"Trở về."———
Sau đó tôi thấy chị Nha dẫn một đám người bị trói chung với nhau bước ra.
Tôi thử đếm, toàn bộ đều là đám người làm loạn hôm trước. Riêng Lư Trung và Tiểu Hồ được đối xử đặc biệt hơn. Cả Lưu Nhị vẫn còn nằm trên băng ca cũng bị đưa tới.
Đám người đó vừa bước vào, phòng khách vốn yên tĩnh lại bắt đầu nhao nhao lên, rất nhiều người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Chị Nha gọi tiểu nhị dẫn cả bọn đến giữa sảnh, để bọn họ đứng trước mặt tôi.
Lưu Nhị được đặt dưới đất.
Tôi ngồi tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống dò xét đám người này.
Những kẻ đó cũng nhìn tôi, bọn họ bị nhốt mấy ngày trời, hôm nay trông ai cũng tiều tụy. Giờ phút này ánh mắt nhìn tôi tràn đầy cầu xin, bi ai và sợ hãi.
Tôi quay đầu nhìn Vương Minh.
Cậu ta hiểu ý, đứng lên nói: "Mọi người im lặng, mọi người thấy những người này không, hôm nay tiểu Tam gia mời mọi người đến có mục đích gì hẳn mọi người đều đoán được. Hôm nay tôi muốn nói chuyện những kẻ này đã làm cho mọi người nghe. Bọn họ lén lút cất trữ minh khi đem bán còn chưa nói, đằng này còn muốn thừa dịp tiểu Tam gia đến giám sát đường khẩu mà giết cậu ấy! Mọi người nói những kẻ trời sinh phản bội này nên bị xử lý thế nào đây?"
Các chưởng quỹ bên dưới nghe Vương Minh nói, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng, phòng khách cũng vì vậy mà yên tĩnh lại.
"Dựa theo quy tắc, nên phế một tay, đuổi cổ vĩnh viễn khỏi nghề này." Chị Nha dẫn đầu lạnh lùng nói.
Đám người bị trói nghe thấy lời chị Nha nói liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thậm chí còn nhẹ giọng bật khóc.
Lư Trung ầm một tiếng quỳ xuống, khóc không thành tiếng nói: "Tiểu Tam gia, tiểu Tam gia, ngài tha cho tôi lần này đi! Nếu tay tôi bị phế, sau này làm sao sống tiếp đây! Cầu xin tiểu Tam gia, tôi không dám nữa! Đều do Lưu Nhị, đều do Lưu Nhị làm!"
Mà Lưu Nhị vừa nghe những lời này liền mắng to: "Lư Trung khốn khiếp! Một mình tôi có thể nuốt nhiều minh khí như vậy? Ban đầu không phải cậu ở bên cạnh giật giây thì sao một mình tôi có thể làm nhiều chuyện thế này?" Hắn mắng Lư Trung rồi lại chỉ vào tôi mắng: "Ngô Tà, hôm nay ông đây rơi vào tay mày ông đây chấp nhận! Mày muốn chém muốn giết tùy mày! Nhưng mày ngồi ở chỗ cao, dùng tiền của anh em kiếm được ăn chơi đàng điếm, trong lòng mày không thấy thẹn sao? Mày không sợ ông trời biết được sẽ khiến mày bị bánh tông moi tim móc phổi sao?........"
Chưa dứt lời đã có một vật bay tới chỗ hắn, chuẩn xác rơi vào miệng hắn, khiến hắn lập tức ngưng miệng.
Tôi định thần nhìn lại, hóa ra là một cái ly, rơi vào miệng hắn vỡ tan, giờ phút này miệng hắn dính toàn mảnh vụn thủy tinh, da thịt bị miển chai cắt đứt, máu cháy không ngừng, tôi nhìn mà còn thấy đau thay hắn, mà hắn, giờ phút này đã đau đến nhắm chặt mắt, bàn tay ôm miệng không nói thêm được câu nào.
Không cần đoán cũng biết chuyện này là Muộn Du Bình làm, trước không cần nói ở đây chỉ có mỗi anh là có thể ném đồ chuẩn xác như vậy, chỉ cần nhìn vào phân nửa số người đồng loạt trợn mắt nhìn về phía tay trái tôi là đủ hiểu.
Tôi cũng quay đầu nhìn Muộn Du Bình, chỉ thấy anh mặt không đổi sắc, hoàn toàn không bị mọi người ảnh hưởng, tôi thầm cảm thán Tiểu Ca bình tĩnh thật.
"Hừm, đấy chính là kết quả của việc ăn cây tào rào cây sung!" Chị Nha nói.
"Không hẳn là vậy! Lưu Nhị tuy rằng phạm sai nhưng mà tiểu Tam gia, hôm nay lời cậu ta nói không phải không có lý." Lúc này có một người trong đám đông đứng lên nói.
Tôi nhìn lão, người này hơn bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp, để kiểu tóc bổ luống.
Người vừa nói là Chu Năng, có lẽ là người theo chú Ba lúc trước, trước lúc chú Ba mất tích lão chính lão chưỡng quỹ ở đây. Sau khi tôi tiếp quản sự nghiệp của chú Ba, lão tuy không ủng hộ tôi nhưng cũng chưa làm chuyện gì bất lợi với tôi, cho nên sau khi thanh lọc những người phản đối tôi tôi cũng không động vào lão. Ai ngờ lão khù khù vậy mà lại là con cáo già, lão thừa lúc tôi bận thanh tẩy nhân lực đã lén thâu tóm hết hết mấy địa bàn, đợi tôi dẹp loạn xong cũng là lúc lão lớn mạnh, nhưng tôi lại nghĩ nếu diệt trừ luôn thế lực của lão thì giang sơn này sẽ không có người chống đỡ nữa.
Nhưng là người thông minh, cho dù lão có khả năng đối đồi với tôi nhưng lão lại không thực sự làm vậy, trước mặt sau lưng lão vẫn gọi tôi một tiếng "tiểu Tam gia", hàng nên nộp hắn vẫn nộp. Mà tôi khi đó chỉ nghĩ sớm muộn gì mình cũng vào Thanh Đồng môn chịu chết, tôi chỉ làm sao để sản nghiệp của chú Ba trong tay mình không sụp đổ là tốt rồi. Cho nên cũng không quản lão làm gì.
Mấy năm nay tôi sống mơ mơ màng màng, công việc làm ăn cũng không quản. Còn lão đã nuốt được hết mấy cái đường khẩu, thế lực càng ngày càng lớn. Ngược lại chị Nha nhìn không nổi, nên dù ngoài sáng hay trong tối cũng đấu với lão, có thắng cũng có thua.
"Tiểu Tam gia, mấy năm nay ngài không để tâm gì đến chuyện làm ăn! Từ lấy hàng, bán hàng, đều là dùng máu, mồ hôi của anh em liều mạng lấy về. Vì vậy mấy anh em có chút oán hận cậu cũng không có gì lạ. Nếu ngài chỉ vì chút bất mãn của họ mà đuổi cùng giết tận sẽ khiến cho mấy anh em thất vọng đó!" Chu Năng nói.
"Hừ! Này mà gọi là chỉ có chút bất mãn thôi sao! Dám cầm súng chỉa vào tiểu Tam gia, bọn họ rõ ràng muốn làm phản!" Chị Nha cũng đứng lên, đối đầu gay gắt với Chu Năng: "Đối với những kẻ trời sinh phản bội này nhất định phải phế tay đuổi đi theo quy tắc!"
"Hừ! Cô nói phế thì phế liền sao! Mấy anh em vì Ngô Tà bán mạng giúp cậu ta kiếm bao nhiêu tiền, không có công lao cũng có khổ lao! Vậy mà kết quả sau cùng lại là như vậy?" Chu Năng quay đầu nói lớn: "Các anh em! Mọi người nhìn xem, Ngô Tà đối xử với người bán mạng cho cậu ta như vậy đó! Mọi người không cảm thấy đau lòng sao?"
Tôi nhìn bộ dáng của lão, thầm nói quả nhiên không sai. Mấy năm nay thế lực của lão bành trướng sợ là đã sớm không ưa nhìn tôi ngồi ở cái vị trí "tiểu Tam gia" này từ lâu rồi. Chẳng qua tiểu Tam gia tôi kiếm tiền không ảnh hưởng tới lợi ích của lão nên lão mới không gây sự với tôi thôi.
Nhưng hôm nay tôi làm những việc này chính là để bọn họ biết ai mới là chủ ở đây.
Đợi tôi xử lý Lưu Nhị xong có lẽ sẽ phải kiểm tra toàn bộ sổ sách, kiểm tra xem có phải trong bàn khẩu có người tiếp tay thu mua số minh khí mà Lưu Nhị đã lấy hay không.
Lão đầu heo này có nhiều địa bàn làm ăn, mặt mày lúc nào cũng hồng hào, cái bụng thì to như sắp nổ đến nơi, nói lão làm việc đàng hoàng thì chắc có quỷ mới tin.
Cho nên lão chột dạ, nhất định lão sẽ nhân lúc tôi xử lí đám người Lưu Nhị mà gây khó dễ cho tôi, thậm chí sẽ liên minh với những chưỡng quỹ khác làm khó tôi —— lâu rồi tôi không quản lý việc làm ăn, nhất định sẽ lòi ra rất nhiều thủ hạ tâm tư không sạch cùng một đám chưỡng quỹ chột dạ. .
Truyện SắcNghĩ tới đây tôi thật sự bội phục Muộn Du Bình, những lời anh nói lúc sáng khiến tôi nhận ra cách trừng phạt ban đầu của mình quả thật không ổn.
Nếu tôi xử lí tất cả bọn họ theo quy tắc, vậy đến lúc tra ra mười chưỡng quỹ đã có chín người làm giả sổ sách thì thể theo quy tắc mà xử lý hết bọn họ vậy việc làm ăn của tôi coi như xong.
"Chu Năng! Ông có ý gì! Cái gì mà thất vọng! Nếu đám người này không có ý ăn chặn minh khí, không nghĩ động tới tiểu Tam gia, tiểu Tam gia tuyệt dối sẽ đối xử với bọn họ như vậy sao? Chu Năng ông luôn mồm nói thay bọn họ, chẳng lẽ ông cũng như bọn chúng, lén ăn chặn minh khí, phản bội tiểu Tam gia sao!!" Chị Nha lớn tiếng nói.
Ôi chị tôi, lão lén giấu minh khi ai mà không biết! Nhưng chị đâu cần phải nói vào lúc này! Chị nói như vậy nhất định sẽ khiến lão tạo phản ngay bây giờ đó!
Quả nhiên vừa nghe lời chị Nha nói sắc mặt Chu Năng lập tức tái như gan heo, đống thịt trên mặt cũng run run: "Chu Năng tôi không thẹn với lòng! Nếu tiểu Tam gia không tin tôi vậy hôm nay tôi cũng không cần phải ở lại đây làm gì, không bằng cứ giải tán hết đi!" Nói xong lão liền lê cái thân hình mập mạp đi tới cửa.
Một vài chưỡng quỹ thấy Chu Năng dẫn đầu bước đi liền bắt chước đứng lên theo hắn ra ngoài, số còn lại cũng đa phần đứng ngồi không yên, toàn bộ phòng khách loạn thành một nồi cháo heo.
"Ông dám đi! Ngăn lão lại cho tôi!" Chị Nha hét lớn. Vương Minh thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng cho người bước tới cản lão. Nào ngờ đám vệ sĩ bên cạnh Chu Năng cũng không vừa, lập tức ấu đả với đám người của Vương Minh và chị Nha. Đến đám người bên cạnh mấy chưỡng quỹ kia cũng lao vào hỗn chiến. Tôi còn thấy đám người bị trói lúc nãy cũng bắt đầu không yên phận, thấy cảnh hỗn loạn ai nấy đều muốn chạy, nhưng bọn bị trói chung một chỗ, người chạy phía đông kẻ chạy phía tây khiến không ai chạy được, chẳng qua chỉ khiến cho người áp giải bọn họ phải tốn chút sức mới ngăn được.
Mẹ nó! Các người rõ ràng đang muốn khiêu chiến quyền uy của tôi!
Đang lúc tôi chuẩn bị dồn hết sức lực hét bảo bọn họ dừng tay thì Muộn Du Bình đã ra tay trước.
Muộn Du Bình chống một tay lên bàn, cả người như tia chớp màu đen vọt ra ngoài, đôi chân dài nâng lên, Chu Năng lập tức như quả cầu thịt bị anh đá bay về phía tôi, lão lăn lộn dưới chân tôi mấy vòng mới dừng lại, bắt đầu kêu la như heo bị thọc tiết.
Tôi lộ vẻ thương hại nhìn tên đầu heo dưới chân, lão bị Muộn Du Bình đá vào ngực, xương sườn e là đã đứt hết mấy cây rồi. Tôi lại dùng mũi chân đá đá lão, mới đá một cái lão đã hét ầm lên.
Có điều lão hét như vậy cũng đỡ phiền đến tôi phải kêu ngừng.
Tất cả mọi người ngừng ẩu đả, giật mình quay đầu nhìn tôi và Chu Năng dưới đất, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhìn Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình mặc bộ quần áo đen từ đầu tới chân đứng ở cửa, chỉ ngắn gọn nói hai chữ: "Trở về." Những người đó liền không tự chủ được từ từ lùi về sau.
Quá đẹp trai! Tôi thầm nghĩ, khí thế vô cùng mạnh mẻ, chính là cái vẻ đằng đằng sát khi không ai bì nổi!
"Mọi người ngồi xuống!" Tôi tự giác biết đã đến lúc mình thị uy, liền lớn tiếng: "Tôi không nói phải nhất định xử phạt toàn bộ theo quy tắc trước giờ. Các người chạy đi gấp như vậy, chẳng lẽ các người sợ tôi trừng phạt đám người này sẽ tra đến cả những người làm giả sổ sách cho bọn họ nên mới gấp gấp trở về sửa lại sổ sách?"
Hết chương 20.