Mùa thu mát mẻ.
Cho dù núi trúc của nhà trọ này là vì Ma tu mà bố trí, thì rừng trúc vẫn cứ xanh biếc như vậy. Nhưng khi cơn gió thu thổi qua lá trúc, Quy Hải vẫn cứ cảm nhận được một chút se lạnh, có chút hoài niệm lòng bàn ấm áp của Sư Vân Phong.
Chỉ phân tâm một chút, Quy hải lại tiếp tục như lâm đại địch mà nhìn về phương hướng chân núi.
Bởi vì ở dưới chân núi, đệ tử đích truyền của Băng Lan ma quân Thủy Vận Tâm đợi sự phê chuẩn của Sư Vân Phong, thỉnh cầu có thể đến tận nơi bái phỏng. Mà Thủy Vận Tâm vừa tới thì biểu tình của Sư Vân Phong cũng chuyển từ ôn hòa sang lạnh lùng ngưng trọng, Quy Hải cho rằng sự tình vô cùng nghiêm trọng, thậm chí đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, nếu như có động tĩnh gió thổi cỏ lay gì thì sẵn sàng tùy lúc mà chuồn êm.
Sau đó Sư Vân Phong lại chỉ trong chớp mắt, rồi lại giống như chẳng bị ảnh hưởng mảy may, thấy Quy Hải không cần gãi bụng cho nữa, dùng ngón tay véo một ít thịt cua đưa đến bên miệng Quy Hải, hỏi rằng: " Còn ăn không?"
Quy Hải ngẩng đầu, ngước mắt nhìn Sư Vân Phong, chỉ thấy khóe mắt y vẫn cứ ôn hòa như vậy, lại thấy miếng thịt cua trong tay Sư Vân Phong, một phần chú ý của Quy Hải lập tức bị miếng thịt cua thu hút, chỉ để lại một phần sự chú ý để nghe ngóng động tĩnh dưới chân núi.
Trải qua kĩ năng chế biến đặc biệt, thịt cua đã được Sư Vân Phong cắt nhỏ ra một lúc nhưng vẫn giữ được hương vị tươi ngon, độ ấm vừa phải, tản ra hơi nóng, không khác mấy lúc thức ăn vừa được đưa lên. Tiếc là, bụng Quy vừa nãy no tới sắp vỡ, bây giờ không dám ăn nữa, chỉ có thể nhìn thịt cua mà than thở.
Nhưng mà, được Sư Vân Phong điềm nhiên như không mà chăm bón, tâm tình khẩn trương của Quy Hải cũng được thư giãn đôi chút. Đồng thời lại nghĩ mãi cũng không ra, tại sao lúc nãy Sư Vân Phong biểu tình giống như gặp phải kẻ địch mà bây giờ lại nhàn nhã như vậy, giống như chẳng để kẻ đến vào trong mắt.
Sư Vân Phong không biết nghi hoặc trong lòng Quy Hải, thấy Quy Hải không ăn, lại bón Quy Hải vài giọt tiên trà, nâng Quy Hải đặt lên gối ngọc, dễ dàng nhìn ngắm. Một bên thưởng thức, một bên thì chậm rì rì đem những thức ăn Quy Hải ăn không hết mà cho vào miệng mình.
Sư Vân Phong cũng chẳng chút nào để ý mình ăn đồ thừa của rùa con, mà đối với Thủy Vận Tâm tiên tử phải chờ dưới chân núi kia cũng chẳng thèm để ý.
Trong nguyên tác " Bội Đức Thiên Tôn", tác giả miêu tả nhân vật phản diện từ đầu đến cuối đều vô cùng cao ngạo lạnh lùng. Đến tận hôm nay, Quy Hải mới chân chính nhìn thấy.
Các Ma tu vẫn lấy Cửu đại Ma quân làm đầu lĩnh, địa vị của Ma quân rất cao, tuy mỗi người tự có quy chế của riêng mình, nhưng mặt ngoài vẫn coi như là tôn trọng lẫn nhau. E rằng lúc Băng Lan Ma quân còn sống, đệ tử đích truyền của hắn cũng chưa bao giờ trải qua cảm giác phải chờ đợi mà bị lạnh nhạt như thế này, cũng không nghĩ đến vậy mà có người dám ngăn đệ tử đích truyền của Ma quân ngăn ở ngoài cửa.
Tuy rằng như vậy, Thủy Vận Tâm dưới chân núi dù bị lạnh nhạt thì vẫn biết kiềm chế, sau khi được thông báo chờ một lúc, để lại lời nhắn sẽ quay lại bái phỏng sau, rồi quay người rời xa chốn giận sôi máu này.
Thấy Sư Vân Phong có thể nhàn nhã như vậy, Thủy Vận Tâm trước đó đến bái phỏng cũng đã chủ động rời đi, tâm tư của Quy Hải rốt cuộc cũng được hạ xuống. Tinh thần thả lỏng liền có chút mệt. Đầu gật gà gật gù, hai mắt díu lại, cứ cố gắng ngẩng đầu lên chút chút rồi lại gật, rốt cuộc mệt đến mức không nhấc nổi mi mắt.
Thân mình Quy Hải cũng nằm nhoài ra, trên gối ngọc xuất hiện một chút hơi ấm xua tan hết cái se lạnh của mùa thu; Sư Vân Phong quét sạch thức ăn xong thì im lặng mà nhìn Quy Hải đang ngủ gật, không phát ra bất cứ âm thanh nào cũng không duỗi tay ra làm phiền. Cảnh vật ở rừng trúc tĩnh mịch mà yên ắng, gần như là một nơi chỉ dành riêng cho việc ngủ vậy.
#Tác giả thật đập choai, ban tặng cho rùa đây một cuộc sống thật bình yên#
#Được bón no rồi ngủ, không cần phải tốt đẹp như vậy chứ.#
Hoàn cảnh xung quanh thực sự rất phù hợp cho việc ngủ, tuy rằng kẻ phản diện cứ thích ngắm nhìn mình ngủ nhưng dù sao thì mình sờ cũng bị sờ qua rồi, nhìn có là cái gì chứ. Hơn nữa, kẻ phản diện lợi hại như vậy, có y trông, mình chắc chắn rất an toàn. Quy Hải nghĩ đến đây, liền thà lỏng toàn thân, chân cũng thoải mái duỗi ra, thiêm thiếp đi vào giấc ngủ.
Sư Vân Phong thấy Quy Hải ngủ say, cẩn thận từng li từng tí nhẹ nâng Quy hải đặt vào lòng bàn tay, thu gối ngọc lại, mới tiếp tục ăn chỗ thức ăn mà Quy Hải ăn thừa.
Qua một lát, Sư Vân Phong đã ăn hết chỗ thức ăn đó, phân phó Liên A Nhất gọi tiểu nhị lên thu dọn bát đũa. Tiểu nhị đến rất nhanh, nhưng mà không chỉ có mình tiểu nhị mà cả điếm chủ cũng đến.
Thành Đại Đồng là nơi tụ tập của Ma tu. Ở đây, việc ra vào hay ở lại cũng đều phải qua sự kiểm chứng thân phận, cho nên chủ của nhà trọ này mới biết thân phận của Sư Vân Phong.
Nhìn dung mạo của điếm chủ này rõ ràng là một cô nương trẻ.
Cô nương trẻ tuổi này mặc một thân màu trắng, dung mạo thanh tú. Vừa nhìn thấy Quy Hải được Sư Vân Phong đặt trong lòng bàn tay đã cực kỳ hứng thú với Quy Hải, hỏi rằng: " Chào Sư trưởng lão, ta là điếm chủ của nhà trọ này, cũng là sư muội của Như Mộng Ma quân – Vân Mộng Tiên tử. Sư Trưởng lão, ngươi cũng nuôi rùa sao?"
Sư Vân Phong nhẹ gật đầu.
Vân Mộng Tiên tử tán thưởng: " Màu lam nhạt, nó đẹp thật."
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Sư Vân Phong trở nên ấm áp hơn một chút, cười cười gật đầu.
" Thấy ngươi để rùa con nằm trong lòng bàn tay như vậy, ta nghĩ ngươi cũng là một người yêu rùa. Nhưng sao lại để nó bưng trong lòng bàn tay chứ? Nó không có tổ ư? Ngươi xem, da của nó có chút khô, sao không thả nó vào trong nước, nếu cứ như thế này thì da nó sẽ khô nứt mất." Vân Mộng Tiên tử tiếp tục hỏi.
Sư Vân Phong ngạc nhiên: " Thả vào nước?"
" Đúng vậy, ngươi xem, đây là thần rùa biển mà ta nuôi." Vân Mộng Tiên tử nói xong thả từ trong không trung ra một thủy kính, thủy kính áng chừng cao bằng một người. Trong thủy kính đó, mặt nước biển xanh lam dao động, từ trong đám san hô màu hồng, rùa lớn màu lục bích đang ngụp lặn chơi đùa, đuổi bắt mấy con cá bạc nhỏ.
Cái cảnh rùa lớn bơi lội trong nước chỉ để Sư Vân Phong nhìn một lát, Vân Mộng tiên tử lại thay đổi cảnh vật trong mặt thủy kính. Lúc này, trong thủy kính tối đen chỉ còn có thể nhìn thấy lờ mờ, mặt trên là bảng đá màu vàng đất, phía dướ là nước biển lam nhạt, hai ba con rùa nhỏ dầm mình trong nước biển nghỉ ngơi.
Vân Mộng tiên tử bày xong thì thu lại thủy kính, tiếp tục giới thiệu: " Đây chính là cái tổ nhỏ mà ta kiến tạo cho chúng nó. Xem rùa con của Sư trưởng lão nghe chừng chắc cũng thuộc loại rùa thần dưới biển? Chúng cần phải sinh sống trong nước biển, cho nên ta đặc biệt vì chúng mà tạo nên một chiếc tổ nhỏ trên hải đảo, dẫn nước biển vào, để cho chúng vui chơi sinh sống. Còn cái bảng đá kia chính là tạo cho rùa con chỗ nằm, chúng vừa mới ra đời không thích gặp người."
Sư Vân Phong nghe vậy, cúi đầu nhìn Quy Hải trong tay mình, phát hiện lúc Quy Hải mới ra đời còn mang theo làn da dinh dính ẩm ướt, nhưng bây giờ đã khô cong cả rồi, ngay cả mai của Quy Hải cũng có chút nứt nẻ.
Đau lòng mà nhẹ nhàng xoa cái mai của Quy Hải, Sư Vân Phong nghe miêu tả của Vân Mộng tiên tử, trong lòng chỉ trách bản thân không chăm sóc toàn vẹn.
Vân Mộng tiên tử thấy vậy, lại nêu ý kiến: " Sư trưởng lão có muốn làm một chiếc tổ cho rùa con không? Rùa thần linh tính và ngộ tính rất cao, chọn nguyên liệu làm tổ cũng phải chọn nguyên liệu có linh tính mới được, điều này mới tốt cho quá trình trưởng thành của chúng."
"Nguyên liệu gì? Ở chỗ nào có?" Sư Vân Phong chủ động hỏi.
Vân Mộng tiên tử lại bỗng nhiên "a" lên một tiếng, không trả lời, mà lại nói: " Vừa thấy da rùa con khô nứt mà ta lại quên mất chính sự. Sư trưởng lão, kì thực ta tới đây là để nhờ ngươi giúp đỡ. Linh mạch phát nổ, yêu thú trong biển bắt đầu sinh bạo loạn. Có yêu thú cấp thần đã lên đến bờ, tập kích những đảo nhỏ ven thành Đại Đồng. Yêu thuật của phái Nhập Mộng chúng ta cũng vô hiệu với yêu thú, cho nên muốn mời Sư trưởng lão giúp đỡ. Sau khi việc thành chúng ta ắt sẽ có hậu tạ."
" Nguyên liệu ở đâu." Sư Vân Phong không thèm để ý đến lời cầu cứu của Vân Mộng tiên tử, tiếp tục truy hỏi.
Vân Mộng tiên tử nghe xong, cũng không hề tức giận, cười ha ha nói: " Sư trưởng lão quả nhiên là người yêu rùa! Trước mắt cần nhất chính là linh tuyền hoạt thủy của bích hải, nuôi rùa con ở trong đó, những cái khác có thể từ từ sắp xếp. Linh tuyền hoạt thủy chính là ở gần nơi mà yêu thú xuất hiện, chúng ta có thể đi lấy nước trước rồi mới tiêu diệt nạn yêu thú."
"Được, bây giờ chúng ta xuất phát." Sư Vân Phong ngay lập tức đáp ứng.
......
Sơn trung vô nhật nguyệt, thế thượng dĩ thiên niên.
( Trong núi không biết ngày tháng mà bên ngoài đã nghìn năm)
Thời gian ngủ của Quy Hải cũng không đến mức khoa trương như vậy, kì thực chỉ có ngủ hai ngày ngắn ngủi, nhưng khi hắn vừa mở mắt thì lại phát hiện cả thế giới dường như đã thay đổi.
Trước lúc hắn ngủ, thì vẫn còn nằm trên gối, đối diện chính là rừng trúc xanh thẳm. Mà bây giờ vừa mở mắt đã là biển rộng bao la.
Bầu trời phía xa xa, mặt trời đã chìm một nửa trong màn biển, tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp mà không chói mắt, biến ráng chiều thành màu đỏ kim rực rỡ. Mặt biển sâu thẳm nhìn không thấy bờ, từng cơn sóng vỗ làm tan vỡ đi ánh nắng rực rỡ đó, để lại một dải cát trắng mịn, cả người còn nằm trong làn nước xanh lam.
Mới ngủ một giấc mà thị lực đã được tăng lên, Quy Hải thấy được mấy con cá heo đang nhảy lên mặt biển ở phía xa xa, ngay cả những bọt sóng đang bắn lên kia cũng nhìn đến cực kì rõ nét, mọi thứ đều nhìn được rõ ràng.
Thị lực tăng lên, chân tay cũng có sức hơn. Quy Hải dùng cả bốn chân đỡ lấy thân mình, so với lúc tập bò khi vừa sinh thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lẽ nào mình vừa ngủ một giấc dậy là đã có thể lớn lên?
Tuy rằng chẳng biết rùa thì sẽ có phương pháp tu luyện như thế nào, nhìn bây giờ thì ăn nhiều ngủ nhiều là có thể lớn lên, cơ hồ là vô cùng nhẹ nhàng.
Không biết như thế nào, nhìn những con cá heo hoạt bát kia, Quy Hải cũng muốn tiến vào lòng biển chơi đùa một trận. Thân mình ngâm vào làn nước trong xanh, bốn chân thử quạt mấy quạt, thân mình liền cứ thế mà trườn từ mặt đất vào trong biển.
Quy Hải rốt cuộc cũng tìm lại được cái cảm giác tự do bơi lội như khi nằm trong dịch trứng. Đi trên đất liền thì còn phải mò mẫm luyện tập cho kĩ, hoạt động ở trong nước thì lại giống như thiên bẩm vậy, cái mai vả bụng nặng nề không còn ngăn trở sự di chuyển, đầu ngâm hoàn toàn vào trong nước biển cũng không sợ ngạt chết, tốc độ bơi cũng cực kì nhanh, cứ cho là có thủy triều thì cũng tự do bơi lội được.
Quy Hải sung sướng thoải mái bơi đùa trong nước một lúc lâu, mới đột nhiên phát hiện ra một điều.
Mình cứ sung sướng mà bơi trong biển còn kẻ phản diện Sư Vân Phong kia đâu?
Không gặp Sư Vân Phong, Quy Hải bỗng có cảm giác lệ rơi đầy mặt.
Thật hoài niệm bữa ăn no căng bụng trước khi mình ngủ đó quá đi...
Hết chương 12.