May mắn thế nào Văn Xương trưởng công chúa được sủng ái nhất lại nhìn trúng phò mã là nam tử họ Liêu, tên là Hán Thành, chính là trưởng tử nhà tri phủ Giang Châu, là một công tử nổi danh vùng Giang Nam, là người phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự.

Năm Nguyên Đức Đế vào kinh dự thi, hắn đậu Thám Hoa lang, được Nguyên Đức Đế khâm điểm làm phò mã gia của Văn Xương trưởng công chúa, lúc đó người người đều hâm mộ, phong quang vô hạn, theo đó cha hắn vài chục năm làm tri phủ Giang Châu không có thăng tiến cũng được nhờ, được điều vào kinh giữ chức Thiêm Đô ngự sử.

Có thể ví như một ngươi đắc đạo cả nhà gà chó cũng được lên trời, nhưng mà vị phò mã gia này vẻ mặt luôn u sầu, một chút vui vẻ cũng không có.

Bởi vì trước khi vào kinh đi thi, trong lòng hắn ngưỡng mộ một cô nương, cô nương kia mặc dù không phải tiểu thư cao môn vọng tộc gì, nhưng xuất thân cũng là dòng dõi thư hương, là người dịu dàng động lòng người, tính tình nhu mì như nước. Cô nương tinh thông thơ ca, lại chơi đàn giỏi, là tài nữ nổi danh bản xứ. Liêu công tử ngưỡng mộ đã lâu, may mắn chạm mặt một hai lần, liền vò đầu bứt tai học hành không vô, nên xin mẫu thân đến nhà cầu thân, không ngờ nhà gái ưng thuận ngay, hóa ra là tình đầu ý hợp.

Trước khi Liêu công tử vào kinh ứng thí, đã hứa hẹn với cô nương này, nhất định sẽ đỗ đạt, áo gấm về quê, cưỡi ngựa lớn, mười dặm hồng trang để cưới nàng về làm vợ, cô nương cảm động nguyện ý chờ hắn trở về, cho dù không đỗ đạt, không trải chiếu đỏ mười dặm thì nàng cũng nguyện ý gả cho hắn.

Liêu công tử càng thấy cảm động, hận không thể ngay lập tức cưới nàng về làm vợ, nhưng mà vẫn muốn cho nàng một hôn lễ long trọng, thế là nhanh chóng vào kinh đi thi, nào biết được lại bị Văn Xương trưởng công chúa nhìn trúng.

Cha con Liêu gia vốn không phải loại người vì tiền tài mà làm người bội ước, thậm chí còn trần tình với Hoàng đế rằng có hôn ước, nhưng mà Văn Xương trưởng công chúa lại cứ không phải hắn sẽ không gả, lại còn phái người đến Giang Châu uy hiếp cả nhà cô nương đó, buộc cô nương phải từ hôn, dọa nếu nàng không từ hôn thì cả nhà Liêu gia sẽ phải rơi đầu xuống đất. Cô nương vì Liêu công tử nên chủ động hủy hôn, còn đính hôn với người khác, hôn lễ sẽ diễn ra một tháng sau đó.

Liêu công tử nhận được tin đau lòng không thôi, nhưng vẫn không chịu tin, nhất định muốn quay trở về chính miệng hỏi cô nương ấy, cô nương ấy cũng vô cùng nhẫn tâm nói mình đã thay lòng đổi dạ, bảo hắn đừng tìm đến nữa. Liêu công tử nản lòng thoái chí quay về thành Kính Dương, quyết định cưới công chúa, còn ấn hạ hôn kỳ cùng một ngày.

Nào biết được vào đêm diễn ra hôn lễ, Liêu công tử nhận được một phong thư, là hôn phu của cô nương gửi tới, trong thư viết công chúa đã uy hiếp, ép cô nương phải từ hôn như thế nào, lý do vì sao cô nương phải đính hôn với hắn. Sau khi Liêu công tử gặp cô nương ấy, cô nương ấy liền bệnh liệt giường, bảy ngày sau thì qua đời.

Liêu công tử được tin như sét đánh ngang tai, cực kỳ bi thương, cầm thư đến chất vấn Văn Xương, Văn Xương lại không màng đến:

– Bổn cung không giết nàng ta đã là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, mệnh nàng ta ngắn, chứng minh ngươi và nàng ta không có duyên phận.

Liêu công tử tức giận đến mức ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt chảy dài:

– Ta và Niệm Khanh vốn đã từng thề đời đời kiếp kiếp nắm tay nhau đến bạc mái đầu, sống phải sống cùng chắn, chết cùng huyệt. Niệm Khanh, nàng đã đi trước một bước vậy hãy nán lại ở Hoàng Tuyền chờ ta một chút, Hán Thành tới tìm nàng.

Nói xong rút đao của thị vệ, dứt khoát cứa vào cổ, máu tươi bắn tung tóe lên người của Văn Xương, khiến Văn Xương bị dọa đến mức ôm đầu thét liên tục, mấy ngày liên tiếp gặp ác mộng không ngừng.

Thái hậu thương yêu nữ nhi nên ngày ngày canh giữ bên cạnh giường của nàng, nghe thấy Văn Xương trưởng công chúa nói mê sảng:

– Ta không giết nàng, là do nàng đoản mệnh.

– Hàn Thành, ta thích ngươi, ta cũng thích ngươi mà, tại sao ngươi không thể ở bên cạnh ta.

– Máu… Nhiều máu quá… Người đâu, gọi thái y, gọi thái y!

Thái Hậu càng nghe càng tức giận, cho rằng mọi sai lầm đều do Liêu gia, vốn muốn tru di cửu tộc nhưng lại nghĩ đến thân phận phò mã của hắn nên bắt cả nhà đi lưu đày, vĩnh viễn không được hồi kinh, để lại cho hoàng thất và công chúa cái thanh danh tốt đã, rồi sau đó trên đường đi lưu đày sẽ giải quyết toàn bộ người nhà họ Liêu.

Văn Xương đau buồn hơn nửa năm, Thái hậu thương nàng nên lại tiếp tục tuyển phò mã cho nàng. Phò mã này là Triệu Thế Cần, người trong Triệu gia tộc có học thức, lại là con vợ cả, về tướng mạo hay nhân phẩm đều tốt, quan trọng là biết quan tâm đến công chúa, rất nhẹ nhàng ấm áp. Trái tim khép kín của công chúa Văn Xương lại một lần nữa chịu mở ra, lại hoan hoan hỉ hỉ tổ chức một đại hôn lễ, hai người gắn bó như keo sơn trong một thời gian.

Nhưng không được lâu.

Vị Triệu công tử  này đối với Văn Xương là không có gì để chê, cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, Văn Xương tưởng mình đã gặp được chân ái, cho đến một lần nàng bị một lá thư nặc danh chỉ dẫn tới An Viễn Lâu, Triệu phò mã uống đến say khướt, sau khi say bắt đầu nói nói thật.

– Các ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý cưới Văn Xương sao? Ta học hành cực khổ mười mấy năm chính là vì tham gia khoa cử đổi lấy công danh, xây dựng sự nghiệp, kết quả lại phải đầu hàng Văn Xương công chúa, trở thành đồ phò mã vứt đi. Ta đã từng có bao nhiêu khát vọng, thì bây giờ chỉ có thể ở trong phủ công chúa lấy lòng một nữ nhân. Ta vốn có thể bay lượn giữa trời cao, nhưng bây giờ lại phải bị vây tại cái đầm lầy này, không có cách nào thoát thân. Địa vị nàng ta được tôn dùng thế nào, cũng chỉ là nữ nhân gả cho người khác mà thôi.

– Các ngươi có biết mỗi ngày ta phải dỗ dành nàng, khó chịu đến thế nào không? Đồ mà người khác không cần tại sao lại đẩy cho ta? Triệu gia có nhiều nhi tử như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác lại là Triệu Thế Cần ta? Giấc mơ của ta là ở triều đình, không phải là mỗi ngày đi dỗ dành cái thứ bị con trai của một tri phủ cỏn con ruồng bỏ!

Văn Xương tức giận đến mức toàn thân phát run, rút lấy trường đao của thị vệ xông vào, trực tiếp đâm Triệu Thế Cần một nhát lạnh thấu tim. Mấy vị công tử cùng uống rượu với phò mã gia đều bị dọa sợ, từng người quỳ trên mặt đất hô to “Công chúa tha mạng”.

Văn Xương giết chết Triệu Thế Cần xong, chợt cảm thấy mình không tức giận đến vậy, hay nói đúng hơn là cảm thấy rất thoải mái. Nàng rút trường đao ra, sờ lấy máu đỏ tươi trên đao, cười khanh khách không ngừng, cười tới mức nước mắt rơi xuống.

Chuyện Văn Xương giết phò mã trước mặt người khác rất nhanh truyền ra ngoài.

Nhưng vì Triệu Thế Cần là người Triệu gia, địa vị của Triệu gia có được như hôm nay lại dựa vào Thái hậu, cho nên một câu cũng không dám nói, càng không dám cáo trạng. Đương nhiên là Văn Xương không bị trừng phạt, chỉ là từ đó về sau, Văn Xương như biến thành một người khác.

Nàng bắt đầu điên cuồng thu thập mỹ nam, cứ gặp người nào nàng thích, mặc kệ đối phương đã có thê tử hay hôn ước đều phải đoạt được, sau đó đối xử vô cùng tốt với hắn. Nếu đói phương thề sống thề chết không theo, không chút động lòng với nàng, thì nàng sẽ lại càng đối tốt với hắn, cho đến khi nào hắn động lòng mới thôi. Nếu đối phương động lòng với nàng, nàng sẽ một đao đâm vào trái tim hắn sau đó lên giọng chế giễu: “Hóa ra cái mà ngươi nói là thật lòng cũng không đáng một đồng, không phải ngươi nói thích nàng ta sao? Muốn cùng nàng ta đời đời kiếp kiếp sao? Gạt người, đều chỉ là gạt người! Chết đi!”

Thái hậu sủng ái nàng, Hoàng đế cũng cảm thấy nàng chịu ấm ức, mặc dù có chút không hợp thế tục, nhưng mà không quậy ra ngoài, nên tất cả đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Vậy nên Văn Xương càng ngày càng phách lối, tàn nhẫn.

Vì vậy giờ đây nàng đột nhiên đến thư viện Lộc Sơn, có thể nào lại coi trọng Sở Bạch một lần nữa, lấy hắn giữ bên người?

Ban đầu thật vất vả mới khiến cho hai người họ không cùng xuất hiện, cuối cùng vẫn cứ phải dính dáng với nhau.

Hết thảy quả thật phải trở về hiện trạng ban đầu sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play