Mặt trời trèo lên đỉnh núi, thoáng chốc ánh nắng vàng chóe, xuyên qua lớp sương mù dày đặc chiếu vào người, Tô Linh không khỏi đánh cái rùng mình.

Nhìn theo bóng lưng nhảy lên ngựa đi mất, một người một ngựa, cô độc quyết tuyệt, dần dần bị bao phủ trong lớp sương mù dày đặc, Tô Linh vội chui vào xe ngựa, chỉ huy xa phu:

– Đi nhanh lên, dùng hết tốc lực đuổi kịp biểu thiếu gia.

– Tam tiểu thư, không đợi Ngũ tiểu thư sao? Lão gia nói hôm nay tiểu thư ấy cũng đến thư viện học mà- Xa phu có chút khó xử, hôm qua lão gia đã đặc biệt căn dặn rồi.

– Chờ nó làm gì, Tô phủ chỉ có mỗi một chiếc xe ngựa hay sao? Đi mau đi- Cô làm gì phải chờ Tô Uyển Trí, khó khăn lắm cô mới thoát khỏi cô ta mà?

Xa phu đành vậy, chỉ có thể quất ngựa đuổi theo.

Đợi xe ngựa biến mất trong làn sương dày đặc, Tô Uyển Trí mới từ từ xuất hiện ở cổng, kiểm tra đồ trang sức, chỉnh trang y phục, xác định hoàn mỹ rồi mới hướng ra ngoài cửa, vẻ mặt hoài nghi:

– Xa phu đâu? Tam tiểu thư đâu? Sao còn chưa ra?

– Bẩm Ngũ tiểu thư, Tam tiểu thư và biểu thiếu gia đã đi trước rồi- Gia đinh gác cổng hồi báo chi tiết.

– Cái gì, cô ta đi, ta làm sao đến thư viện?- Tô Uyển Trí nhíu mi, giọng hơi lảnh lót, thủ vệ gia đinh không khỏi nhìn nàng ta một cái, nàng ta mới giật mình, biểu hiện vừa rồi quá thất lễ.

Nàng ta cố bày ra vẻ dịu dàng xưa nay:

– Ta chưa đến thư viện lần nào, nếu không có tỷ tỷ dẫn dường, lỡ như ta đi lạc, muộn giờ, tiên sinh không thích thì không hay lắm.

– Hay nô tài chuẩn bị cho người một chiếc xe ngựa khác, tìm xa phu thông thuộc đường xá là xong- Gia đinh đề nghị.

– Đa tạ- Tô Uyển Trí dịu dàng nói lời cảm ơn.

– Ngũ tiểu thư khách sáo quá, đây là chuyện nô tài phải làm, để nô tài đi tìm xe ngựa cho người- Gia đinh vui mừng khấp khởi, thầm nghĩ đây mới chính là Ngũ tiểu thư trong lòng hắn, người đối xử với ai cũng hiền hòa lễ phép, như gió xuân phơi phới, đặc biệt đối với hạ nhân như bọn hắn, chưa từng trách phạt nặng nề gì, so với Tam tiểu thư con vợ chính thất kia càng giống đích nữ hơn, càng giống tiểu thư khuê các hơn.

Tô Linh cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp Sở Bạch, chỉ có thể hậm hực đi vào thư viện, ngang qua lớp Ất, rón rén tới cửa nhìn, phát hiện Sở Bạch không có bên trong.

Không có trong lớp, vậy hắn đi đâu.

– Sao, đang tìm bổn công tử?- Bả vai bị người phía sau vỗ một cái, Tô Linh quay đầu lại, một con mèo Bà Tư đáng yêu hiện ra trước mắt, bộ lông trăng muốt không chút tạp sắc, cặp mắt khác màu phảng phất chứa đựng toàn bộ bầu trời sao.

Chú mèo thật đáng yêu, Tô Linh không khỏi vươn tay định sờ nó, ai dè Tạ Phương Tung rút lại.

– Muốn sờ mèo của bổn công tử à, cầu xin ta đi.

Tô Linh cười khẩy, lườm hắn:

– Tạ nhị công tử, người* xác định con mèo trên tay người có thể giúp người bắt được chuột? Đừng đến lúc đó cả hai đi trốn cùng một chỗ rồi ôm nhau khóc đấy nhé.

*Đoạn này ở bản gốc Tô Linh xưng hô dùng xưng hô kính trọng là “Nâm 您”, cho nên dịch người nhé, tại mình không thích ngài cho lắm kkk!

Mèo Ba Tư, là loài mèo thuộc dòng dõi quý tộc, bởi vì bình thường xinh đẹp cho nên thích nũng nịu, rất được giới quý tộc trong thành Kính Dương yêu thích, chỉ là mèo này làm thú cưng thì khiến người khác ưa thích lắm, còn kêu nó bắt chuột… chẳng phải tương đương với chuyện kêu Tạ Phương Tung thêu hoa?

Không phải chỉ là con mèo thôi ư, cô cũng không cần sờ nó làm gì.

– Tô Uyển Linh, ngươi đứng đó cho bổn công tử- Tạ Phương Tung gọi cô lại, đi đến trước mặt cô, đột nhiên cúi người xích lại gần, cô vô thức lùi ra sau, nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ dần dần phóng đại, nhìn hắn đắc ý cong môi cười, cực kỳ phong lưu.

Trong đầu cô bất giác nghĩ đến câu nói kia: Thiếu niên bên thềm nhà ai, cười một cái thật đủ phong lưu.

Tạ Phương Tung rất hài lòng với phản ứng của cô, hắn đã nói rồi, toàn bộ nữ tử trong thành Kính Dương này, trừ phi hắn không thèm tán tỉnh thôi, sẽ không ai thoát khỏi sức hút của Tạ nhị công tử hắn.

Tô Linh cảm giác bầu không khí có chút vi diệu, nhấc chân giẫm lên chân hắn, còn day day vài cái.

– Úi da, Tô Uyển Linh, ngươi bị điên à?- Tạ Phương Tung đau đến định giơ chân lên ôm lấy, nhưng vẫn đang ôm mèo, dứt khoát ném mèo cho cô, còn mình thì ôm lấy chân không ngừng xuýt xoa- Ngươi có phải nữ nhân không đó?

Tô Linh ôm con mèo vào lòng, xoa đầu nó, thấy nó hưởng thụ cọ cọ vào lòng bàn tay cô, lập tức vui vẻ ra mặt:

– Tạ nhị công tử không phải xem ta là nữ nhân mới tán tỉnh ta sao?

– Giỏi lắm!- Tạ Phương Tung thả chân xuống, chỉ tay vào cô, mặt phẫn nộ- Là ngươi chọc ta, đừng nghĩ ta không biết, bí mật của ngươi đã bị ta biết rồi, ấm cũ trà mới, mặc dù nhìn ngươi là Tô Uyển Linh, nhưng thực ra không phải Tô Uyển Linh đúng không?

Nụ cười trên mặt Tô Linh cứng đờ, căng thẳng nhíu mày nhìn hắn.

Tạ Phương Tung đắc ý cười:

– Thế nào, bị ta đoán trúng rồi chứ gì, có phải bất ngờ lắm không?- Tay hắn khoanh trước ngực, ngón trỏ sờ lên mũi, tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói- Thực ra ngươi có phải Tô Uyển Linh hay không, có liên quan gì đến ta.

Tô Linh không hiểu, quay đầu nhìn hắn.

Cho nên thằng nhãi này đang đùa mình?

Hắn cười đến đắc ý:

– Thế nhưng nếu ngươi chọc giận ta, ta sơ ý sẽ tiết lộ bí mật này ra ngoài đó, cho nên từ hôm nay trở đi, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho bổn công tử, chỉ cần bổn công tử vui, bí mật này chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết, ta biết.

Tô Linh thừa nhận, Tạ Phương Tung đột nhiên nói cô không phải Tô Uyển Linh, cô quả thực rất sợ, nhưng cũng chỉ có một thoáng, thậm chí trong chớp mắt có một suy nghĩ, cô có khả năng giết người diệt khẩu hay không?

Nhưng Tạ Phương Tung lại nói ra điều kiện đó, cô bỗng nhiên chẳng thấy sợ nữa, trả mèo lại cho hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, từ từ mở miệng:

– Ngươi nói ta không phải Tô Uyển Linh, vậy ta là ai? Ngươi có chứng cớ à? Tạ nhị công tử.

Tạ Phương Tung không ngờ cô lại chẳng sợ hãi, hơn nữa còn dám nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt cô lấp lánh, như ánh bình minh, như sắc xuân, như ngân hà, như tinh tú, như hết thảy mọi thứ đẹp đẽ trên đời này.

Cô là Tô Uyển Linh thì sao? Không phải Tô Uyển Linh thì thế nào? Cô nói đúng, hắn không có bằng chứng, coi như hắn có đi, thì hắn cũng chẳng muốn mang ra, bởi vì Tô Uyển Linh hiện tại, luôn có thể nhiễu loạn trái tim hắn một cách khó hiểu.

Dù tính cách này của cô không có chút gì là dịu dàng khí chất, dù cô tặng hắn chuột mà hắn sợ nhất, dù trong lòng cô đã chứa đựng hình bóng người khác, hắn cảm thấy, cô thế này, rất có sức sống, rất đáng yêu, muốn… giữ cô cho riêng mình.

Tạ Phương Tung đột nhiên lùi lại một bước, nhìn Tô Uyển Linh hệt như gặp ma.

Vừa rồi hắn đang suy nghĩ cái quỷ gì vậy?

Hắn nhất định là gặp ma rồi, đúng, là gặp mad, Tô Uyển Linh, không, cô chắc chắn không phải Tô Uyển Linh, cô là yêu tinh, là nữ quỷ, có thể mê hoặc lòng dạ nam nhân, cô tuyệt đối không phải Tô Uyển Linh, tuyệt đối không phải.

– Á…- Tạ Phương Tung cảm giác mình sắp phát điên, điên loạn xoay người chạy đi, hắn muốn rời xa ả yêu tinh mê hoặc người này.

Người trong các lớp Giáp Ất Bính Đinh ló đầu ra ngoài nhìn xem có chuyện gì xảy ra, Sở Boss mất tăm lúc này cũng xuất hiện, mái tóc dài ươn ướt, trên trán đổ mồ hôi, trong tay còn đang cầm kiếm, hóa ra nguyên nhân biến mất là đi luyện kiếm.

Hắn bị đám người trong lớp Ất chắn ngay cửa không vào được, mới bất đắc dĩ xoay người lại nhíu mày nhìn cô, Tô Linh một mình đứng ở đó, thấy hắn nhìn qua, vội vàng giải thích:

– Muội không biết hắn bị gì nữa, chắc gặp ma rồi.

Vừa dứt lời, đầu kia hàng lang đột nhiên truyền đến tiếng kêu càng thảm thiết hơn của Tạ Phương Tung.

– Á… Ngươi ngươi ngươi ngươi… ngươi sao lại ở đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play