– Đủ rồi, tất cả im miệng cho ta!- Lão thái thái nghe hai nàng dâu chửi ầm lên, chẳng để ý lễ nghi gì cả, giận đến trán nổi gân xanh- Các cô tự xem lại mình đi, còn ra thể thống gì, thể thống gì! Từ thị, cô làm đương gia chủ mẫu, lại xuất thân là đích nữ Hầu phủ, phải ra dáng chủ mẫu đương gia chứ, chửi đệ muội mình như thế, khác gì phụ nhân hàng tôm hàng cá?

Lão thái thái mắng xong Từ thị, lại quay đầu nhìn Dương thị.

– Còn cô, cô cho rằng ta không biết toan tính của cô à? Cháu trai cô một chẳng có công danh, hai chẳng có thành tích, miễn cưỡng cưới một nữ nhi nhà quan thất phẩm thì được, cô lại muốn để nó cưới Linh nhi? Đại tẩu cô nói không sai, nó đúng là đĩa mà đòi đeo chân hạc- Dương thị nghe vậy không phục, đang định phản bác, lão thái thái nói tiếp- Cô đừng có không phục, thanh danh Linh nhi có chút không ổn thật, người ngoài có thể bàn tán, nhưng cô là thẩm thẩm thì không nên nói như vậy. Dù danh tiếng của nó còn nhiều thiếu sót, vẫn còn nhiều nhà để gả lắm, đích nữ phủ Thượng thư chúng ta, sao lại không gả đi được?

Tô Linh biểu hiện cô không muốn gả nha!

– Còn con nữa!- Tô Linh ngây ra một lúc, bỗng phát hiện lão thái thái là đang nói cô.

– Quá khứ con có làm xằng làm bậy cũng thôi, bây giờ tuyệt đối không thể đi sai bước nào nữa, mỗi lời nói hành động đều phải chú ý, đặc biệt là ba ngày nữa trong tiệc mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu, con là đích nữ duy nhất chưa xuất giá của phủ Thượng thư, không thể để phủ Thượng thư ta mất mặt được- Lão thái thái nói xong thì nhìn sang Từ thị- Cô ở đây cãi nhau với đệ muội cô, chi bằng mang Linh nhi trở về lo dạy dỗ nó, nó có hôm nay, đều do mẫu thân như cô cưng chiều quá đáng, mới khiến nó vô pháp vô thiên như vậy.

Lão thái thái nổi giận đùng đùng, đừng nói Dương thị, ngay cả Từ thị cũng không dám lên tiếng.

– Dương thị, thu hồi tâm tư đó của cô lại, về sau ta không muốn nghe thấy có người đứng trước mặt ta mà còn dám toan tính, mưu toa. Lui ra hết cả đi, ta mệt rồi- Lão thái thái âu sầu đầy mặt, phảng phất như già thêm mười tuổi, xem ra thật sự đã bị chuyện nọ xọ chuyện kia làm tức giận không nhẹ.

Cả phòng nhao nhao cáo lui.

Sự việc hôm nay, Đại phòng và Nhị phòng xem như trở mặt, Dương thị không muốn đóng kịch nữa, hừ lạnh xoay người bỏ đi, Từ thị sắc mặt nặng nề, giọng lạnh lùng nói với Tô Uyển Linh:

– Con đi cùng ta.

Tô Linh bĩu môi, trông điệu bộ đó, chắc Từ thị chuẩn bị dạy một khóa chính trị cho cô rồi.

– Mẫu thân đừng giận mà, con cam đoan từ nay về sau không làm loạn nữa, nghe người hết.

Tô Linh biết khôn bưng trà rót nước rồi bóp vai. Từ thị lúc đầu cũng bực, nhưng giờ đã dịu xuống:

– Được rồi được rồi, mẫu thân biết con hiếu thảo, cũng biết con hiểu chuyện hơn xưa, không phải lần trước giữ được toàn thây trên tay của Lưu công công à.

– Vẫn là mẫu thân hiểu nữ nhi nhất- Cái miệng nhỏ của Tô Linh như hủ mật, dăm ba câu đã dỗ ngọt được Từ thị, đổi đề tài- Mẫu thân, Nhị thẩm đúng là quá phận, vài ba ngày lại tính kế chúng ta, đúng là quá nhàn rỗi, hay là tìm việc gì đó cho họ làm đi.

Nói đến Dương thị, mặt Từ thị xụ xuống:

– Họ là hạng nữ lưu, có thể tìm việc gì cho họ làm? Vốn dĩ ta xem họ là người một nhà, còn từng nói phụ thân con tìm việc cho Tô Liên Thành, nhưng hắn đúng là không có tiền đồ, phụ thân con hỏi hắn vài câu đơn giản, mà gì hắn cũng không biết, đúng là khúc gỗ mục. Giờ đệ muội lại tính kế chúng ta như thế, ta còn kiếm việc cho họ làm, ta không phải Quan Âm đại sĩ phổ độ chúng sanh, không có độ lượng vậy đâu.

– Mẫu thân, người hiểu sai ý con rồi. Con là nói tìm chút việc cho Nhị thẩm làm, nếu như nhị phòng họ ốc không mang nổi mình ốc, đương nhiên không còn thời gian đến quan tâm chuyện của Đại phòng chúng ta rồi- Từ thị là một người cực kỳ khôn ngoan, Tô Linh biết mình chỉ cần nhắc một điểm này, bà liền biết sẽ làm thế nào.

– Nghe ý tứ của con, dường như trong lòng đã có chủ ý, nói nghe xem- Từ thị ngạc nhiên chút, quay đầu nhìn cô.

Tô Linh không ngờ Từ thị liếc mắt một cái đã hiểu tâm tư cô, đều là do bản thân viết Từ thị quá thông minh, thật sự là một chút cũng không qua mắt được bà.

– Quả thực đã nghĩ ra một biện pháp nho nhỏ- Tô Linh nhếch môi cười, thầm nghĩ may mà Tô Uyển Linh là nhân vât phản diện xấu xa, trước kia cũng đưa ra vài ý tưởng ngu ngốc, nếu không thật là có chỗ khó nói, thế là đem suy nghĩ của mình nói rõ ra- Nhị thẩm giờ không có được tiền, cho nên cố ý khiến Đại phòng ta khó chịu, tính thẩm ấy thì người biết rồi, bản thân sống không tốt, thì không mong người khác sống tốt, huống chi Dương gia của thẩm ấy xem như thua hết trên người Nhị thúc rồi, hiện giờ thẩm đã rơi vào vũng bùn, không cách nào thoát ra, chỉ có thể sống ở phủ Thượng thư. Cho nên Linh nhi cảm thấy, toàn bộ Tô gia này người có thể khống chế được Nhị thẩm, không phải tổ mẫu cũng không phải mẫu thân.

– Vậy đó là ai?- Từ thị nghe vậy liền thấy rất hứng thú.

– Đương nhiên là Nhị thúc, người ngẫm lại xem, lúc trước hôn sự này tuy tổ mẫu nhờ người mai mối, nhưng Dương gia từ đầu đã không thích Nhị thúc, là Nhị thẩm tự có chủ kiến, nhìn trúng thúc ấy, nhất định đòi gả cho thúc ấy, sau này Nhị thúc cờ bạc thua hết tài sản, lại nuôi tiểu thiếp, Dương gia cho người tới chuẩn bị từ hôn, là Nhị thẩm không chịu, quyết giữ lại, có thể thấy được trong lòng thẩm ấy là có tình cảm với Nhị thúc.

– Khi đó đệ muội vừa sinh Tô Liên Thành, không bỏ được con trai nên mới không đi, chưa chắc đã lưu luyến Nhị thúc con, Nhị thúc con như thế, có gì để luyến tiếc chứ- Từ thị lắc đầu, bả không hề ưa Nhị thúc nhà này, rõ ràng là cùng một bụng mẹ sinh ra, chêch lệch sao lại lớn đến thế.

– Đúng đúng đúng, nhưng bây giờ không thể so với mười mấy năm trước được, Dương gia tán gia bại sản, Nhị thẩm không còn chỗ nương tựa, chỉ có thể một lòng ở phủ Thượng thư, cả một đời thẩm ấy đều cược hết vào Nhị thúc, người nói xem nếu Nhị thúc thích người khác, Nhị thẩm còn tâm trí sức lực nào đến gây phiền phức cho chúng ta nữa không- Thật sự là không thể trách cô nhẫn tâm, là Dương thị ở không suốt ngày sinh sự, lần trước cô vất vả lắm mới cà độ thiện cảm lại bởi vì bà ta mà bị hạ xuống không điểm, giờ hay rồi, Sở đại boss đã đến chỗ Văn Xương trưởng công chúa, nếu không tìm cho Dương thị một chút phiền phức, để bà ta yên tĩnh một thời gian, đến lúc đó phủ Thượng thư thật sự phải bị hủy trên tay Nhị phòng bọn họ.

Quan trọng nhất chính là, bà nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại đi mai mối cho ta, xem mắt gì chứ? Còn ngại sống không tốt à? Đã làm ta khó chịu thế này, vậy ta đành phải có qua có lại rồi!

– Con là kêu ta tìm hai ba nha hoàn mỹ mạo đưa đến cho Nhị thúc con à? Nhưng ta vừa mới trở mặt với Dương thị, làm vậy sợ muội ấy không nhận, đừng nói ta đưa, dù cho lão thái thái đưa, chỉ sợ muội ấy đều không dám nhận- Từ thị không đồng ý, tính nết dữ dằn của Dương thị bà hiểu rất rõ, toàn bộ người trong Nhị phòng đều bị ả dạy dỗ đến ngoan ngoãn, lão nhị thì càng để hắn ra ngoài lêu lổng thì hắn không thèm quản cái gì hết, ai có thể sắp xếp người vào Nhị phòng cơ chứ, không có khả năng.

– Chúng ta đưa, đương nhiên Nhị thẩm không nhận, nhưng nếu Nhị thúc nhất định muốn mang về, thẩm ấy cũng không thể không nhận- Nếu Tô Linh nhớ không nhầm, hiện tại vị Nhị thúc này của cô đang ở bên ngoài nuôi con hát, sợ là đã mang thai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play