"Anh ấy tuyệt đối sẽ không phản bội em."

———

Muộn Du Bình nằm trên giường. Quần áo màu đen đặt cạnh ga giường màu trắng càng tôn lên nước da vô cùng trắng nõn.

Trong mắt anh in đậm bóng hình tôi, ánh nhìn có chút mơ màng. Trông thấy anh như vậy, đầu tôi bất chợt bật ra một câu nói.

"Hành động như cô tùng độc lập, say đảo như ngọc sơn khuynh đảo"

Tôi còn đang mãi si mê vẻ đẹp của anh thì Muộn Du Bình đã kéo lấy tôi, bị tập kích bất ngờ, tôi lập tức bị anh kéo nhào lên người, Muộn Du Bình mở miệng nhắm ngay miệng tôi mà hôn, nụ hôn cực kỳ thô lỗ gấp gáp.

Ngay lập tức ba cái thơ ca phong hoa tuyết nguyệt gì đó đều bay sạch khỏi đầu, tôi vươn lưỡi, cùng anh môi lưỡi triền miên.

Khó khăn lắm nụ hôn vừa thô bạo nhưng tràn ngập vui sướng mất hồn này mới kết thúc, hai chúng tôi luyến tiếc tách nhau ra.

Tôi ngửi thấy rõ mùi máu tươi trong miệng mình.

Tôi cười cười xoa nắn lỗ tai anh: "Anh là dã thú phải không, còn biết cắn người, không thấy máu sẽ không vui?"

Anh không trả lời, gương mặt trắng nõn thoáng hiện lên một vệt đỏ hồng.

Rồi anh chồm người dậy, hôn lên tai tôi.

Da gà toàn thân lập tức nỗi dậy, không nói hai lời tôi cuối đầu hôn anh, dùng toàn thân đè lên người anh, tay bắt đầu lột áo anh.

Anh vô cùng thuận theo lột sạch quần áo của mình, sau đó cũng giúp tôi cởi sạch.

Tôi nhìn ngắm cơ thể anh.

Quá đẹp! Tuyệt đẹp! Vóc người khỏe khắn, da dẻ rất đẹp! Khí chất tuyệt phẩm! Mẹ nó thật là không còn từ ngữ nào để hình dung về anh. Máu nóng trong cơ thể tôi đang âm ỉ sôi trào, chú chim non hiu quạnh ba mươi năm của tôi cuối cùng cũng tìm được cái tổ ấm áp của nó!

Phải tỉnh táo, trước hết phải tỉnh táo!

Tôi nhớ lại tình tiết trong truyện của hoa Cúc và dưa chuột lớn, phải nhẫn, tôi lần mò trong túi áo Muộn Du Bình, quả nhiên sờ tới thứ đó.

Đây là lần đầu tiên đúng nghĩa của tôi và anh! Tôi nhất định phải chuẩn bị cho tốt! Tôi muốn anh vui vẻ thoải mái, tuyệt đối không thể làm anh bị thương, không thể để lại ấn tượng xấu trong lòng anh!

Do vậy tôi bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị.

Trong lúc tôi chuẩn bị có lén nhìn biểu tình trên mặt anh.

CMN, là cái biểu tình đã muốn mà còn phải ẩn nhẫn! Tôi thật sự cực kỳ cực kỳ thích biểu cảm này của anh, nếu không phải tôi sắp bị dục hỏa thiêu chết thì tuyệt đối sẽ kéo anh chụp một tấm hình để lưu lại!

Tôi dùng hết sức lực để chuẩn bị. Các người có biết ba mươi năm lão xử nam tôi đây phải chờ dài đằng đẵng tới cở nào không! Nhưng mà tôi có thể nhịn! Vì để người tôi yêu có lần đầu tốt đẹp, tôi phải nhẫn nhẫn nhẫn!!!

Cuối cùng cũng đã tới lúc, tôi vô cùng kích động giơ súng!

Nào có ngờ tôi vừa chuẩn bị xông tới thì anh liền tung cước đá vào ngực tôi, một cước này đủ đá tôi văng luôn ra ngoài, tôi bị đá văng lên tường sau đó bật ngược lại rơi xuống người anh!

Lúc nãy tôi rất kích động nên không hề phòng bị, vừa bị anh đá chỉ cảm thấy bối rối, cuối cùng khi đáp lên người anh, khí huyết trong người cuồn cuộn khiến tôi nôn ra một ngụm máu!

Tôi chật vật ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình thấy tôi hộc máu, anh nhìn tôi sửng sốt một giây, sau đó vội vàng đỡ vai tôi: "Ngô Tà, cậu sao rồi?"

Sao rồi.....ông đây sắp chết rồi! Trên đời trời đất có người nào như anh không, muốn làm thì làm không làm cũng không chịu nói, anh một bên đồng ý với tôi một bên đá tôi ra ngoài là có ý gì!

"Trương Khởi Linh anh muốn làm gì? Anh muốn chơi tôi phải không?" Tôi nằm trên người anh, trong lòng tức muốn sôi máu.

"Tôi, tôi không có." Hiếm khi lại thấy trên mặt Muộn Du Bình xuất hiện thần sắc hoảng hốt, anh thận trọng ngồi dậy, ôm lấy tôi, tay ấn nhẹ lên người tôi như đang kiểm tra.

Tôi cau mày, răng cắn chặt không nói.

"Không sao, xương cậu cũng khỏe thật." Nửa ngày sau anh thu tay về, ôm tôi nói, tiếp đó lại muốn hôn má tôi.

Tôi né qua một bên, anh không hôn được gì.

Cái gì gọi là cũng khỏe! Hiện giờ ông đây không khỏe chút nào hết! Ngực của tôi đau đến mức muốn nổ tung, lòng tôi cũng đau đến muốn nổ rồi đây! Nếu không phải cử động một chút sẽ khiến cơ thể mềm nhũn, ông đây nhất định sẽ trả lại một cước đó cho anh! Trương Khởi Linh, tôi đã làm sai cái gì hả! Anh dựa vào đâu mà đá tôi như vậy!

"Tại sao?" Tôi nghiêng đầu, cố gắng giơ tay lên, tôi muốn hất cánh tay đang ôm lấy mình ra: "Anh đừng có ôm tôi. Tôi chịu không nỗi. Tôi sợ anh vừa mới ôm tôi xong giây sau liền muốn đá tôi thì toi."

"Ngô Tà...Ngô Tà." Muộn Du Bình vẫn ôm tôi không chịu buông tay, nhưng lửa giận trong lòng tiếp tục dâng lên, sau đó tôi lại phun một ngụm máu. Anh nhìn thấy tôi như thế lập tức thả lỏng.

Muộn Du Bình dùng hai tay cẩn thận nắm tay tôi, nói: "Ngô Tà, tôi không muốn đá cậu." Anh nói tới đây rồi lại không biết nói tiếp thế nào: "Tôi.....của cậu lớn quá. Không giống như ngón tay. Cho nên tôi rất đau, mỗi lần tôi đau cơ thể sẽ tự động phản ứng. Tôi....tôi thật sự không muốn làm cậu bị thương. Ngô Tà, nếu không cậu thử lại lần nữa. Tôi, tôi đảm bảo sẽ nhịn, được không?"

Tôi nhìn anh nghẹn lời.

Cái gì vậy trời! Đó giờ hiếm có ai nói chim của tôi lớn, vậy giờ tôi nên khóc hay nên cười đây! Với cả công nhận anh phản ứng nhanh như thần ha! Một khi bị tổn thương cơ thể lập tức phản kích, anh vốn dĩ đã mạnh rồi, theo lời anh nói, nếu tôi còn tiếp tục làm thì ai biết được anh sẽ phản ứng tới mức nào, anh nói thế ai còn dám thử nữa chứ! Có ai biết là anh nhịn không được đâu! Ông đây cứ vậy mà bị anh đá, anh mà đá một cú nữa thì chuẩn bị canh mộ cho tôi đi là vừa!

"Thôi...." tôi cắn răng nói: "Tôi nghỉ ngơi một chút là được."

Muộn Du Bình nghe vậy cũng nằm xuống bên cạnh tôi.

Tôi nhắm mắt nằm một hồi, cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau, thật sự không ngủ được, chỉ có thể trợn tròn mắt ngẩn người. Ngẩn người như vậy mà cũng tới sáng.

Bụng tôi kêu rột rột.

Muộn Du Bình vẫn còn nằm sau lưng tôi, tôi biết anh không ngủ, mặc dù anh bất động, nhưng tôi có thể cảm nhận được tầm mắt anh dán trên người mình. Tôi đang muốn mắng tôi bị thương thì có thể nằm, anh đang yên đang lành cũng nằm kế tôi làm gì, bộ anh không biết là người bị thương rất cần dinh dưỡng hay sao? Anh còn không đi nấu cơm cho tôi?

"Cậu đói? Để tôi đi làm cơm." Tôi còn chưa lên tiếng thì Muộn Du Bình đã nói trước.

"Ừ." Tôi đáp, sau đó nhìn thấy Muộn Du Bình bò dậy đi ra ngoài.

Sau khi anh đi, tôi xoay người nhìn sang chỗ anh vừa nằm, trong lòng đủ loại tư vị đắng cay ngọt bùi.

Thật ra tôi không nên hoàn toàn trách anh. Anh vốn dĩ là một kẻ mạnh, trong nháy mắt có thể giết chết mấy con bánh tông ngàn năm. Sức chiến đấu của tôi mà so với đám bánh tông thì chả là cái thá gì. Hơn nữa nhìn điệu bộ anh từ trước đến giờ, thân thể có thể phản ứng nhanh như vậy quả thật rất kì diệu! Càng khỏi nói khi có thêm chất xúc tác. Thế mà tôi lại ăn gan hùm mật gấu muốn làm anh....tôi không chết cũng chứng tỏ là anh thật lòng yêu tôi...nhưng mà, vậy phải làm sao bây giờ! Anh có một cơ thể phản ứng thần kì như thế, chẳng lẽ sau này tôi ở bên anh chỉ có thể ăn chay thôi sao?

Sao tôi đây lại xui xẻo như vậy.....

Bỗng điện thoại của tôi reo, tôi cố gắng lết tới mép giường, lụm điện thoại nằm trong đống quần áo dưới đất lên, là chị Nha gọi.

Tôi ấn nghe, kê điện thoại bên tai nói: "Chị Nha...."

"Ngô Tà, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì? Sao cậu có thể để cho một người không rõ lại lịch đến kiểm tra sổ sách của cậu? Cậu chán sống rồi sao, cậu lười tới mức độ đó?" Chị Nha gào thét ở đầu dây bên kia.

"Chị Nha, em tin tưởng anh ấy." Tôi nói.

"Cậu tin tượng cậu ta!? Cậu ta có chỗ nào để cậu tin tưởng? Chẳng lẽ cậu không biết sổ sách là bao gồm cả tài sản của cậu, cũng bao gồm luôn tính mạng của cậu sao? Cậu có nghĩ tới lỡ cậu ta cấu kết với đám người kia lười hết sản nghiệp của cậu không. Hơn nữa những thứ này giao vào tay cậu ta, bộ cậu không sợ đến được chết yên lành cũng không thể sao? Người làm chuyện này không thể có chút sơ xuất muốn gì, cậu thật sự dám đảm bảo cậu ta tuyệt đối sẽ không phản bội cậu ư?" Chị Nha như hận rèn sắt không thành thép rít gào.

"Anh ấy tuyệt đối sẽ không phản bội em." Tôi nói: "Chị Nha, em tin anh ấy."

"Cậu.........." Chị Nha dừng nửa ngày mới nói tiếp: "Coi như cậu tin cậu ta, cậu cũng không thể đem tài sản lẫn tính mạng của mình đều giao cho cậu ta được. Ngô Tà, cậu cho là mình vẫn là Ngô Tà bên bờ sông Tây Hồ sao, không phải, cậu là tiểu Tam gia của Hàng Châu. Tiểu Tam gia, Ngô Tà có thể ngây thơ, nhưng tiểu Tam gia thì không thể. Cậu có biết bản thân vì cái chức tiểu Tam gia này mà đã đắc tội biết bao nhiêu người hay không? Một khi cậu té ngựa, cậu có biết kết cục sẽ thế nào không? Sẽ có vô số người không bỏ qua cho cậu! Ngô Tà, từ trước tới giờ tiểu Tam gia chưa bao giờ làm ra chuyện không biết suy nghĩ như vậy."

"......" Tôi trầm mặc hồi lâu mới nói: "Cho dù đem cả tài sản lẫn tính mạng giao cho anh ấy, em cũng nguyện ý."

Chị Nha trong lòng tôi là một tồn tại rất vi diệu. Từ trước tới giờ chị ấy chưa từng nói "không" với bất cứ yêu cầu nào mà tôi đưa ra. Chị luôn ở sau lưng lặng thầm ủng hộ trợ giúp tôi. Thân tín của tôi ở đường khẩu chỉ có chị và Vương Minh. Vương Minh là do một tay tôi đề bạc có thể xem như tâm phúc cũng như anh em của tôi. Còn với chị, chị khiến cho tôi cảm thấy chị như một người trưởng bối vô cùng yêu thương mình, là một người đáng để tôi tin tưởng, thân cận.

Tôi đột nhiên có chút xúc động, cảm thấy tôi không cần thiết phải gạt người yêu thương mình chuyện giữa tôi với Tiểu Ca, hơn nữa, tôi cũng không sợ người khác biết chuyện của chúng tôi. Ngô Tà tôi yêu ai thì yêu, có làm sao đâu?

Vì vậy tôi liền nói: "Chị Nha, em yêu anh ấy, anh ấy chính là tất cả của em. Nếu vì anh ấy, cho dù có bắt em đi chết em cũng đồng ý, cho nên em còn sợ gì mà không dám giao tính mạng và tài sản của mình cho anh ấy chứ?"

Nói xong tôi lẳng lặng cầm điện thoại, chờ chị Nha trả lời.

Chị sẽ chúc phúc cho tôi, khuyên nhủ tôi, hay là mắng tôi đây?

"Tít tít tít......" Cuối cùng tôi lại nghe thấy một tràng tiếng tít.

Chị không nói câu nào liền cúp máy.

Tôi ném điện thoại lên giường, nhìn chằm chằm vào nó.

Lúc này cửa phòng cũng mở, Muộn Du Bình bưng cơm vào, nhẹ đặt cái mâm lên tủ đầu giường.

Tôi quay đầu nhìn anh, lại là sanwich trứng cà chua sữa bò.

Muộn Du Bình đặt mâm lên tủ, sau đó quỳ trước giường, không động đậy.

Chúng tôi nhìn nhau mãi, rốt cuộc tôi giơ hai ngón tay ra, chạm vào cằm, nâng mặt anh lên.

Muộn Du Bình vẫn tỉnh bơ.

Tôi cười, nói: "Tôi đau muốn chết còn không khóc, anh trưng bộ mặt như người chết ra làm gì?"

Muộn Du Bình nhìn tôi cười, trên mặt anh như có thứ gì chợt lóe, anh nắm lấy tay tôi dán lên mặt anh, nhỏ giọng nói: "Ngô Tà, tôi có thể không ngủ ở sofa được không. Tôi muốn ngủ cùng cậu."

"Được." Tôi nói.

Hết chương 28.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play