Không thể nào, chẳng phải cô thích Lý Đản sao? Vì Lý Đản mà sống chết đòi từ hôn với hắn, mặc dù hắn cảm thấy với cá tính của Lý Đản, sẽ không thích một thiên kim tiểu thư điêu ngoa ương ngạnh như Tô Uyển Linh, nhưng hắn không nói với cô.

Hổng lẽ do Lý Đản cự tuyệt cô, cô mới biết mình không có cơ hội trở thành Tam hoàng tử phi, cho nên quay lại “kết” hắn?

Không thể nào, cô hận hắn như vậy chắc chắn nhìn hắn không lọt mắt, coi như không có Lý Đản đi, thì cũng còn Vương công tử Trần công tử Mã công tử, cô rõ ràng nói gả cho ai cũng sẽ không gả cho hắn, chỉ nhìn hắn một chút thôi cũng cảm thấy bẩn mắt cô.

Sở Bạch nhắm hai mắt lại, trong đầu không còn hiện ra Tô Uyển Linh với bộ dạng chống nạnh cao ngạo không ai sánh bằng nữa, trong đầu óc hắn chỉ có một cô gái gương mặt trắng ngần nhỏ nhắn, kiên định nhìn hắn rồi nói: “Muội sẽ không từ hôn, trừ phi huynh thích người khác, lúc đó muội sẽ tự thỉnh cầu Thái hậu nương nương từ hôn”.

Rõ ràng là cùng một người, cùng một khuôn mặt, hà cớ gì từ lần rơi xuống hồ đó, cô giống như đã biến thành người khác.

Cô luôn thận trọng làm hắn vui lòng, nịnh bợ hắn, hình như… còn rất sợ hắn.

Thậm chí ngay cả chuyện hắn không ăn cá cũng biết rất rõ, trên đời này, những người biết hắn không thể ăn cá, rõ ràng đã xuống Âm phủ hết rồi, cô làm sao mà biết được?

Lần đầu tiên Sở Bạch cảm thấy bản thân cũng có chuyện nghĩ không ra, có người nhìn không thấu.

– Đứng lên đi, sau này đến Ngọc Trà viện, thì cứ nói thật.

Xuân Lục nghe vậy đứng lên, đáp vâng. Đi ra ngoài định gọi người mang sách vào, trông thấy Tô quản gia lại đến, đuổi hết người ở Mặc Bảo Hiên về, hắn liền chạy tới hỏi:

– Tô quản gia, ông làm gì vậy, ông đuổi hết người đi rồi, nhiều sách thế này, sao tiểu nhân chuyển vào trong được, ông đừng có khinh người quá đáng.

Tô quản gia nhìn Xuân Lục, tiểu tử này vì quá thẳng thắn nên không được yêu thích, đó là nguyên nhân tại sao hắn một mực không phân công công việc, bây giờ đến viện của biểu thiếu gia, hắn lại không dám mắng Xuân Lục, lại phải dùng khuôn mặt tươi cười chào đón.

– Mấy chuyện nhỏ nhặt này, cứ để hạ nhân trong phủ đi làm, mấy người các ngươi, khiêng sách của biểu thiếu gia vào đi, cẩn thận một chủ, đừng có làm hỏng đồ đạc của biểu thiếu gia- Quản gia chỉ tay hất hàm sai khiến bọn hạ nhân xong, mới cười nói với Xuân Lục- Tiểu Lục à, ngươi vào trong thông báo một tiếng, nói ta muốn cầu kiến biểu thiếu gia.

Xuân Lục đã bao giờ thấy vẻ mặt ôn hòa của Tô quản gia khi nói chuyện với hắn, khó tránh khỏi kinh ngạc, nhưng ngại uy phong ngày trước của quản gia, hắn tranh thủ chạy vào trong bẩm báo, cũng vì quá kinh ngạc mà suýt nữa đụng đầu vào cánh cửa.

Một chiếc gương gỗ to bự đặt xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề, Sở Bạch dời mắt khỏi quyển sách, bắt gặp cái rương to như vậy, không tránh khỏi kinh ngạc.

Hắn vốn tưởng chỉ là vài cuốn sách mà thôi, không ngờ lại cả rương to thế này, cô đúng là “chịu chơi”.

Gia đinh khiêng rương vào, đặt xuống đất thận trọng như đặt một món đồ sứ, sau đó ngay ngắn xếp thành hàng, hỏi thăm:

– Biểu thiếu gia còn gì căn dặn không?

Sở Bạch kinh ngạc nhìn bọn hắn, tuy có nghi ngờ, nhưng họ cũng hỏi thăm rồi, hắn đành lắc đầu, lúc này gia đinh mới lui ra, vừa vặn mặt đối mặt với Xuân Lục đang đi vào.

Xuân Lục vẫn là khiếp sợ, mở miệng:

– Biểu thiếu gia, Tô quản gia chờ ở ngoài cửa, nói là cầu kiến biểu thiếu gia.

Sở Bạch cuối cùng cũng đặt sách xuống, trong mắt giăng đầy suy tư, bình thường Tô quản gia chỉ ước có thể dùng lỗ mũi để nhìn hắn, Ngô Đồng uyển này hắn khinh thường chẳng muốn bước vào, lúc sáng còn vênh váo xông đến, đến chiều lại đứng bên ngoài xin cầu kiến?

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Xuân Lục nghĩ nghĩ, không xác định nói:

– Quả thật nô tài có kể chuyện này cho Tam tiểu thư, tiểu thư rất tức giận, kêu người mời Tô quản gia đến, nói là muốn nhìn xem Tô quản gia này uy phong cỡ nào.

Trong mắt Sở Bạch đầy lo nghĩ.

Tô Uyển Linh mặc dù là con vợ cả, nhưng Tô quản gia là người bên cạnh Tô Hoài Viễn, ngay cả Từ thị cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi, Tô Uyển Linh tìm ở đâu ra thể diện, hoặc là nói cô lấy đâu ra bản lĩnh, có thể để Tô quản gia vâng lời răm rắp?

– Biểu thiếu gia, có gặp hay không?

Tư thái này của Tô quản gia làm hắn chẳng hiểu chuyện gì, lần nữa mở sách ra:

– Không gặp, kêu ông ta về đi.

Xuân Lục lập tức ra ngoài trả lời, Tô quản gia không ngờ mình đến cửa còn bị cự tuyệt, nhưng không dám nổi giận, chỉ có thể khiêm tốn nói:

– Ta là muốn gặp để xin lỗi biểu thiếu gia, chuyện ban sáng là ta sai, đã mạo phạm biểu thiếu gia, mong biểu thiếu gia đại nhân đại lượng tha lỗi cho ta. Sau này nếu có chuyện gì cứ việc sai biểu, cả đồ đạc trong viện nếu cần mua thêm cái gì, cứ lên tiếng.

Xuân Lục lại quay vào nhà truyền lời, hắn thấy ánh mắt của Tô quản gia hệt như gặp ma, biểu thiếu gia nghe xong lại không có phản ứng gì.

Bầu không khí có hơi gượng gạo, mắt Xuân Lục đặc biệt chú ý đến ngăn trên cùng của cái rương, tự chủ trương hỏi:

– Biểu thiếu gia, mấy quyển sách này người sẽ xem bây giờ hay cứ để đó.

Sở Bạch đặt quyển sách trong tay xuống, gật đầu:

– Lấy tới để ta xem một chút đi.

Xuân Lục lập tức mau mau cầm đến, dâng lên bằng hai tay.

Sở Bạch nhận lấy, lật mới hai trang, mày lại nhíu chặt, càng lúc càng sâu, hắn đột nhiên đóng sách lại, giọng điệu mất tự nhiên:

– Đây đều là nàng bảo ngươi đi mua?

– Dạ phải, Tam tiểu thư bảo nô tài đến Mặc Bảo Hiên, mua toàn bộ sách mà các tú tài thường đọc về, đây đều là do chưởng quầy đề cử, có gì không ổn ạ?- Xuân Lục không biết chữ, nhưng thấy thần sắc biểu thiếu gia hơi sai sai, vô thức rướn đầu ra nhìn.

Sở Bạch lẳng lặng đổi một quyển khác, tay áo rộng vừa đủ che khuất bìa sách, khuôn mặt bất biến tự nhiên lại ửng đỏ, có hơi miệng đắng lưỡi khô nói:

– Hết chuyện rồi, ngươi ra ngoài trước đi.

– Dạ- Xuân Lục nghe vậy lập tức lui ra ngoài.

Lúc này Sở Bạch mới nhất tay lên, nhìn ba chữ Xuân Cung Đồ* trên bìa sách màu xanh, mặt càng đỏ hơn.

* Xuân Cung Đồ: là tên của dòng tranh cổ Trung Quốc, mô tả cảnh quan hệ nam nữ. Theo nghĩa đen, Xuân Cung Đồ có nghĩa là “bức tranh cung điện mùa xuân”, còn có nghĩa ẩn dụ chỉ hành động ân ái (giao hợp) của các cặp đôi trong khung cảnh nên thơ dưới ngòi bút tài hoa của người họa sĩ. (Nguồn: https://vuxmen.net/xuan-cung-do/)

Tô Linh mỗi ngày ngoại trừ ngủ thì là uống nước, cố gắng lắm nhịn đến ngày thứ hai, người trong viện Từ thị đến, Tô Linh đói đến không còn sức lực, nằm trên giường không nhấc nổi người.

Đại nha hoàn Đông Hương bên cạnh Từ thị cung kính hành lễ với Tô Linh, rồi nói:

– Tham kiến Tam tiểu thư, phu nhân sai nô tì đến hỏi Tam tiểu thư đã suy nghĩ xong chưa, nếu đã hồi tâm chuyển ý, tiểu thư lập tức có thể ăn cơm, phu nhân đã sai nhà bếp làm sườn non sốt cay, vịt nấu tiêu đen, đầu cá hấp ớt, thịt viên Tứ Hỉ… mấy món mà tiểu thư thích nhất.

Tô Linh nằm trên giường, đói đến bụng sôi ùng ục, lại nghe Đông Hương báo tên mấy món ăn đã không chịu nổi, nhưng nghĩ bản thân đã kiên trì suốt một ngày rồi, cũng không thể phí công ngay lúc này được, thế là cắn môi, nuốt một ngụm nước miếng rồi nói:

– Đồng Hương tỷ tỷ cứ về đi, nói với mẫu thân ta, ta sẽ không nhượng bộ, mẫu thân ta nếu thật sự thương ta, thì nghe ta lần này đi.

Đông Hương thở dài, thi lễ xong rồi quay về báo lại.

Từ thị đau lòng cho con gái, con gái bà bà hiểu rõ nhất, ăn uống rất xem trọng, càng không thể nhịn đói, vốn dĩ cho rằng cô nhịn hai bữa thì sẽ ngoan ngoãn, giờ đã một ngày hai đêm rồi, cô vẫn bướng bỉnh không chịu thua, Sở Bạch kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, để cô kiên trì giữ gìn hôn ước với hắn vậy? Dù hiện tại thế cục chưa ổn định, nhưng đến một ngày sự thành, còn sợ không tìm được phu tế tốt à.

Tên Sở Bạch này đã cho Linh nhi uống thuốc gì rồi?

***

Hậu trường:

Tiểu Lục tử liên tục nói đúng đúng đúng, chính là Tam tiểu thư sai nô tài đi mua! Biểu thiếu gia, người có hài lòng không, nghe bảo các tú tài thích nhất đó.

Sở Bạch…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play