– Đi thôi, bắt hụt tiểu tử kia rồi, với khinh công của Tạ Phương Tung, coi như giờ chúng ta ra ngoài đuổi theo cũng không đuổi kịp, đi thôi, không phải huynh nói còn có việc à?- Dương Dung không bắt được tại trận, giờ đuổi theo cũng không chắc sẽ đuổi kịp, ai biết hắn đi đâu, ngõ hẻm trong thành bốn bề thông nhau, muốn tìm ra một người không dễ đâu.
Mạnh Dung ngước nhìn sắc trời, thấy bên ngoài lồng đèn chiếu sáng, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi theo Dương Dung ra cửa.
Trương Nhạc Khang đợi Dương đại tiểu thư đi xa, lúc này mới án ngực thở phào, sai bảo Thu Nguyệt đi đóng cửa:
– Mau, mau đi đóng cửa lại cho gia.
Thu Nguyệt vừa đóng cửa, một bóng xanh như chim én nhẹ nhàng nhảy vào theo lối cửa sổ, làm tim Trương Nhạc Khang suýt nữa vọt lên cuống họng, nếu không nhìn rõ người đến, hắn thật muốn hét lên thành tiếng.
– Tạ nhị công tử à, huynh sao lại ở bên ngoài thật vậy?- Vừa rồi hắn chỉ thuận miệng nói thôi, nếu biết Tạ Phương Tung đang trốn ở ngoài, hắn không dám nói thật như vậy.
– Chẳng phải nghe động tĩnh nên vội ẩn nấp đi à, ai ngờ gặp phải đồng đội heo như huynh, bỏ đi, nha đầu này không chừng chạy đến nhà ta xem ta về chưa, hôm nay không chơi nữa, về nhà- Tạ Phương Tung ném xuống một thỏi bạc, Xuân Hoa Thu Nguyệt vui mừng hớn hở, liên tục nói cám ơn.
Trương Nhạc Khang thầm kêu một trận.
Rượu còn chưa uống đủ, hát còn chưa nghe xong, thế nhưng Tạ Phương Tung đã đi rồi, một mình hắn yểu xìu theo sau, đã lâu như thế rồi, vất vả lắm mới được đến Tần Lâu ăn mặn một bữa, ai ngờ bị Dương đại tiểu thư làm cụt hứng, đúng là xúi quẩy, về sau nếu ai cưới vị đại tiểu thư này, nhất định là kiếp trước tạo nghiệp gì đó, kiếp này nàng ta đến báo thù.
***
Phủ Thượng thư.
Trăng lạnh như nước, một vầng loan nguyệt treo trên đầu cành cao.
Ở góc tường hậu viện phủ Thượng thư, Tô Linh một thân hắc y nhìn bức tường vây cao bằng ba người, từ đống đồ lộn xộn leo lên cái sọt, vẫn không cách nào đụng đến mép tường gạch ngói, cô nhảy xuống khỏi sọt, lùi hơn mười mét, xoay người cúi đầu nhanh chóng chạy lấy đà, mũi chân chạm nhẹ vào giỏ trúc, người bay thẳng ra đầu tường, cô kinh ngạc trợn mắt, suýt chút nữa kêu lên sợ hãi.
Tình huống gì đây?
Cô lại có thể nhảy cao một trượng, chẳng lẽ đây chính là khinh công trong truyền thuyết.
Lợi hại lợi hại, nhưng mà cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý, có ai nói cho cô biết làm sao bay xuống mà không bị cắm mặt không!
Mắt thấy mặt sắp tiếp đất, Tô Linh vội lấy hai tay ôm đầu, cơn đau trong dự đoán không ập tới, cô có cảm giác mình rơi vào một vòng ôm vững chãi ấm áp, ngạc nhiên ngẩng đầu, dưới ánh trăng, cô bắt gặp một đôi mắt sáng ngời hữu thần không có bất kỳ tạp chất nào, tròng mắt đen còn đang phản chiếu bóng dáng cô, trông khẩn trương, bối rối.
– Mạnh sư huynh, huynh quả nhiên trượng nghĩa- Cô vội lấy thăng bằng, một mặt mừng rỡ.
– Ai là Mạnh sư huynh của ngươi chứ- Giọng khàn khàn, còn mang theo vài phần bất mãn, giọng nói kia sao mà quen tai quá, nghe có chút giống Tạ Phương Tung.
Tô Linh sợ đến đứng thẳng người, khó tin hỏi:
– Ngươi là Tạ Phương Tung? Ngươi không bị cấm cửa à?
Tạ Phương Tung cảm giác trên tay trống không, xúc cảm ấm áp vẫn còn vương vấn, ngón tay hắn bất giác co lại, nghe Tô Linh nói, hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Hắn hừ gì chứ, nghe có hơi trẻ con.
– Tô sư muội- Mạnh Dung đột nhiên gọi, hắn nấp trong bóng đêm, lại mặc hắc y, nếu không lên tiếng cô quả thực không biết có người đang đứng bên cạnh.
– Mạnh sư huynh, chẳng phải ta chỉ hẹn mỗi mình huynh à?- Tô Linh có hơi quýnh quáng, cô nghĩ Mạnh Dung võ nghệ cao cường, nhờ vả đến Hà phủ trộm sổ sách, người bình thường đúng là không làm được, cho nên cô hẹn Mạnh Dung giờ tý đến cửa sau phủ Thượng thư gặp mặt, không ngờ một lần tới hai người.
– Một nữ tử như ngươi, đêm hôm khuya khoắt hẹn một nam tử đến ngoài phủ gặp mặt, là muốn làm gì? Bỏ trốn theo trai?- Giọng Tạ Phương Tung bất thiện, bởi vì quá tối, Tô Linh không thấy rõ nét mặt hắn, nhưng nghe giọng điệu này, cô có thể cảm giác được Tạ nhị công tử bây giờ trên mặt có bao nhiêu tức giận và khinh thường.
Bỏ trốn theo trai! Theo trai cái đầu ngươi!
Tô Linh dựa vào cảm giác xỉa xỉa người đối diện:
– Trong đầu ngươi suốt ngày nghĩ gì thế, đêm hôm khuya khoắt hẹn gặp mặt là muốn theo trai à, trí tượng tượng của ngươi đúng là phong phú quá, sao ngươi không đi viết sách đi.
Ngón trỏ cô nhọn nhọn, chỉa lung tung trên mặt hắn, hắn cảm thấy đại não nôn nao, vô thức tóm lấy ngón tay cô:
– Ngươi đừng có chỉ loạn.
Bóng đêm dày đặc, Tô Linh không nhìn ra sự khác thường của hắn, chỉ rút ngón tay về, nói:
– Ta là có việc muốn nhờ vả Mạnh sư huynh, Tạ gia các ngươi nhiều quy tắc, giờ đêm đã khuya rồi, vẫn mau mau trở về đi, nếu để người khác phát hiện, ta có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
– Không giải thích được thì bổn công tử cưới ngươi là xong- Tạ Phương Tung buột miệng nói, lời vừa ra khỏi miệng, ba người đểu ngây ngẩn, bóng đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của cả ba, dù không thấy rõ mặt, vẫn cảm nhận được vẻ kinh ngạc và ngượng ngùng trên mặt đối phương, trực giác mách bảo lời này có chút không ổn, Tạ Phương Tung lập tức đánh trống lảng- Vậy nếu hắn bị phát hiện thì ngươi không sợ khó giải thích à? Ngươi có chuyện gì, bổn công tử đều giúp được ngươi, thân phận của bổn công tử, chẳng lẽ còn kém hơn Mạnh Dung hắn?
Tạ Phương Tung này, hôm nay sao lại khác thường như vậy? Thậm chí ngay cả chữ cưới cô cũng nói ra miệng được, không lẽ hắn thích cô thật rồi?
Tô Linh bị suy nghĩ này của mình dọa sợ.
Không được không được, cô vốn là tác giả của bộ truyện này, là đấng sáng thế của họ, làm sao có thể yêu đương với người trong sách được? Cô là có nhiệm vụ, cô là đến giúp Sở Bạch có được cuộc sống mỹ mãn, không phải đến để yêu đương nhăng nhít.
Tô Linh cảm thấy mình phải tỉnh táo hơn, bản thân đã làm gì để Tạ Phương Tung nảy sinh ý nghĩ đó với cô? Người hắn thích phải là nữ chính Cố Nguyễn vừa xinh đẹp vừa chín chắn lại có vài phần tâm cơ thủ đoạn chứ, tại sao đột nhiên lại thích cô?
Cái này không khoa học nha!
– Tạ nhị công tử, huynh…
Tô Linh cân nhắc, không biết phải nói thế nào mới không tổn thương đến hắn, nhưng Tạ Phương Tung bất chợt cười ha ha:
– Giọng điệu này của ngươi là sao? Không lẽ tưởng bổn công tử thích ngươi thật à, bổn công tử không phải người lương thiện quá độ như vậy, sợ ngươi bị người ta phát hiện nên mới ra hạ sách này, ngươi đừng nên hiểu nhầm.
Tô Linh thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai Tạ Phương Tung:
– Vậy thì tốt, yên tâm, nếu như bị phát hiện, ta cũng sẽ không lấy oán trả ơn liên lụy Tạ nhị công tử đâu. Tạ nhị công tử, chuyện ta nhờ ngươi, ngươi làm thế nào rồi?
Tạ Phương Tung cười khổ, rồi lập tức khôi phục dáng vẻ cà rỡn như thường ngày, móc ra một tấm giấy dầu vải trong ngực, được xếp vuông vức như đậu hủ đưa tới cho cô:
– Chút chuyện nhỏ này, có thể làm khó bổn công tử được sao? Đây chính là bản đồ địa hình vẽ tay của Nguyên chưởng sự đại nhân Hộ bộ tư Lưu Cảnh Nguyên để tiện việc quản lý hộ tịch của mấy trăm vạn người trong kinh thành, bổn công tử bỏ nhiều công sức mới lấy được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT