– Phù Cừ tiên tử, người đang đùa đấy à, y không phải nam nhân của ta- Nếu như không phải cô đang ở thể linh hồn, thì chắc mặt đang đỏ lên, nhưng giờ cô chỉ còn cái hồn phách không có thực thể, mặt không thể đỏ nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Phù Cừ thấy bộ dạng đó của cô, không nhịn nổi nói:

– Ngươi nhìn cho kỹ dáng vẻ bây giờ của mình đi, nói hai người không có gì chẳng ai tin đâu. Được rồi được rồi, đối với ta mà nói, hắn chỉ đơn thuần là người ta thích vậy thôi, sẽ không vì hắn thích ngươi mà ghen tuông đâu, yên tâm đi ha.

– Không phải mà- Tô Linh lầu bầu, trên mặt đúng là bộ dạng “Ngươi đừng hòng gạt ta”, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, không giải thích thêm, chuyện cấp bách bây giờ là nghĩ cách sống sót mới là đúng đắn.

– Phù Cừ tiên tử, người nói vào trọng tâm đi, người giúp ta được không, ta không muốn suốt đời làm cô hồn dã quỷ, người xinh đẹp thiện lương, nhất định có cách.

Phù Cừ dù biết nha đầu này cố tình nịnh bợ để lấy lòng mình, nhưng nghe thấy có người khen mình, vẫn không khỏi vui vẻ, tâm trạng tốt lên không ít, hắng giọng nói:

– Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ngươi.

– Thiếu chủ, sắp đến biên giới Tề quốc rồi- Bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói quen thuộc của Cao Kiệt, Tô Linh trợn tròn mắt kinh ngạc hỏi.

– Sắp đến biên giới nước Tề rồi à, ta đã hôn mê bao lâu?

– Chắc cũng mười ngày rồi đó- Phù Cừ bình thản nói.

Hơn mười ngày? Khó trách.

– Vậy trên đường đi luôn bình yên à? Cấm quân nước Lê không đuổi theo à?- Nước Lê chắc chắn không để mặc Sở Bạch về Tề, khẳng định đã phái quân lính đi đuổi bắt, huống hồ còn có Phù Cừ, cô ta giả dạng trưởng công chúa để cứu Sở Bạch, tuần phòng doanh cấm quân vừa trở về, thấy được trưởng công chúa thật, đương nhiên sẽ biết mình bị lừa.

Giả mạo hoàng tộc chính là tội chém đầu, hoàng đế nước Lê sẽ không bỏ qua đâu.

– Có gì mà không bình yên, đừng quên thân phận của ta bây giờ chính là trưởng công chúa nước Lê, Thẩm gia tuy đổ, nhưng căn cơ Thái hậu vẫn không thể diệt trừ một sớm một chiều được, cho nên ngươi nhìn ra ngoài xem- Phù Cừ vừa nói vừa vén rèm lên, Tô Linh nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy sau đội ngũ của các nàng, có một cánh quân nước Lê đi theo.

Tình huống gì vậy? Những người này chẳng những không bắt họ, còn làm như không có gì mà theo sau họ, như đang hộ tống họ rời khỏi nước Lê.

– Đây là sao? Sao họ không bắt chúng ta, trông như thể còn hộ tống chúng ta rời đi vậy?- Mặt mũi Tô Linh đầy hoài nghi, thực sự không rõ hiện tại đang là tình huống gì.

– Ngươi thấy thế nào thì là thế ấy- Phù Cừ hạ rèm xe xuống, chậm rãi nói- Ta cầm thủ lệnh của Thái hậu, bắt quân Quý Thành hộ tống chúng ta rời khỏi nước Lê, họ không biết trong thành Kính Dương xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ đồng ý hộ tống, ta nói với họ có người âm mưu phá hoại bang giao giữa hai nước, kêu quân Quý Thành chắn ở phía sau, đến lúc đó hai quân đấu nhau, đợi họ nói rõ mọi chuyện, thì chúng ta đã đến biên giới Tề quốc rồi, chỉ cần đến Tề, người nước Lê sẽ không dám tùy tiện vượt qua ranh giới.

Tô Linh đã kinh ngạc đến không nói nên lời, Phù Cừ không hổ danh là thần tiên, giả mạo thân phận trưởng công chúa thì cũng thôi đi, lại còn gan to bằng trời giả truyền thủ lệnh của Thái hậu, để quân Quý Thành của Lê quốc gióng trống khua chiêng hộ tống họ rời đi, nếu quân Quý Thành biết ra chân tướng, chỉ e sẽ tức đến hộc máu ba lần.

Đây cũng chính là chỗ bất tiện vào thời xưa, nếu ở hiện tại, chỉ một cú điện thoại, đừng nói ngươi dám giả truyền thủ lệnh, lệnh truy nã cũng dán khắp cả nước rồi.

– Tiên tử thật biết bày mưu tính kế- Tô Linh tán thưởng tận đáy lòng.

– Đấy là đương nhiên, bất quá tính thời gian, cấm quân sắp đuổi đến rồi, nếu bây giờ họ còn chưa đuổi kịp, vậy đúng là lũ ăn hại- Phù Cừ vừa dứt lời, Tô Linh nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, những cấm quân này là Tào Tháo à? Biết vậy không thèm nhắc đến rồi.

– Phù Cừ tiên tử, hình như ta nghe có tiếng đại đội nhân mã đuổi tới.

Phù Cừ sững sỡ, cẩn thận nghe, quả nhiên là tiếng vó ngựa dồn dập, nghe tiếng chắc ở trong vòng ba trăm dặm, không ngờ nha đầu này biến thành cô hồn dã quỷ rồi mà lục cảm lại mạnh mẽ như vậy, có thể nghe được âm thanh ở xa như thế. Nhưng mà điều khiến cô không ngờ chính là đám người này đến nhanh quá, nơi này cách biên cảnh Tề quốc còn mấy dặm đường, những người này đến đúng lúc thật. Lúc này, sắp đến biên giới rồi, không thể thất bại được, Sở Bạch không thể bị bắt về Lê, cô cũng không thể, bởi vì rơi vào tay Sở Bạch tối thiểu cũng có chỗ dựa dẫm, nếu rơi vào tay mấy người nước Lê, giả mạo Hoàng tộc là phải rơi đầu.

Phù Cừ vén rèm lên, nói với quân Quý Thành:

– Quý tướng quân, phía trước là biên giới hai nước rồi, tránh để phát sinh phân tranh không cần thiết, xin Quý tướng quân hãy đứng đây chờ ta, bổn cung tiễn đoàn người của Sở công tử về Tề quốc là được.

Mặt Quý tướng quân lộ ra mấy phần hoài nghi, mặc dù tin tưởng nàng tuyệt đối, nhưng lại lo lắng cho an nguy của nàng:

– Mạt tướng lệnh đại quân trấn ở đây, một mình mạt tướng đi cùng điện hạ đưa họ qua biên cảnh Tề quốc.

Không ngờ tên ngốc này lại tẫn hết chức trách thế này, Phù Cừ vội từ chối:

– Quý tướng quân có lòng rồi, bổn cung đưa họ sang đó, người bên đó sẽ không làm gì bổn cung đâu, Quý tướng quân thân mang chiến giáp, vẫn không nên đi, bên cạnh bổn cung có ám vệ bảo hộ, nếu có gặp phải nguy hiểm, bổn cung sẽ đốt khói cầu cứu, đến lúc đó Quý tướng quân đến giúp bổn cung cũng không muộn. Đúng rồi, nếu có người khăng khăng muốn hai nước giao chiến, xin Quý tướng quân hết lòng ngăn cản, bách tính nước Lê ta có thể tránh khỏi nỗi khổ chiến tranh, an cư lạc nghiệp không đều hoàn toàn dựa vào Quý tướng quân.

– Vi thần tuân chỉ- Quý tướng quân chỉ có thể nhận lệnh.

– Dừng, tất cả mọi người trấn thủ ở đây đợi lệnh.

Quý tướng quân ban lệnh xuống, đoàn người ngựa chiến sau lưng đột ngột dừng lại.

Phù Cừ vội hạ rèm xuống, để ám vệ đánh xe, đoàn Sở Bạch ở phía trước dường như cũng phát giác có chỗ không thích hợp, phái Cao Kiệt đi hỏi nguyên nhân, Phù Cừ vội đuổi ông đi:

– Cao đại nhân, trước mặt là biên giới Tề quốc rồi, xin Cao đại nhân chuyển lời cho Thiếu chủ, cần phải tăng tốc tiến về phía trước, không được dừng lại.

Cao Kiệt nghe vậy ngẩg ra, nhưng võ công ông cao cường, thính lực rất tốt, dường như ngay lập tức nghe thấy tiếng vó ngựa của đại đội nhân mã tức tốc đến gần, nháy mắt hiểu được hàm ý của Phù Cừ, xoay người đánh ngựa đuổi theo thiếu chủ.

– Thiếu chủ, cấm quân nước Lê đã đuổi tới, để tránh xảy ra giao chiến, chúng ta nhất định phải ngay lập tức tiến vào ranh giới Tề quốc- Cao Kiệt đuổi kịp Sở Bạch, thấp giọng bẩm báo, Sở Bạch gật đầu, căn dặn mọi người mau chóng thúc ngựa chạy tới.

Tạ Phương Tung dẫn theo đại đội nhân mã một đường truy đuổi, trên đường gặp phải quân Quý Thành cản lại, ở lại Quý Thành mất mấy ngày, lão già Quý Chi Lễ kia, không biết bị trưởng công chúa giả hạ thuốc mê hồn gì, nhất định nói hắn muốn hai nước Tề Lê giao chiến, nói gì cũng không cho hắn đi, nếu không phải hắn gài bẫy bắt trói lão già Quý Chi Lễ kia, thì bây giờ vẫn còn bị vây ở Quý Thành, đã sắp tới biên giới Tề quốc rồi, nếu để chúng chạy khỏi nước Lê, muốn bắt lại là điều không thể.

Tạ Phương Tung ra roi thúc ngựa, ngựa không dừng vó, xa xa trông thấy phiên hào đóng quân của Quý Thành, hắn mau mau tới, tìm kiếm một vòng quanh đám quân, không có bóng dáng của đám Sở Bạch đâu.

Nguy rồi!

– Tiếp tục đuổi theo!- Sắc mặt Tạ Phương Tung lạnh dần, tiếp tục truy đuổi.

– Tạ nhị công tử, trước mặt là biên cảnh Tề quốc, công tử dẫn theo lượng lớn cấm quân xông vào biên cảnh nước bạn, là muốn châm ngòi chiến tranh à? – Quý Phong Lâm từ xa đã nhìn thấy Tạ Phương Tung dẫn theo đông đảo cấm quân lao đến, cho rằng họ sẽ dừng lại, nào ngờ họ lại liều lĩnh dẫn binh xông đến biên cảnh, nếu bởi vậy mà dẫn đến chiến loạn, bách tính phải rơi vào dầu sôi lửa bỏng, chiến hỏa liên thiên rồi.

– Quý Phong Lâm, bổn công tử phụng ý chỉ của hoàng thượng đuổi bắt gian tế nước địch, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên ngăn cản, nếu không đừng trách ta không khách sáo- Con đường trước mặt bị chắn ngang, Tạ Phương Tung tức muốn chết, hai cha con này, người thì cổ hủ, kẻ thì ngốc nhếch, bị người khác lừa gạt đùa bỡn, còn tưởng bản thân đang giúp phe chính nghĩa, trấn thủ hòa bình nữa chứ.

Quý Phong Lâm đến trước làm chủ, nào chịu tin tưởng Tạ Phương Tung:

– Bệ hạ sao có thể ra ý chỉ như vậy, Tạ nhị công tử, xin thứ cho bổn tướng không thể nhường đường, hai nước Lê Tề đã có hiệp ước, đại quân không được đến quá gần biên giới, nếu không xem như khơi mào chiến tranh, Tạ nhị công tử, bách tính chúng ta vừa mới từ chiến hỏa sống an hưởng thái bình ba năm nay, nếu lại tiếp tục chiến loạn, bách tính sẽ không còn chỗ sinh tồn, xin Tạ nhị công tử nghĩ lại, chỉ vì một nữ tử, khơi mào chiến tranh liệu có đáng không?

Tạ Phương Tung tức giận, tháo kim bài ngự tứ bên hông xuống, giơ lên cao:

– Ai nói với ngươi ta là vì nữ tử, bổn công tử phụng mệnh hành sự, mau tránh đường.

Quý Phong Lâm trông thấy kim bài kia, nhớ tới lời trưởng công chúa từng nói, Tạ gia hiển hách, trong tay có kim bài ngự tứ cũng không đáng tin, liền nói:

– Tạ nhị công tử, Tạ gia hiển hách, chiến công lừng lẫy, Tạ nhị công tử là con cháu Tạ gia, sao lại làm ra chuyện tổn hại thanh danh Tạ gia như thế.

Hai cha con Quý gia lại có thể nói mấy lời giống hệt nhau như vậy, quả nhiên cha nào con nấy, Tạ Phương Tung nổi cơn thịnh nộ, không màng đến lễ nghi gì cả:

– Ngu xuẩn, ngươi xem người ngươi hiếu trung là ai, nữ nhân kia hoàn toàn không phải trưởng công chúa Văn Xương, là gian tế nước địch giả dạng, trưởng công chúa thật bây giờ vẫn đang ở kinh thành, tự ngươi dùng đầu óc để nghĩ đi, nếu thật sự phải hộ tống hoàng tử Tề quốc về nước, Hoàng thượng sao lại không phái cấm quân đi, mà phái trưởng công chúa đi chứ.

Trên mặt Quý Phong Lâm lộ ra biểu cảm kinh ngạc, trưởng công chúa là gian tế nước địch giả dạng? Không thể nào, hắn và phụ thân đã từng gặp qua trưởng công chúa, không thể nhận nhầm, huống hồ trong tay nàng còn có thủ lệnh của Thái hậu, thủ lệnh là thật, trưởng công chúa làm sao giả được? Nếu trưởng công chúa là giả, vậy thủ lệnh sao là thật được? Trưởng công chúa nói không sai, Tạ nhị công tử này hết sức giảo hoạt, hắn ở kinh thành chỉ là tên hoàn khố, hoàn khố vang danh thiên hạ đều biết, nếu thật sự đi truy bắt gian tế nước địch, hoàng thượng sao lại phái hắn đi, so với hắn, phái huynh trưởng hắn Tạ tiểu tướng quân Tạ Tranh Vanh đi mới càng thích hợp.

Hắn quả nhiên vì một nữ nhân mà không tiếc trộm kim bài của Tạ gia, giả truyền thánh chỉ dẫn theo cấm quân đến truy bắt, còn có ý đồ khơi dậy chiến tranh giữa hai nước, quả nhiên là tên hoàn khô vô học vô thuật, Quý Phong Lâm vô cùng chân thành nói:

– Bởi vì các ngươi muốn giết hoàng tử Tề quốc, châm ngòi chiến tranh hai nước.

Tạ Phương Tung sắp bị hai cha con nhà này ép đến điên rồi, nếu còn tiếp tục dây dưa với tên Quý Phong Lâm này, chỉ sợ sẽ không đuổi kịp đám người Sở Bạch, Tạ Phương Tung cố nén lửa giận trong lòng, ngọt ngào khuyên bảo:

– Quý tướng quân, chống lại thánh chỉ là tội chết, nhưng bổn công tử nể tình cha con hai người bị người khác lừa gạt, cho nên sẽ không báo chuyện này lên hoàng thượng, nhưng đám gian tế địch quốc kia quả thực không thể thả chúng rời khỏi nước Lê. Tạ gia ta cả đời trung liệt, Tạ Phương Tung sao có thể là kẻ vì nữ nhân mà châm ngòi chiến tranh như lời trưởng công chúa giả kia nói được, Quý tướng quân nếu không tin, có thể cùng bổn công tử đuổi theo chúng, là thật hay giả, hỏi một chút sẽ biết ngay.

Quý Phong Lâm còn đang do dự, Tạ Phương Tung cả giận nói:

– Quý tướng quân, ngươi đừng quên, quân Quý Thành các người nên hiếu trung với bệ hạ, không phải với Thái hậu, càng không phải là trưởng công chúa, ngươi xem kỹ kim bài trong tay ta đi, rốt cuộc có phải là kim bài năm đó tiên đế ngự ban, hay là kim bài ngự tứ của đương kim thánh thượng.

Quý Phong Lâm giơ tay chụp lấy kim bài Tạ Phương Tung ném tới, sau khi xem xét quả nhiên bên trên có niên hiệu của đương kim thánh thượng, không khỏi dao động một chút, chẳng lẽ trưởng công chúa kia thật sự là giả, Tạ nhị công tử này quả thật tuân theo ý chỉ của bệ tạ đuổi đến đây bắt gian tế nước địch?

– Quý tướng quân, nếu còn do dự, thả gian tế đi, đến lúc đó hoàng thượng trách tội xuống, hai cha con ngươi có gánh nổi không?

Quý Phong Lâm sững sờ, khổ sở suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đồng hành, nếu Tạ nhị công tử nói dối, hắn có thể dẫn người cản lại, nếu trưởng công chúa kia là giả, hắn cũng có thể lấy công chuộc tội.

– Tạ nhị công tử, mời.

Tạ Phương Tung vung roi quất ngựa, dẫn theo hai đại đội nhân mã vội vàng đuổi theo, trong đội ngũ của Sở Bạch có xe ngựa, cuối cùng không thể địch lại chiến mã, Tạ Phương Tung cản họ ở ngoài biên cảnh Tề quốc một dặm, đại đội nhân mã bao vây lấy họ:

– Sở Bạch, lần này các ngươi có mọc cánh cũng khó thoát.

– Làm sao đây? Tạ Phương Tung đuổi tới rồi, nơi này chỉ cách biên cảnh Tề quốc một dặm đường, nhưng vẫn nằm trong biên cảnh nước Lê, người Tề không dám vượt qua, chẳng lẽ cứ vậy mà bị bắt về?- Tô Linh qua rèm xe được Phù Cừ vén lên, nhìn đại đội nhân mã đang bao vây lấy họ.

Người đông nghìn nghịt, tối thiểu cũng có năm ngàn cấm quân, cộng thêm một ngàn quân của Quý Thành, tổng cộng sáu ngàn nhân mã, nhưng bọn họ chỉ có hai ba mươi người, dù đội quân Long Giáp lấy một địch trăm, cũng không đánh lại năm ngàn cấm quân cộng với một ngàn quân Quý Thành.

– Phù Cừ tiên tử, người mau mau nghĩ cách đi.

Phù Cừ đành chịu, giờ cô mất hết pháp lực, không nghĩ ra được bất cứ cách gì.

– Ngươi an phận chút đi, giờ ngươi là cô hồn dã quỷ, Tạ Phương Tung chẳng nhìn thấy ngươi, hắn có bắt cũng là bắt bọn ta, ngươi kích động gì chứ!

Tô Linh nhìn cơ thể trong suốt của mình, sau đó phát hiện nói:

– Đúng ha- Nghĩ lại thấy không đúng- Không phải, các ngươi bị bắt, thì ta cũng bị bắt mà? Cơ thể ta còn trong xe ngựa.

Phù Cừ tức giận:

– Đó là cơ thể của ngươi à? Đó là cơ thể của Tô Uyển Linh, hồn phách ngươi đã rời thể, có nghĩa là cơ thể kia đã lạnh, ngươi không thể quay về được nữa.

Phù Cừ nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tô Linh, mới phát giác mình nói ra trọng điểm gì đó, nếu bên trong cơ thể kia vẫn còn lưu lại linh hồn, có lẽ sẽ mượn vỏ bọc Tô Uyển Linh lần nữa hồi sinh, thế nhưng bây giờ ba hồn bảy phách của cô đang ở chỗ này, vậy cơ thể của Tô Uyển Linh không thể dùng được nữa, dù sao cũng là thể xác người phàm, linh hồn bị thuật di hồn đổi phách tách ra chỉ có thể đi tìm cơ thể người sắp chết mới có cơ hội tái sinh, thi thể đã lạnh thì không được.

Tô Linh nghe như có sấm sét giữa trời quang:

– Cho nên ý của người là, hoặc ta đi tìm một người sắp chết chiếm lấy cơ thể người ta, hoặc cả đời ta chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play