– Thành tiểu quận vương, ngươi thiên vị quá rõ ràng đó, lần nào luân không cũng là Cố Tu Ninh hắn, vậy ngươi dứt khoát tuyên bố hắn chiến thắng là được rồi- Bên dưới có người bất mãn đứng ra, đối với kết quả rút thăm tỏ ý nghi ngờ.
Tô Linh nhận ra người nọ, hình như là người của lớp Ất, tên Tống Đức, bình thường hay cùng bọn Trương Nhạc Khang đi theo Tạ Phương Tung.
Thành tiểu quận vương một mặt chính nghĩa ngời ngời:
– Kết quả là vậy, không hề làm việc thiên vị. Hoàng cô cô đã giao chuyện này cho ta làm, ta đương nhiên sẽ xử lý theo lẽ công bằng, nếu các người không tin ta, vậy để Hoàng cô cô đích thân rút thăm vậy.
Tống Đức dám chỉ trích Thành tiểu quận vương, là bởi vì Thành vương không được sủng ái, nhưng trưởng công chúa Văn Xương hắn tuyệt đối không dám đắc tội, đừng nói hôm nay là công chúa tuyển chọn thị vệ thiếp thân, ngay cả bình thường, vị chủ nhân này cũng tuyệt nhiên không thể đắc tội.
Hắn có chút không cam lòng lùi về, nhìn xem vẻ mặt mừng rỡ của Cố Tu Ninh mà không chút tin tưởng, tặc lưỡi, ngươi cứ giả vờ đi, để xem ngươi ra vẻ tới lúc nào, ngươi cho rằng vào được vòng ba là ngươi có thể thắng sao? Mấy cái công phu mèo quào của ngươi, thì nghiền chết ngươi cũng như nghiền chết một con kiến vậy thôi.
Đối thủ vòng này của Tô Linh là Vương Văn Tấn, con thứ của tam phòng Vương gia phủ Công Bộ Thượng Thư, Vương gia tam phòng vốn là con thứ, không được yêu thương, Vương Văn Tấn lại là con thứ, càng thêm không được sủng ái, con cháu trong gia tộc họ Vương đều đi học văn, chỉ có hắn bị đưa đi học võ, xem như từ bỏ hắn.
Dáng vẻ Vương Văn Tấn hào hoa phong nhã, kiếm pháp không tệ, nhưng không khéo, gặp phải cô.
Tô Linh thắng hắn có thể nói là không chút khó nhọc, chỉ mười bốn mười lăm chiêu, Vương Văn Tấn đã ngã lăn quay không dậy nổi.
– Vòng hai, Tô Uyển Linh đấu với Vương Văn Tấn, Tô Uyển Linh thắng!- Người của lớp Giáp lại phất cờ báo thắng lợi.
Bởi vì cô là tổ thắng nhanh nhất, cho nên trưởng công chúa và Lý Đản trên đài cao đều bị hấp dẫn xoay đầu nhìn.
Trưởng công chúa Văn Xương một tay chống cằm, hứng thú mở miệng:
– Nàng ta chính là Tô Uyển Linh của phủ Lại Bộ Thượng Thư?
Lý Đản ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của Tô Uyển Linh, cung kính đáp:
– Hồi Hoàng cô cô, phải ạ.
– Thú vị lắm, lát nữa kêu nàng đến gặp ta- Văn Xương nhếch môi cười.
Lý Đản nghe đến sững sờ, hắn biết vị Hoàng cô cô này vẫn luôn chỉ thích mỹ nam tử, bên cạnh ngay cả cung nhân hầu hạ đều là nam tử, tại sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với Tô Uyển Linh? Mặc dù Tô Uyển Linh không biết tốt xấu, nhưng hắn càng muốn chính mắt nhìn nàng ta hối hận, tận mắt thấy nàng ta quỳ gối trước hắn, khóc lóc cầu xin hắn thu nhận.
– Nữ tử này ngôn hành cử chỉ hàm hồ, không hiểu phép tắc, sợ sẽ đụng chạm Hoàng cô cô.
– Ta nhớ trước kia hình như con rất ghét Tô Uyển Linh, sao bây giờ lại nói giúp nàng ta rồi- Văn Xương thâm trầm nhìn hắn.
Sắc mặt Lý Đản tỉnh bơ, nói tiếp:
– Làm thị vệ thì nàng ta không được, nếu có gì sơ suất, mất cả mạng sống của nàng ta là chuyện nhỏ, nhưng nếu Thục phi nương nương làm lớn chuyện, chỉ sợ Hoàng cô cô sẽ phải chịu chút ấm ức rồi.
– Thục phi gần đây có được chút thánh sủng, lại vừa sinh Bát hoàng tử, Hoàng huynh còn muốn phong hàm quý phi cho nàng ta nữa, nhưng mẫu hậu ngăn cản, Hoàng huynh không được toại nguyện, nhưng vẫn không từ bỏ, Tô Uyển Khanh kia, quả thực lúc trước có hơi coi thường rồi- Văn Xương nhìn hắn, hăng hái nói tiếp- Nhưng ta lại có hứng thú với Tô Uyển Linh, Đản nhi có thể giúp Hoàng cô cô nghĩ ra cách lưỡng toàn được không?
Lý Đản nghe đến nhíu mày.
So với Thái hậu, hắn càng kiêng kị vị Hoàng cô cô này, bởi vì tính tình của người muốn làm gì thì làm, chưa từng cân nhắc hậu quả, bởi vì gây ra bất kỳ họa gì, Thái hậu đều sẽ xử lý giúp, nếu hắn đắc tội vị Hoàng cô cô này, Hoàng cô cô muốn xử lý hắn, Thái hậu cũng sẽ không nói câu nào.
Bởi vì hắn, từ trước đến giờ chỉ là quân cờ.
Nếu đã là quân cờ, vứt bỏ một con, sẽ còn rất nhiều con khác.
– Vòng hai, Sở Bạch đấu với Hứa Quân Thông, Sở Bạch thắng!
Lý Đản theo tiếng mà nhìn, thân phận của thiếu niên khốn đốn kia còn nhiều nghi vấn, từ đám mây rơi thẳng xuống bùn, lại vẫn đứng thẳng như tùng xanh, ánh mắt sắc bén.
– Nếu như Hoàng cô cô nhất định phải mang đi một người, so với Tô Uyển Linh, Sở Bạch càng thích hợp hơn. Hắn ta có hôn ước với Tô Uyển Linh, trước khi Trấn Nam Hầu chưa xảy ra chuyện, danh tiếng hắn rất tốt, bây giờ mặc dù từ trên mây ngã xuống địa ngục, nhưng cũng có thể khiến Tô Uyển Linh hồi tâm chuyển ý, không đòi từ hôn với hắn nữa, người này, đoán chừng có chút bản lĩnh.
Giọng Văn Xương cao ngất, rất hứng thú “à” một tiếng.
– Còn có chuyện này sao? Tô Uyển Linh kia lúc trước chẳng phải ầm ỹ đòi hủy hôn để gả cho con à, huyên náo đến mọi người trong thành Kính Dương này đều biết, còn ồn ào đến trước long nhan, Ngự Sử Đài còn vạch tội Tô Hoài Viễn, nhưng tỷ tỷ nàng ta lại ở trước mặt Hoàng huynh khóc lóc cầu xin, vậy mà Hoàng huynh còn đích thân đến trước mặt mẫu hậu cầu tình, nhờ giải trừ hôn ước, nếu không phải mẫu hậu không đồng ý, hai người họ chỉ sợ đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi- Văn Xương thẳng thắn mà nói- Nhắc đến chuyện này, nếu nàng ta hủy bỏ hôn ước rồi, gả cho con cũng không tính ấm ức cho con, vậy sao con lại bài xích như thế?
Lý Đản biến sắc.
Với thân phận và gia thế của Tô Uyển Linh, gả cho hắn quả thật không thiệt thòi gì, nhưng Tô gia có một Thục phi đang đắc sủng, lại có Bát hoàng tử, cho dù hắn cưới Tô Uyển Linh, Tô gia cũng sẽ không ủng hộ hắn, cho nên cưới nàng ấy, không có ích lợi gì cả.
Nhưng nếu là tiểu thiếp thì không sao.
Hắn đề phòng nhiều năm, ẩn nhẫn nhiều năm, chưa từng có người nào nghi ngờ hắn, nhưng người ở trước mặt này, lại khiến hắn có cảm giác bị nhìn thấu.
Dã tâm của hắn, tính toán của hắn, hết thảy đều nằm trong dự liệu của vị Hoàng cô cô này.
Thế nhưng Hoàng cô cô trong ấn tượng của hắn, là một nữ nhân phóng đãng, bị tình yêu tổn thương, bị tình yêu vây khốn, cố chấp điên cuồng, tại sao lại có tâm trí như thế, rõ ràng hắn che giấu rất giỏi, những năm này, cho dù là Thái hậu, Thần quý phi hay Nhị hoàng tử, đều không ai phát hiện ra
Hắn từ từ nhắm mắt lại, che giấu đi sát ý chợt lóe lên trong mắt.
Hắn cúi đầu, chậm rãi nói:
– Hôn sự của Đản nhi, do phụ hoàng làm chủ, sao có thể nương theo tâm ý của mình, huống hồ Tô Uyển Linh đã được ban hôn, còn làm ra chuyện đồi phong bại tục như thế, con là nam nhi, đương nhiên bài xích.
Văn Xương bật cười thành tiếng:
– Ha ha, con khẩn trương như vậy làm gì? Ta chỉ là hỏi thử thôi, chứ thật ra các con ai làm Hoàng đế cũng chẳng can hệ gì tới ta, dạng nữ nhân như ta, nhất định sẽ không nhận được kết cục tử tế đâu.
Lý Đản khó tin ngẩng đầu, không hiểu lắm.
Sao lại có người tự nói bản thân không có kết cục tốt? Người vậy mà lại sống đến thông thấu như thế? Chẳng lẽ người luôn ngụy trang chính mình?
– Con người sống cả một đời rồi, đương nhiên phải sống đến thỏa sức phóng khoáng, nếu không thì chẳng phải đi một chuyến uổng công rồi hay sao? Thế nhưng… Sở Bạch kia quả thật hợp khẩu vị ta lắm, nhưng lần này ta đến thư viện tuyển thị vệ, là đường đường chính chính tuyển thị vệ, Hoàng huynh đích thân hạ lệnh, Sở Bạch có thể đi theo ta hay không, vậy phải xem hắn có thể thắng đến trận cuối cùng hay không. Cháu trai tốt của ta, nếu con đã quan tâm Hoàng cô cô này như vậy, hay là thế này đi, con nghĩ cách, chờ đến cuộc tuyển chọn kết thúc, con lặng lẽ đưa Tô Uyển Linh đến cho ta, còn phải là dạng thần không biết quỷ không hay, Thục phi muốn bắt thóp cũng phải có chứng cứ đúng không?- Văn Xương cười như lão hồ ly- Chút chuyện nhỏ như vậy, Đản nhi có thể làm ổn thỏa mà.
Chân mày Lý Đản nhíu chặt, siết nắm tay.
Đây chính là muốn hắn cõng tội danh này, nếu như bị Thục phi phát hiện, đến lúc đó cô cô sẽ đẩy tội sạch sẽ, phụ hoàng muốn đòi công đạo cho Tô gia, thì hắn chính là hình nhân thế mạng tốt nhất.
Dù vậy, hắn đâu thể từ chối.
– Hoàng cô cô yên tâm, Đản nhi nhất định an bài thỏa đáng- Lý Đản cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT