Tôi lại xoa mặt, nhìn Muộn Du Bình đang nằm trên giường.

Đây là lần đầu tiên tôi có thể thoải mái nhìn anh như vậy.

Ánh nắng màu vàng kim chiếu lên gương mặt thanh tú của anh trông vô cùng đẹp mắt.

Tôi nhìn anh, tâm tình có chút phức tạp.

Tại sao anh lại khôi phục nhanh như vậy, lúc ở Thanh Đồng môn anh đã gặp phải cái gì, chẳng lẽ đây chính là "chung cực" mà anh nói?

Nói vậy đến cuối cùng Muộn Du Bình sẽ bị cải tạo thành bộ dạng gì?

Chết đi rồi sống lại? Không già không chết? Nếu vậy chẳng phải chỉ có thần tiên mới có thể sao?

Tôi dường như đã hiểu tại sao lại có nhiều như Uông Tàng Hải, Vạn Nô vương, Trương gia....người này nối tiếp ngươi kia đi tìm kiếm bí mật của "chung cực".

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung tôi thấy lông mi của Muộn Du Bình khẽ động, anh tỉnh.

Anh nằm trên giường, đôi mắt vừa mở đã đảo khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó, lúc thấy tôi lại ghim ánh mắt lên người tôi.

Trong lòng tôi có vô số chuyện muốn hỏi Muộn Du Bình nhưng lời ra đến đầu lưỡi vẫn bị nuốt trở về.

Nếu anh không muốn nói thì tôi cần gì phải hỏi.

Mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì, chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh vẫn ở bên cạnh tôi là tốt rồi.

Tôi lấy hộp giữ ấm trên tủ đầu giường mở ra xem, bên trong chứa cháo gan heo Vương Minh mua về, vẫn còn nóng đến bốc hơi, tôi khuấy cháo lên, lấy đũa bỏ hành lá thái nhỏ vào.

Tôi đưa cháo đi một vòng ngang mũi Muộn Du Bình sau đó đặt lên tủ lại, tôi mỉm cười nói với Muộn Du Bình: "Thơm không? Muốn ăn không?"

Ánh mắt của Muộn Du Bình chuyển động theo hộp cháo gan heo, sau đó chuyển hướng nhìn về phía tôi: "Thơm. Muốn ăn." Nói xong liền muốn chồm dậy.

"Tôi giúp anh." Tôi vội vàng đưa tay đỡ anh, bởi vì tôi đỡ anh nên khoảng cách giữa hai chúng tôi rất sát, tôi thậm chí còn thấy được xoáy tóc trên đầu anh, tôi vừa nhìn vừa nghĩ thầm trong bụng sao anh ở ba năm trong Thanh Đồng môn mà tóc vẫn ngắn như vậy, chẳng lẽ anh dùng Hắc Kim cổ đao cắt tóc, nhưng làm sao có thể cắt chỉnh chu được như vậy.

Muộn Du Bình hình như không quen có người ôm anh sát như vậy, cả người liền có chút cứng ngắc, nhưng rồi sau đó vẫn thả lỏng cơ thể để tôi đỡ anh lên. Tôi dùng một tay lấy gối kê cho anh, để anh ngồi thoải mái một chút.

"Anh ngồi yên, để tôi đút cho." Tôi cầm cháo, dùng muỗng trộn lẫn cháo với hành, múc một muỗng, đưa tới miệng anh.

Tính cách đó giờ của Muộn Du Bình chính là chuyện anh có thể động thủ thì tuyệt không để người khác hầu hạ, tôi vốn tưởng là anh sẽ không chịu ăn. Nhưng anh cũng chỉ hơi bất ngờ rồi ngoan ngoãn há miệng ăn một miếng.

Tôi nhìn anh nuốt xuống ngụm cháo, tự nhiên lại cảm thấy anh không chỉ còn sống mà còn có thể ăn ngon thật sự là quá tốt đẹp, thấy vậy tôi liền đùa giỡn nói: "Đổi tính rồi, muốn ăn đồ tôi đút?"

Mặt anh vô cùng bình tĩnh đáp: "Cậu làm chuyện này tức là cậu thích nó. Chỉ cần là chuyện cậu thích làm tôi đều sẽ thuận theo."

Những lời này vừa vào tai đã khiến trái tim tôi đập thình thịch, tay cầm muỗng run lên, cái muỗng còn chứa cháo đổ lên chăn của Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình cúi đầu nhìn vết cháo dính trên mặt chăn trắng như tuyết rồi lại nhìn tôi.

Tôi vội vàng lấy khăn giấy lau cháo dính trên tay chân anh.

Đôi tay di chuyển qua lại đột nhiên cứng đờ.

Quan Âm Bồ tát ơi, con đây đã sờ trúng cái gì vậy!

Phía dưới chăn có thứ gì đó cứng cứng!

Tôi há hốc mồm nhìn chỗ mình vừa lau.

Giống như, giống như vừa chạm vào thứ nằm giữa hai chân Muộn Du Bình.......

Mẹ ơi!

Đây là đây là đây là! Cái danh hiệu xử nam trăm năm của anh, lúc nãy tôi xoa xoa xoa....... nó cứng lên.

Sao mà mặt mũi nóng thế này, tim cũng đập vô cùng nhanh. Tôi chột dạ nhìn Muộn Du Bình.

Chỉ thấy anh cũng đang nhìn tôi, mặt dường như hơi đỏ!

"Tôi, tôi không có cố ý!" Tôi gấp gáp giải thích.

"Thật ra rất thoải mái, không mấy cậu sờ tiếp đi." Muộn Du Bình lại nói.

Tôi hóa đá.......

Muộn Du Bình thấy tôi bất động quá lâu liền dứt khoát khoát kéo tay tôi nhét vào chăn xoa lên thứ đó!

Cách lớp quần bệnh nhân, tôi chạm vào thứ cứng nóng như lửa của anh..........

"Hu hu hu hu hu hu!!!" Tiếng kêu thảm thiết của tôi vang đến tận mây xanh, tôi dùng sức muốn rút tay về nhưng ai ngờ Muộn Du Bình lại kéo mãi không buông. Sức lực của tôi làm sao so được với anh, cho dù có kéo đến gãy tay cũng không kéo lại!

Lúc này cửa phòng bệnh "rầm" một tiếng mở ra, tôi quay đầu nhìn thấy Vương Minh như con thỏ ngơ ngác vọt vào, hốt hoảng hỏi: "Tiểu Tam gia, cậu sao rồi, tôi nghe cậu kêu như......"

Cậu ta nói được một nửa thì dừng, sau đó tôi thấy cậu ta run rẩy đưa tay chỉ vào cánh tay đang đặt giữa đùi của Muộn Du Bình, vẻ mặt vừa mộng bức vừa kinh ngạc, muốn nói lại không dám nói, cuối cùng nuốt nước miếng "ừng ực".

Tôi..........

"Đi ra ngoài." Muộn Du Bình lên tiếng,gương mặt lạnh lùng nhìn Vương Minh.

Vương Minh giữ nguyên tư thế chỉ vào hai chúng tôi, ánh mắt đờ đẫn chuyển sang Muộn Du Bình, cuối cùng nặn ra một nụ cười méo mó, nói: "Tôi ra ngoài, tôi ra ngoài, hai vị cứ tiếp tục."

Nói xong đóng cửa cái "rầm".

Tôi...........

Tôi quay đầu nhìn Muộn Du Bình, đại ca anh muốn làm gì, giúp anh xoa tiểu huynh đệ là chuyện mà anh em tốt nên làm sao?

Muộn Du Bình tiếp tục nói: "Cậu tiếp tục đi."

Tôi...........

Tôi cố gắng hít một hơi, nói với anh: "Anh buông tay."

"Tại sao phải buông tay?" Muộn Du Bình dường như không hiểu nói: "Cậu không muốn sờ tôi sao? Thật ra làm vậy rất thoải mái, chỗ đó của cũng thường xuyên như vậy vào buổi sáng. Có lúc, tôi cũng sẽ tự sờ........" anh vừa nói vừa cúi đầu: "Hôm nay cậu sờ thoải mái hơn tôi tự sờ. Nhưng nếu cậu không muốn cũng không sao. Tôi vĩnh viễn cũng không muốn ép cậu."

Nói xong anh liền thả tay ra.

Tôi lặng lẽ rút tay về, nghe được tiếng tim mình đập bùm bùm. Gần như mỗi sáng đều như vậy, cứng rắn như vậy, Tiểu Ca anh là thẳng nam đó!

Muộn Du Bình chỉ nhớ chuyện ở Thanh Đồng môn với một số chuyện mà anh muốn nhớ, nhưng liên quan đến việc không thể tùy tiện sờ chỗ đó e là đã bị anh quên sạch.

Tôi vuốt trán ——— tại sao anh có thể quên chuyện này vậy!

Không được so đo với người bị mất trí nhớ, tôi tự nhủ trong lòng, tôi phải phổ cập cho anh một số kiến thức về lễ nghi, sinh hoạt, sinh lí của con người, nghĩ vậy tôi liền nói với anh: "Tiểu Ca, tôi nói với anh cái........"

"Nói gì?"

"Việc này, ý là không thể để người khác tùy tiện sờ chỗ đó của mình. Thứ đó cũng không thể cho người khác nhìn."

Tôi nói: "Chỉ có thể cho người anh yêu nhìn thôi."

"Yêu?" Muộn Du Bình nhìn tôi hỏi.

"Yêu......." Tôi xoa mặt, nói: "Yêu có nghĩa là trong lòng anh rất nhớ người đó. Anh rất muốn cô ấy vui vẻ. Anh rất muốn lăn giường với cô ấy!"

"Trong lòng tôi cậu là người mà tôi nhớ nhất, tôi cũng hy vọng cậu vui vẻ." Muộn Du Bình nghiêm túc nhìn tôi: "Còn nữa, muốn lăn giường là làm gì?"

"....." lăn giường là làm gì hả.

"Tình cảm Tiểu Ca dành cho tôi không phải yêu. Chúng ta là anh em tốt nhất, anh nhớ đến tôi, hy vọng tôi vui vẻ là bởi vì tình cảm giữa anh em chúng ta vô cùng vững chắc, anh em với nhau không thể lăn giường được." Tôi cảm thấy đầu có hơi đau nên chỉ giải thích qua loa cho qua.

"À......." Muộn Du Bình đáp, lát sau anh lại nói với tôi: "Lăn giường là cái gì?"

Tôi...........

"Đừng hỏi, sau này anh tự mình tìm hiểu đi!" Rốt cuộc tôi cũng bế tắc, không thể làm gì khác hơn là dùng cách thô bạo áp chế lòng hiếu kỳ của Muộn Du Bình.

"Ừ." Muộn Du Bình cúi đầu, hình như có chút oan ức đáp một tiếng.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía tôi, há miệng.

Tôi trợn mắt nhìn anh há miệng hồi lâu, nói: "Anh muốn làm gì?"

"Cậu đút tôi." Muộn Du Bình nói một cách hiển nhiên: "Không phải cậu thích đút tôi ăn sao? Tôi muốn sau này cậu đút tôi ăn được không?"

Tôi.........

Chẳng lẽ Ngô Tà tôi nhìn rất giống một người mẹ hiền ư? Sau này đút anh. Anh coi tôi là mẹ hiền những cũng đừng thật sự coi mình là trẻ con chứ!

"Thế nào?" Muộn Du Bình há miệng nửa ngày cũng không nhận được đồ ăn, cứ nhìn tôi nói: "Sao cậu lại không thích đút tôi nữa?"

Tôi........

Tính toán một chút, anh mất trí nhớ thì anh là lớn nhất, không được so đo với anh không được so đo với anh. Tôi một bên nói với bản thân như vậy, một bên múc cháo đưa tới miệng anh: "Tiểu Ca, ăn."

Tôi đút anh ăn từng muỗng cháo đến khi hết sạch, tôi đỡ Muộn Du Bình nằm xuống, nói với anh: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài một chút."

Muộn Du Bình "ừ" một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Tôi đứng tại chỗ nhìn mặt chăn trắng bóng dính vết cháo, chợt cảm thấy mái tóc đen cùng đôi lông mày kiếm của anh càng trở nên đen nhánh trên nền chăn trắng tuyết.

Quả thật....... nhìn rất phong độ.

Tôi nhìn một hồi thì rời đi.

Ngoài cửa, Vương Minh quả nhiên đang ngồi chờ tôi, tay thì chơi điện thoại di động, thấy tôi đi tới vội vàng cất di động vào đứng lên, cười nói: "Tiểu Tam gia!"

"Ừ." Tôi đóng cửa lại, đứng yên tại chỗ

Vương Minh đi mấy bước tới chỗ tôi, vừa đi vừa dáo dác ngó cánh cửa đã đóng sau lưng tôi, hắn nói: "Tiểu Tam gia, người kia không phải là Trương tiểu ca sao? Tôi biết cậu ta. Không nghĩ tới........." hắn vừa nháy mắt vừa nâng cằm cười cười: "Quan hệ của hai người lại là như vậy nha! Chả trách tiểu Tam gia không cho cô Hứa trèo lên giường mình! Quả nhiên...... thật tinh mắt! Trương tiểu ca đẹp như vậy! Vóc người cũng đẹp! Nghe nói công phu cũng không tệ! Thực sự là tuyệt phối với tiểu Tam gia!"

Hết chương 11.

Hình như chưa hết thời hạn 3 ngày mà mình lại đăng chương mới rồi nè, tính để qua ngày mai cho đúng hạn nhưng xét thấy đã beta xong nên là quyết định đăng luôn cho nóng. Sau này nếu xong sớm mình sẽ đăng sớm, còn không là 3 ngày/ 2 chương nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play