phong vẫn nghiêm túc như bình thường: " Ngày mai người của Ngự thú môn sẽ dẫn thần rùa Bích Hải đã hóa hình đến đây, giải thích kĩ thuật hóa hình cho mi. Chỉ là bọn họ không giống ta, không tiếc bón mi, thần rùa Bích Hải đã hóa hình chỉ có một con mà lại là rùa cái. Nếu như mi muốn hóa hình thành công, kết cấu quan trọng vẫn phải học với ta thì mới được."

Hết chương 26.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play