Editor: Vân Hy 

Sam Sam vừa xuống máy bay đã bị cảnh người nước ngoài tóc vàng ở khắp nơi thu hút, cậu nhóc người Pháp xuống cùng  Sam Sam đi theo sao sau muốn nói chuyện với cô, thế nhưng Sam Sam không thèm để ý cậu, vả lại sau lưng cô còn có Boss làm người hộ tống, cậu nhóc Pháp biết bây giờ không phải thời cơ thích hợp để tiếp lời, chỉ có thể đi trước.

Sam Sam nhìn thấy cửa hàng miễn thuế, không chút suy nghĩ chạy tới, “Boss lại đây, cửa hàng miễn thuế nè.”

Oa, rẻ như thế, giá cả đều thấp hơn trong nước một nửa!  Tôi lấy tôi lấy tôi lấy tôi lấy!!

“Vậy mua mấy cái này.” Sam Sam đặt sản phẩm mình chọn lên quầy thu ngân.

Theo từng tiếng “Tích”, sắc mặt Sam Sam càng ngày càng ủ rũ, người bán hàng thấy vẻ mặt của Sam Sam, nghĩ rằng quý cô này có thể không mang đủ tiền, nghĩ vậy nên động tác trên tay trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.

Phong Đằng buồn cười nhìn Sam Sam, cô ấy nghĩ chỗ này bán rẻ, trái lại chọn nhiều hơn, rốt cuộc phải trả số tiền lớn.

Trên đường tới khách sạn, Sam Sam vẫn uể oải, dù cho Phong Đằng dỗ thế nào cũng không có hiệu quả, Phong Đằng đành phải xuất ra đòn sát thủ.

“Sam Sam, em có biết lần này đi hưởng tuần trăng mật anh đã nói như thế nào trong công ty không?”

Sam Sam miễn cưỡng, “Nói thế nào?”

“Anh nói anh phải đi công tác, nhân tiện mang theo nhân viên kết toán cao cấp hàng đầu của chúng ta.” 

Khóe miệng Sam Sam co rút, “Sau đó thì?”

“Nói thế là, tiền chúng ta sử dụng đều do công ti chi trả.”

Ánh mắt Sam Sam sáng lên, “Thanh toán á?”

“Ừ.”

“Thật tốt quá!!” Kế tiếp Sam Sam lại líu ríu suốt một đường, Phong Đằng thấy bà xã dễ bị lừa như vậy không khỏi bó tay, cô ấy không biết ư, dù chi trả, vẫn là tiền của Phong Đằng anh trả.

Đệch*, đây là khách sạn á? Đây là thiên đường chứ!

[* Kháo: một câu chửi -__- mình chuyển thành đệch cho nó thuần hơn.]

Sam Sam ngâm mình trong bồn tắm, nhìn sinh vật biển lang thang xung quanh mình, cảm giác tuyệt diệu quá.

“Cốc cốc.”

“Sam Sam ơi?”

Sam Sam: “Chuyện gì thế?”

“Nội y của em  rơi trên đất, không lấy sao.”

Không lấy? Rơi trên đất? Cô nhớ rõ sau khi đi vào có kiểm tra rồi mà? Hay là nhớ nhầm?

“Vậy anh lấy đem vào giúp em với.”

“Ừ.” Ở ngoài cửa Phong Đằng cong lên nụ cười thực hiện được gian kế.

“Cành cạch.”

Hơi nóng làm khuôn mặt Sam Sam có chút đỏ ửng, mái tóc dài nghe lời dán trên vai cô, Phong Đằng nhìn bộ dạng Sam Sam nhắm mắt vô cùng hưởng thụ, có phần miệng đắng lưỡi khô.

Hai tay xoa mặt Sam Sam, Sam Sam mở to mắt: “Đại Boss.....ưm..”

Ngón tay Phong Đằng duỗi vào trong làn tóc đen của Sam Sam, dán chặt môi mình lên Sam Sam, đầu lưỡi thăm dò tiến vào trong miệng chơi đùa với cô. Dường như hồi lâu sau, đầu óc Sam Sam cũng hơi nóng lên, lá gan cũng biến thành lớn hơn.

Bàn tay nhỏ bé của Sam Sam thò vào trong áo sơ mi Phong Đằng, vuốt ve cơ bụng sáu múi màu đồng rắn chắc, hình như Sam Sam cảm thấy chơi rất vui, cứ đâm đâm chọt chọt, Phong Đằng bị cô làm cho khó chịu vô cùng, cởi quần áo, bước vào bồn tắm. Bồn tắm rất lớn, hoàn toàn không có tình trạng nước tràn ra ngoài.

Tay Phong Đằng chạy trên người Sam Sam, càng ngày càng đi xuống, nơi riêng tư của Sam Sam bị Phong Đằng lần mò, vẫn còn ở trong nước, thật là xấu hổ quá.

Cuối cùng Phong Đằng  mạnh mẽ một cú, bắt đầu chuyển động trong thân thể Sam Sam, theo thân thể lay động, làn nước cũng kịch liệt dập dờn.

“Boss!!”

Kích tình qua đi, Phong Đằng bế Sam Sam ra khỏi nước, cẩn thận chà lau, giúp cô mặc áo ngủ, sau đó cùng Sam Sam mệt mỏi đi ngủ…

Giữa trưa ngày thứ hai Sam Sam mới mơ màng tỉnh dậy, nhìn nhìn người bên cạnh, vẫn còn đang ngủ. Nghĩ đến chuyện đêm qua, trên mặt cô lại là một mảnh đỏ ửng.

“Boss, em muốn ngắm tháp Eiffel.”

“Được.”

“BOSS, nhanh chụp hình cho em!” Sam Sam đứng giữa quảng trường gọi Phong Đằng đứng cách đó không xa.

“Không mang máy ảnh.”

Cái gì!! “Sao anh có thể không mang theo máy ảnh chứ? Sao có thể, sao có thể hả?!”

“Tối hôm qua quá mệt.”

Sam Sam lập tức im ru.

Sam Sam không biết, tuy rằng Boss không chụp ảnh cho cô, nhưng cách đó chừng hai mươi mét, một người Pháp đang ngắm vào cô chụp liên tục, tựa như sợ bỏ lỡ một động tác, một biểu cảm nào đó của cô.

Người Pháp nọ chính là cậu nhóc ngồi chung máy bay với Sam Sam.

Gọi anh ta là cậu nhóc người Pháp tựa hồ có hơi miễn cưỡng, chẳng qua là anh ta có dáng vẻ loli, thật ra anh ta đã hai mươi lăm rồi, cũng chính là người có biệt danh “poisonous” nổi tiếng tầm quốc tế, tiếng trung dịch là “Độc dược.” Tuy rằng chỉ hai mươi lăm tuổi, nhưng anh ta đã là nhiếp ảnh gia thành danh mười năm.

Anh ta thích  cô gái đến từ phương Đông này. Người Pháp có một đặc điểm, thích thì sẽ hành động tức khắc, lập tức đuổi theo Sam Sam, luôn giữ khoảng cách mười mét với họ, một bên đi theo còn một bên không quên chụp ảnh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play