Trong quán trà tối tăm chật chội, khắp nơi đều là vật dơ dáy bẩn thỉu, người lui tới quán trà này, đều là tôi tớ hay lái buôn nhỏ, tên ăn mày rách rưới ném một đồng tiền cho chủ quán, ngón tay chỉ vào một góc tối trong quán:

– Nàng ta đi.

Chủ quán trà ăn mặc xinh như hoa ghét bỏ nhìn đồng tiền trong tay, cân nhắc nói:

– Xem như ngươi may mắn đó, đây là hôm qua vừa chuyển tới, trước kia là tiểu thư phủ Thượng Thư, mặc dù không còn tay chân, đầu lưỡi cũng mất, nhưng tư thái này, làn da này, mấy nha đầu khắc khổ khác không thể sánh được đâu.

Tô Linh nhìn ngón tay dơ bẩn kia, hoảng sợ giãy dụa, mở miệng muốn nói chuyện, tuyệt vọng gào thét thực khó nghe.

Không, không thể nào!

Ta không phải Tô Uyển Linh, ta không phải Tô Uyển Linh!

Ta rõ ràng đang cố gắng cải biến kết cục của mình, tại sao vẫn là như vậy? Đừng, đừng, cô chống khuỷu tay liều mạng lùi lại, bàn tay vừa bị chặt, vết cắt nháy mắt tuột ra, máu tươi nhuốm đỏ băng vải trắng, cô đau đến ngất lịm.

Sau lưng dựa vào vách tường lạnh lẽo, tránh cũng không tránh được, tên ăn mày bẩn thỉu đó còn đang tới gần, bàn tay cáu bẩn từ từ duỗi tới, nhếch môi, hàm răng đen thui làm người ta thấy mà buồn nôn, cô bi phẫn cùng cực, đâm đầu vào cây cột bên cạnh tìm chết.

– Mau, mau ngăn ả lại, tuyệt đối đừng để ả chết, quý nhân ban nãy đã nói rồi, trừ phi chết trên giường, nếu không, bệnh chết cũng coi như là lỗi của chúng ta.

Bàn tay dơ dáy túm lấy cổ áo cô, tay còn lại áp vào mặt cô, hùng hổ:

– Tiện nhân, còn tưởng mình quý giá à, ông bỏ tiền ra đấy, muốn chết, cũng phải chờ ông chơi đủ rồi hẳn chết.

Bàn tay ấy bạo lực xé rách y phục trên người cô, cô liều mạng vùng vẫy, không, không… đừng mà…

– Đừng mà!!!- Tô Linh bỗng nhiên ngồi bật dậy, mồ hôi theo trán chảy dài trên mặt, lòng cô còn kinh hãi nhìn quanh bốn phía, nơi này là phủ Thượng thư, là Ngọc Trà viện, may quá, chỉ là mơ thôi!!!

Cô thở hổn hển, đã lâu rồi không còn mơ thấy giấc mơ này nữa.

– Tiểu thư, người tỉnh rồi- Xuân Hi bên giường nghe động tĩnh vội vàng tiến đến, trông thấy đầu cô đầy mồ hôi, vội phân phó nha hoàn bên ngoài múc nước vào.

Tô Linh thấy bọn nha hoàn bận rộn, nhẹ nhõm hẳn, nhớ tới chuyện đấu võ, lúc ấy cô bị trọng thương ngất đi, không biết sau đó xảy ra chuyện gì, nhưng cô lờ mờ có dự cảm không ổn.

– Biểu thiếu gia có hồi phủ không?- Tô Linh ôm hy vọng mở miệng hỏi.

Xuân Hi nghe vậy vẻ mặt lập tức ỉu xìu:

– Tiểu thư đừng nhắc tới biểu thiếu gia nữa, người đối đãi thật lòng với thiếu gia, nhưng thiếu gia lại vì trèo lên cành cao như trưởng công chúa mà xuống tay nặng vậy, người đã hôn mê ròng rã suốt ba ngày, Thục phi nương nương cử thái y đến mấy lần, còn thiếu gia ấy đôi câu vài lời cũng không gửi gắm về.

– Em nói huynh ấy đã đến phủ của trưởng công chúa rồi?- Tô Linh nghe như có sấm sét giữa trời quang, đến cuối cùng vẫn đi theo hướng kịch bản ban đầu sao? Không thể tránh khỏi được sao?

– Còn không phải à, hôm đó tiểu thư ngất đi được đưa về, thiếu gia cưỡi ngựa đi theo sau đoàn xe của trưởng công chúa, quá là uy phong, người như thế, tiểu thư còn nhớ thương làm gì- Những ngày qua cô chứng kiến tiểu thư đối đãi thực tình với biểu thiếu gia, không chỉ ra tiền ra sức còn trút giận giúp thiếu gia, vì thiếu gia ấy, còn đến nơi như Lộc Sơn thư viện tập võ chịu khổ, nhưng còn biểu thiếu gia, trái tim còn cứng hơn đá tảng, làm sao cũng không nóng lên được.

– Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi!

Xuân Vũ lo lắng chạy từ ngoài vào, thở hồng hộc, Xuân Hi thấy cô vào tay không, không khỏi tức giận:

– Tiểu thư nằm mơ đổ mồ hôi, bảo em đi múc nước, sao em lại về tay không, còn hớt ha hớt hải như thế, chẳng có phép tắc gì cả.

Xuân Vũ thở một hơi, xua tay nói:

– Thái giám truyền chỉ trong cung Thái hậu đến, nói là phụng khẩu dụ của Thái hậu, gọi tiểu thư đến đại sảnh tiếp chỉ.

Lúc này thái hậu hạ chỉ, chỉ có thể liên quan đến hôn ước, tiêu tiêu rồi, giờ bắt đầu đi theo kịch bản rồi.

Trong truyện gốc, Sở Bạch bị đuổi ra khỏi phủ Thượng thư, được trưởng công chúa nhặt về, bảy ngày sau, Thái hậu nương nương hạ một đạo khẩu dụ, giải trừ hôn ước giữa Sở Bạch và Tô Uyển Linh, Tô Uyển Linh lúc đó còn vui mừng, cho rằng mình không còn hôn ước nên tự do rồi, cách vị trí Tam hoàng tử phi gần hơn rồi, nào biết được đây chính là tấm bùa đòi mạng.

Sở Bạch tổn thương, cậy thế trưởng công chúa vào được Hoàng thành tư, dùng thủ đoạn liên tục tra ra hai vụ đại án tham ô, hai vị đại thần có liên quan đến vụ án đều là môn sinh của Tô thượng thư, lại có sổ sách thu chi bạc, Hoàng thượng nổi giận, trước mặt bá quan văn võ bãi miễn chức quan của Tô Hoài Viễn, Thục phi thấy phụ thân bị cắt chức quan, quỳ gối trước Ngự thư phòng cầu tình, cũng bị Hoàng đế cấm túc trong cung.

Lúc đầu hoàng đế chỉ nhất thời tức giận thôi, ông quả thực rất thích Tô Uyển Khanh, nhưng không phạt thì sẽ không đủ răn đe triều thần, cho nên nhất định phải ra dáng một chút. Lại gần đến cuối năm, mọi việc đều không tiện, phe phái của Ngự Sử và Thái hậu cũng sẽ không ép Hoàng thượng phạt nặng, chờ qua năm mới, Hoàng thượng sẽ gọi Tô Hoài Viễn lập công chuộc tội, xử lý việc này ổn thỏa, đương nhiên sẽ khôi phục lại chức quan.

Nhưng ngay thời điểm này, nữ chính lại vào kinh.

Nữ chính Cố Nguyễn được thiết lập là trùng sinh báo thù, nàng ta biết thân phận của Sở Bạch là Hoàng đế Tề quốc tương lai, lại bởi vì kiếp trước nàng ta và Sở Bạch không có gặp nhau, lại cảm thấy cả hai đều là người lưu lạc, cho nên đối xử với hắn khác với người bình thường, không chỉ nhìn hắn một lần, còn cứu hắn một mạng, còn trợ giúp Sở Bạch trong chuyện báo thù phủ Thượng thư.

Nếu không phải nàng ta sai người ở trước mặt nhị phòng Dương thị nói Tô phủ và Thục phi sắp bị tai họa ập xuống đầu, đến lúc đó cả nhà đều chạy không thoát, thì Dương thị cũng sẽ không ngu ngốc bán hết tài sản đổi thành tiền, cuối cùng bị Sở Bạch nắm thóp.

Nếu như nói, ý chỉ từ hôn của Thái Hậu là bùa đòi mạng, thì Dương thị bán hết gia sản lấy tiền chính là bắt đầu sự hủy diệt của phủ Thượng thư.

Nhị phòng Dương thị vốn xuất thân thương nhân, chưa trải đời nhiều, đến Tô phủ bao năm vẫn chứng nào tật nấy, suốt ngày ngấp nghé tài sản công, không biết xem xét tình hình, lại chỉ biết nghe lời người ngoài, còn muốn bỏ đi, nên bảo nhi tử nhà mình lén lút bán tài sản đổi thành tiền.

Đứa con nhị phòng sinh ra cũng là đồ ngốc, bán đồ của mình thì thôi đi, thậm chí ngay cả vật ngự ban cũng dám bán.

Vật Hoàng đế ban cho, sao lại nói bán liền bán?

Chưởng quầy tiệm ngọc đầu này thu mua ngọc như ý, đầu kia đã đến Hoàng thành tư cáo trạng, Sở Bạch đích thân dẫn người bắt Tô Liên Thành tống vào nhà giam, đó là chỗ có thể vào sao?

Hoàng thành tư là chỗ nào, là nơi chưởng quản ám ngục của nước Lê, do Hoàng đế đích thân cai quản, đích thân chỉ huy, cầm trong tay bảo kiếm ngự tứ của Hoàng đế, có thể thẩm vấn vượt cấp bất kỳ quan viên nào, chỉ cần Hoàng đế đặc cách, ngay cả Hoàng tử họ cũng có thể thẩm. Bởi vì hình phạt trong địa lao Hoàng thành tư rất đa dạng, rất thê thảm, đã đi vào rồi thì không ai có thể toàn vẹn trở ra, cho nên Hoàng thành tư là một địa phương khiến đám quan lại vừa nghe tên đã sợ mất mật, lại chửi rủa không thôi.

Người có thể vào được bộ máy này, ngoại trừ võ công xuất chúng, còn phải thiết diện vô tư, có trái tim vì đại nghĩa không quản người thân. “Diệt nhân dục, chỉ tôn thánh!*” chính là châm ngôn sáu chữ truyền miệng của Hoàng thành tư, cho nên Hoàng thành tư còn được gọi là Địa ngục trần gian.

*Diệt sạch dục vọng con người, chỉ tôn sùng Thánh thượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play