Dương Dung không nổi đóa như ban nãy nữa, nói chuyện cũng ôn hòa hơn.

– Cái này xem như nói tiếng người rồi đó, biểu ca tỷ mặc dù tiến bộ, nhưng so với Mạnh Dung thì vẫn còn kém một chút- Tên ngốc Mạnh Dung này tính tình hiền lành, nhưng võ công đúng thật rất cao, bây giờ có thể qua năm sáu mươi chiêu của Lục tiên sinh, Lục tiên sinh xương cốt rệu rạo, không thèm đánh với hắn nữa.

– Ta đi- Mạnh Dung đáp không chút nghĩ ngợi.

Tô Linh thật vui mừng, vỗ vai Mạnh Dung:

– Vẫn là Mạnh sư huynh trượng nghĩa.

Dương Dung nghe vậy thì không vui, vén tay áo:

– Lời này ta lại không thích nghe, hoá ra tỷ nói ta không trượng nghĩa à. Biểu ca tỷ nghĩ quẩn, nhất định muốn tới bên trưởng công chúa, nhưng tỷ cũng không thể đẩy Mạnh Dung xuống hố lửa chứ, biểu ca tỷ nếu thua, tránh thoát một kiếp, vậy thì Mạnh Dung nếu thắng biểu ca tỷ, chẳng phải sẽ được chọn à?

– Ngươi quá lo lắng rồi đó, ngươi cũng nói Mạnh sư huynh là một nửa sư phụ của ta, ta có thể hại hắn sao? Ta đã thương lượng xong với Tạ nhị công tử rồi, trận cuối cùng để hắn thắng, với gia thế và địa vị của hắn, trận cuối tùy tiện mượn cớ qua loa tắc trách một chút, biểu đạt mình không muốn làm thị vệ, Văn Xương trưởng công chúa cũng sẽ không làm khó hắn.

Dương Dung bẻ ngón tay nghe rôm rốp:

– Tỷ dám lén ta đi gặp Tạ nhị công tử, nói, tỷ có sắp xếp gì? Tại sao huynh ấy lại nghe tỷ? Tỷ có quan hệ gì với huynh ấy?

– Chẳng có quan hệ gì hết- Tô Linh kêu khổ không ngừng- Bà cô của ta ơi, chẳng phải hắn đúng lúc học chung với biểu ca ta à, ta nhìn thấy hắn mới nghĩ ra cách này, mà ta còn hứa sau này sẽ mời hắn đi Tần Lâu uống rượu, cho nên hắn đã đồng ý với ta.

Dương Dung nghe thấy hai chữ Tần Lâu liền tức giận, tin hầu hết lời Tô Linh nói, nhưng vẫn hung dữ răn đe:

– Ta cảnh cáo tỷ, Tạ Phương Tung là của ta, nếu tỷ dám cướp hắn, ta sẽ thanh lý môn hộ.

Tô Linh chột dạ quệt mũi, cướp thì ta không cướp rồi đó, nhưng ta đã đồng ý với hắn chuyện khác, sẽ không tiết lộ nửa câu, còn kiên định vỗ ngực đảm bảo:

– Yên tâm, ta là người có hôn ước, tuyệt đối sẽ không có ý nghĩa xấu gì với Tạ nhị công tử, ngươi cứ tuyệt đối yên tâm đi, giờ cho hỏi tiểu thư có thể đồng ý cho ta mang Mạnh sư huynh đi báo danh được chưa?

– Vậy thì được, đi thôi, nếu hai người đều tham gia, thì bổn cô nương cũng muốn đi, tốt xấu gì cũng tiêu diệt giúp hai người vài tên, tránh để hai người hao mòn thể lực quá nhiều, trận cuối xảy ra rủi ro nữa.

– Nhị sư phụ là tốt nhất- Tô Linh chỉ muốn Mạnh Dung, hoàn toàn không dám phái Dương Dung đại tiểu thư ra, dù sao Dương đại tiểu thư thân thủ không giỏi bằng Mạnh Dung, nào ngờ nàng ta chủ động hỗ trợ, quả thực là trời cũng giúp ta.

– Được rồi được rồi, đi nhanh lên, đừng nấn ná nữa, đến trễ không đăng ký được đâu.

Tô Linh ngẫm lại cũng đúng, tranh thủ dẫn hai người họ đi báo danh, người lớp Bính và lớp Đinh là tích cực nhất, tất cả đều báo danh không có ngoại lệ, còn lớp Ất thì đăng ký hơn nửa lớp, lớp Giáp không có ai, được các tiên sinh gọi ra, phân bổ làm trọng tài.

Tam hoàng tử thuộc Hoàng tộc, đương nhiên không thể để hắn làm những công việc này, giờ hắn đang đến trước mặt trưởng công chúa thỉnh an.

– Tham kiến Hoàng cô cô.

Trưởng công chúa Văn Xương đang tìm kiếm đệ tử dáng dấp tuấn tú trong đám ô hợp, bỗng nhiên có người đến thỉnh an nàng, nàng xem là Tam hoàng tử Lý Đản, liền mất kiên nhẫn:

– Đứng lên đi, cùng bổn cung ngồi đây xem nào.

– Dạ- Lý Đản thối lui, an tĩnh ngồi ở một bên, ánh mắt quét một vòng, liền thấy Tô Linh trong đám người, ánh mắt dần lạnh buốt.

Ba người Tô Linh ghi danh xong, đã nhìn thấy Tạ Phương Tung, vội ngoắc hắn:

– Tạ nhị công tử, bên này, bên này.

Tạ Phương Tung trông thấy Tô Linh, trên mặt không khỏi chứa nét cười, đang định bước qua, bỗng nhiên bắt gặp Dương Dung đứng cạnh cô, liền dừng bước.

Tô Linh thấy hắn rõ ràng định tới đây, lại đột nhiên dừng bước, mắt nhìn Dương Dung đang nổi giận đùng đùng bên cạnh, cuối cùng cũng hiểu, liền tự qua đó tìm hắn, Dương Dung muốn đi theo, ai ngờ bị Mạnh Dung kéo lại:

– Tô sư muội đương nhiên có việc tìm Tạ nhị công tử, Dương tiểu thư không cần lo lắng như thế.

– Huynh lại bao che tỷ ấy- Dương Dung không thoát khỏi hắn được, đành nghiến răng nói.

Tô Linh kéo Tạ Phương Tung đến một nơi vắng người.

– Tạ nhị công tử, ngươi sợ đến vậy à? Giữa thanh thiên bạch nhật, nàng ấy có thể ăn thịt ngươi sao.

– Ngươi là chưa từng thấy nàng ta ở trước mặt bao nhiêu người cản xe ngựa của bổn công tử, còn đem..- Còn ném mỹ nhân trong xe hắn xuống, câu sau hắn ngậm miệng theo bản năng, chỉ nói- Yên tâm đi, bổn công tử đã đồng ý với ngươi thì sẽ không nuốt lời.

– Ta không có nói chuyện này, người đó ngươi có biết không?- Tô Linh chỉ vào nam tử lớp Giáp phụ trách đăng ký báo danh.

– Biết, tiểu quận vương Lý Thịnh của phủ Thành Vương- Thành Vương là vương gia duy nhất trong các hoàng tử của tiên đế không bị đày ra đất phong, bởi vì cá tính nhu nhược, yếu đuối nhát gan, cho nên uy hiếp không lớn, Nguyên Đức đế liền giữ ông ta ở lại thành Kính Dương.

Thế tử Thành Vương này dù không nhát gan sợ phiền phức như cha hắn, nhưng cách đối nhân xử thế lại vô cùng khôn khéo, trong thành Kính Dương này cũng xem như được hoan nghênh, năng lực không kém lại không cao bằng những hoàng tử tài cán, cũng được xưng tụng là nhân vật số một.

– Thế nào rồi?- Tạ Phương Tung không rõ Tô Linh vì sao đột nhiên lại hỏi người đó.

Tô Linh vẫy tay, Tạ Phương Tung vô thức cúi đầu xuống, Tô Linh ghé vào tai hắn thì thầm mấy câu, Tạ Phương Tung cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng trên người nữ tử, cùng hơi nóng cô phả vào bên tai, cộng thêm giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng chậm rãi của cô, vành tai hắn không khỏi đỏ lên.

Lý Đản trên đài vừa vặn trông thấy hai người họ, đúng lúc thấy tình hình khác lạ của Tạ Phương Tung, Lý Đản không nhịn được thầm mắng một câu:

– Làm càn!

Tô Linh không phát hiện nhiều như vậy, nói xong liền tách ra, rồi mới gọi Tạ Phương Tung:

– Tạ nhị công tử!

Tạ Phương Tung lúng túng quay đầu:

– Yên tâm đi, chút chuyện nhỏ này ta tự nhiên sẽ làm tốt, còn ngươi…- Hắn thấy cô mặc võ phục, liền biết cô cũng muốn tham gia tỷ thí- Ngươi cẩn thận chút, có bổn công tử giúp ngươi, ngươi không cần đích thân ra trận.

– Giỡn chơi à, ta cũng không đi nổi tới vòng cuối đâu, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào Mạnh sư huynh và Tạ nhị công tử- Tạ Phương Tung bất mãn nhìn cô, cô lập tức đổi giọng- Quan trọng nhất vẫn là xem Tạ nhị công tử đây.

Tạ Phương Tung lúc này mới hài lòng.

Tô Linh đi trở về, trùng hợp gặp được Sở Bạch, hắn mặc võ phục màu đen, tinh thần trông rất phấn chấn, chỉ là đôi mắt vô cùng u ám, nhìn cô với nét mặt khó coi.

Một tiếng “biểu ca” của cô còn chưa ra miệng, hắn đã mặt lạnh đi mất.

Tô Linh cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ kế hoạch của cô bị bại lộ rồi? Không phải thì tại sao hắn lại tức giận như thế?

Mặt mũi Tô Linh tràn đầy ưu tư quay về, Dương Dung mất kiên nhẫn, truy vấn:

– Tỷ lại nói gì với Tạ nhị công tử của ta rồi?

Tô Linh giơ hai ngón tay lên thề:

– Ta cam đoan, tuyệt đối là chuyện đàng hoàng, tuyệt đối không có suy nghĩ xấu gì.

– Tốt nhất là vậy.

Lục tiên sinh đứng đầu, giọng nói vang vọng như chuông đồng, mở miệng:

– Được rồi, tất cả đệ tử báo danh cần xếp hàng theo lớp ở Diễn võ trường, ai không ghi danh, ngoại trừ trọng tài, những người khác rời khỏi Diễn võ trường đến một bên quan sát, tiếp theo, để Lý Thịnh đến tuyên bố danh sách giao đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play