"A di, dì nghe con nói, dì không thể bởi vì phụ thân của Từ Hải liền đem hạnh phúc của Tiểu San cột vào trên người Từ Hải." Cố Tô An ở nhà Hứa Tiểu San khuyên nhủ mẹ Hứa Tiểu San.

Mẹ Hứa Tiểu San nhìn Cố Tô An, biểu tình trên mặt rất không vui, lạnh mặt trào phúng Cố Tô An: "Tiểu San nhà ta chính là cùng ngươi ở chung lâu, mới cả ngày nghĩ mấy thứ chuyện nhảm nhí, học diễn xuất lại không đi diễn xuất tử tế, cứ muốn làm cái gì mà streamer. Tiền lương không ổn định, lại không có bảo đảm, cả ngày ở trên mạng mở video nói nhảm có thể có tiền đồ gì."

"A di, lời không thể nói như vậy, thời đại bây giờ..."

"Chó má!" Hứa mẫu cũng nổi giận, ban đầu Hứa Tiểu San muốn chọn đi học diễn xuất nàng cũng đã ở nhà nháo qua, sau đó tốt nghiệp đại học Hứa Tiểu San lại không bước vào giới giải trí, đổi nghề đi làm streamer, cái này làm trong lòng Hứa ma ma nghẹn một cỗ lửa, trước mắt vừa vặn hướng về Cố Tô An cùng nhau bạo phát ra ngoài.

Ngồi đối diện Cố Tô An là một người nam nhân, hắn chính là vị hôn phu hiện tại của Hứa Tiểu San, nam chính sự kiện lần này, Từ Hải.

Hắn thấy Cố Tô An luôn ngăn trở chuyện này, đáy lòng rất không vui, vừa vặn Hứa mẫu đang bực bội, hắn dứt khoát nói: "Người ngoài như ngươi dựa vào cái gì ở đây quơ tay múa chân? Ta và Tiểu San cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta thích nàng, nàng cũng thích ta. Hiện tại ba ta sắp không xong, trước khi chết muốn nhìn ta thành thân, sao ngươi lại tâm tư ác độc như vậy? Cứ muốn ba ta chết không nhắm mắt có phải không?"

Cố Tô An tức giận, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, mà ngoài cửa đột nhiên có người đi tới, giọng nói suy yếu, cảm giác mang theo một tia lưu manh: "Ngươi thật đúng là một đại hiếu tử, lão đầu ngươi cũng sắp về tây, ngươi lại ở bên này gấp rút tốc độ xúc tiến hôn sự?"

"Hiểu Chi? Ngươi... Ngươi làm sao tới rồi? Hiểu Chi ngươi, thật sự là ngươi? Ngươi tỉnh rồi?" Cố Tô An suýt nữa vui chảy nước mắt, khoảng thời gian qua mọi người đều vì Đường Hiểu Chi hôn mê mà lo lắng không thôi, hiện tại cuối cùng nàng tỉnh rồi.

Đường Hiểu Chi xả ra nụ cười tái nhợt an ủi Cố Tô An: "Mới vừa tỉnh liền nghe được Tiêu Luyến gào thét nói Tiểu San sắp lập gia đình, tốt xấu gì cũng là bằng hữu một hồi, chuẩn bị tới đưa tiền mừng. Không ngờ Tiêu Luyến tên kia gạt ta."

"Tiêu Luyến không lừa ngươi, Hứa a di đúng là chuẩn bị để cho Tiểu San cùng Từ Hải kết hôn." Cố Tô An nhìn Hứa mẫu cùng Từ Hải, lúng túng nói với Đường Hiểu Chi.

Đường Hiểu Chi giả vờ kinh hãi nói: "Cái gì? Thật đúng là kiến thức rộng, chẳng lẽ bởi vì ba hắn sắp chết? Liền muốn hắn cưới nữ nhân trở về, để cho hắn ba đi an tâm?"

Hứa mẫu cùng Từ Hải nghe Đường Hiểu Chi nói, giận đến phùng mang trợn mắt, Từ Hải càng là đưa tay ra run rẩy chỉ Đường Hiểu Chi: "Ở đâu ra đồ dã loại không gia giáo, ngươi cút ra ngoài cho ta. Hứa gia không hoan nghênh ngươi."

Đường Hiểu Chi sờ mũi một cái, cười đùa cợt nhả ngồi xuống trên ghế sa lon: "Này, ta từ nhỏ đã chính là cô nhi, thật đúng là một dã loại. Ngược lại là ngươi, liếc mắt một cái liền thấy được thân phận ta, có phải là giống như ta, cũng là dã loại?"

"Cố Tô An? Đây là bạn ngươi?" Hứa mẫu rất không ưa Đường Hiểu Chi, quay đầu tức giận hỏi Cố Tô An.

Cố Tô An nhìn Đường Hiểu Chi nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nhàn nhạt gật đầu trả lời.

Đường Hiểu Chi bưng trà lên, nhấp một miếng: "Đây là ngụm nước đầu tiên ta uống từ khi tỉnh lại. Chị dâu, Tiểu San đâu?"

Cố Tô An đang chuẩn bị trả lời, ngoài cửa liền truyền tới một thanh âm quen thuộc: "Mẹ, con đi thăm Từ thúc thúc trở lại rồi."

Hứa Tiểu San vừa vào cửa liền thấy Cố Tô An đứng cạnh cửa, sửng sốt một hồi mừng rỡ nói: "Tô An, sao ngươi lại tới đây?"

Cố Tô An đưa tầm mắt nhìn về phía Đường Hiểu Chi trên ghế sa lon, Hứa Tiểu San chưa kịp mở miệng đã không dám tin đi tới.

"Hiểu Chi? Hiểu Chi! Thật sự là ngươi? Ngươi tỉnh rồi?" Hứa Tiểu San dưới ánh mắt không hiểu của Hứa mẫu cùng Từ Hải nhào tới trên người Đường Hiểu Chi.

Ngửi thấy trên người nàng nồng đậm mùi nước khử trùng, Hứa Tiểu San liền lập tức sáng tỏ, âm thầm lau đi khóe mắt ướt át, thanh âm đột nhiên trở nên khàn khàn, tựa như người hơn nửa tháng không uống nước trà là nàng vậy.

"Hiểu Chi, ngươi mới vừa tỉnh đã tới đây sao?" Hứa Tiểu San hôm nay chính là không nắm chắc chủ ý mới gọi điện thoại cho Cố Tô An, Cố Tô An có thể tới đã ngoài nàng dự liệu, nhưng mà Đường Hiểu Chi đến càng làm nàng ngoài ý muốn lại cảm động.

Đường Hiểu Chi chỉ cảm thấy nội tâm luôn luôn rất bình tĩnh, đột nhiên nổi lên gợn sóng, khóe miệng ý cười vô lại trở nên chân thành lên, giơ tay lên xoa xoa tóc mềm trên đầu Hứa Tiểu San: "Đúng vậy, Tiêu Luyến ở trong phòng bệnh la lối nói ngươi sắp gả chồng, ta mới phải vội tới uống rượu mừng."

"Ta không gả, ta còn chưa đáp ứng đâu. Còn lâu mới cho ngươi uống rượu." Ý tứ trong giọng nói Đường Hiểu Chi, bên cạnh Cố Tô An cũng có thể nghe hiểu, càng huống chi là Hứa Tiểu San luôn đối Đường Hiểu Chi tâm tâm niệm niệm.

Hứa Tiểu San vừa lau nước mắt, lại không kềm hãm được rơi xuống mấy giọt.

Bên cạnh Từ Hải nhìn 'vị hôn thê' của mình cùng nữ nhân khác ôm nhau, mặc dù đối phương cũng là nữ nhân, nhưng nhìn ở trong mắt sao cứ thấy không được tự nhiên như vậy?

Từ Hải lên tiếng nói: "Tiểu San, khách tới nhà, ngươi có thể quy củ ngồi yên hay không?"

Hỏi một câu lại có ý ra lệnh, Hứa Tiểu San không vui, Đường Hiểu Chi phẫn nộ, Cố Tô An dở khóc dở cười.

"Từ Hải, đầu óc ngươi không có bệnh chứ. Đây là nhà ta!" Hứa Tiểu San rất là không thích vị thanh mai trúc mã này, nếu không phải cha mẹ mình quan hệ tốt với cha mẹ hắn, Hứa Tiểu San đã sớm cùng người này nháo bài.

Bất quá phụ thân Từ Hải thật sự là một người tốt, đáng tiếc lần này xảy ra ngoài ý muốn, vừa rồi đi bệnh viện nhìn qua, Từ phụ đã thần chí không rõ.

Hứa ma ma tức giận Hứa Tiểu San: "Sao có thể nói chuyện như vậy với Tiểu Hải? Về sau kết hôn rồi còn gì?"

"Mẹ, ai nói con muốn gả cho hắn. Con không gả!" Hứa Tiểu San cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, ở trong mắt mẹ nàng Từ Hải vẫn luôn là con ngoan nhà người ta, bản thân có thể cùng Từ Hải nói nhiều hai câu đã là mình trèo cao người ta rồi.

Hứa mẫu oán giận con gái không biết phấn đấu, ngồi trên ghế sa lon cũng không để ý trong phòng còn người ngoài, trực tiếp quở trách Hứa Tiểu San: "Đại học học cái ngành nhảm nhí, tốt nghiệp cũng không làm việc đàng hoàng, Tiểu Hải người ta tốt nghiệp đại học hiện tại đi làm công ty lớn, một tháng có thể có đến tám chín ngàn đồng tiền, Tiểu Hải tuổi còn trẻ đã có nhà có xe, ngươi nhìn ngươi xem, trừ đứa bé thành thục như Tiểu Hải, còn ai có thể vừa ý ngươi?"

Nghe xong lời của Hứa mẫu, mọi người ở đây biểu tình không đồng nhất, Cố Tô An bình tĩnh nhìn Từ Hải, trong đầu nghĩ tới Diệp Thời Tầm, show thực tế ngày đó A Tầm hình như dùng thời gian một buổi chiều kiếm năm sáu ngàn. A Tầm có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, mà bản thân hiện tại hình như vẫn như cũ chẳng làm nên trò trống gì. Quả nhiên trừ người thành thục như A Tầm, sẽ không ai để ý mình sao?

Không biết fan hâm mộ của Cố nữ thần biết được ý tưởng của nàng có khóc choáng váng ở nhà cầu không, nữ thần ngươi suy nghĩ nhiều.

Mà Hứa Tiểu San thì vừa lo âu lại mong đợi nhìn về phía Đường Hiểu Chi, tựa hồ hy vọng Đường Hiểu Chi có thể có cử động mới.

Nhưng mà Đường Hiểu Chi uống xong một ly trà, lại yên lặng tự rót một ly khác.

Cố Tô An đợi một hồi đều không thấy Đường Hiểu Chi có hành động gì, nàng thấy Hứa mẫu mặt lộ ra không kiên nhẫn, Cố Tô An lập tức nói: "Nhưng mà những thứ kia đều là vật chất, Tiểu San không thích Từ Hải, bọn họ ở bên nhau sẽ không hạnh phúc."

"Hạnh phúc? Có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng chính là hạnh phúc, ngươi tưởng ân ân ái ái ngủ trên đường phố chính là hạnh phúc? Đừng cùng ta nói cái gì tình tình yêu yêu, không có tiền lấy gì duy trì tình cảm?" Hứa mẫu nhận định nửa kia của Hứa Tiểu San nhất định phải có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng.

Ngay một giây sau cửa đột nhiên bị người đá văng, Tiêu Luyến ôm hai chậu tiên nhân chưởng, thở hồng hộc đứng ở cửa, nửa khom người há mồm thở dốc: "Chị dâu, chị dâu... Ta tới rồi. Chị dâu, Quả Đào tỉnh rồi. Mệt chết ta."

"Ta... Ớ? Quả Đào, tại sao ngươi lại ở đây?" Tiêu Luyến không dám tin đi vòng qua bên cạnh Đường Hiểu Chi: "Ngươi lại đua xe? Ngươi mới vừa từ bệnh viện tỉnh lại, ngươi không muốn sống nữa?"

Còn chưa chờ Tiêu Luyến 'dạy dỗ' xong, Đường Hiểu Chi một phen ôm chầm Hứa Tiểu San, ở bên tai Hứa Tiểu San hỏi nhỏ: "Ngươi thích nam nhân kia sao?"

"Không, không thích." Hứa Tiểu San còn đang tưởng tượng chuyện Đường Hiểu Chi một đường chạy như gió lốc tới đây vừa vui vẻ lại vừa nghĩ mà sợ. Đường Hiểu Chi đột nhiên động tác thân mật cùng câu hỏi bất ngờ ngoài dự đoán, làm nàng vẻ mặt hoảng hốt.

Đường Hiểu Chi khẽ gật đầu: "Vậy ta giúp ngươi."

"Được." Hứa Tiểu San cũng không nghe rõ Đường Hiểu Chi nói gì, chỉ là theo bản năng gật đầu đồng ý.

Đường Hiểu Chi hơi cong mép, nói với Hứa mẫu: "A di, ta vì hành động lỗ mãng vừa rồi hướng ngài nói xin lỗi, nhưng ta sở dĩ như vậy là bởi vì ta thích Tiểu San. Ta không muốn nhìn nàng gả cho người khác."

Đường Hiểu Chi một phen làm kinh hãi mọi người ở đây, dĩ nhiên ngoại trừ Tiêu Luyến.

Cố Tô An không chút nào nghĩ tới khuê mật sẽ cùng Đường Hiểu Chi có chút gì, mà Từ Hải thì mang ánh mắt chán ghét nhìn về phía Đường Hiểu Chi, nhân tiện đối thanh mai trúc mã Hứa Tiểu San cũng thêm mấy phần ghét.

Mà Hứa mẫu thì bị Đường Hiểu Chi một phen chấn kinh ngây tại chỗ, nàng ngốc lăng lăng nhìn về phía Hứa Tiểu San, tựa hồ khó có thể tưởng tượng đứa con nuôi hai mươi năm sẽ là đồng tính. Bất quá trong mắt trừ chấn kinh, ngược lại không có chán ghét giống Từ Hải.

Hứa Tiểu San ngẩng đầu nhìn mẹ khiếp sợ không thôi, nàng đang muốn giải thích, Hứa mẫu lại lạnh mặt xuống, nhìn Hứa Tiểu San hỏi: "San Nhi, đây là thật sao?"

"Mẹ, con thích nàng. Cho dù nàng là nữ nhân, con cũng muốn cùng nàng cùng một chỗ, cho dù về sau phải đối diện rất nhiều mưa gió khó có thể tưởng tượng, con vẫn là muốn cùng nàng cùng một chỗ. Ngủ ngoài đường cũng chịu. Mẹ, con..." Hứa Tiểu San đã không cách nào nói hết, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Nhưng mà Hứa mẫu còn chưa tỏ thái độ, bên cạnh Từ Hải đã ngồi không yên, hắn lập tức đứng dậy ném bể một ly trà, chỉ Hứa Tiểu San và Đường Hiểu Chi nói: "Các ngươi thật là buồn nôn, một đám biến thái."

"Từ tiên sinh, chú ý lời nói của ngươi." Đường Hiểu Chi đem Hứa Tiểu San bảo hộ sau lưng, nàng từng bị rất nhiều người nhục mạ đủ loại, duy chỉ có lần này cảm thấy không vui, bởi vì Từ Hải chửi nàng đồng thời còn mắng cả Hứa Tiểu San.

Tiêu Luyến ôm kỹ tiên nhân chưởng trong ngực, cười hì hì đứng một bên nhìn diễn biến tiếp theo.

Cố Tô An thì lòng đầy lo âu nhìn Hứa mẫu, Hứa mẫu trước kia đã từng nghe Hứa Tiểu San nói, về sau khả năng sẽ thích nữ nhân, lúc ấy còn tưởng con gái đang nói đùa, không ngờ bây giờ ngay cả người đều mang về.

Hứa mẫu không biết đang suy nghĩ gì, ở một bên yên lặng chăm chú nhìn Hứa Tiểu San không nói lời nào.

Ngược lại là Từ Hải bước lên nhìn về phía Đường Hiểu Chi, trong đầu hắn nháy mắt hồi tưởng lại lời Hứa mẫu trước đó khen hắn, sửa lại cà vạt khiêu khích nhìn Đường Hiểu Chi: "Các ngươi hai nữ nhân có thể nuôi nổi một cái nhà sao? Nhà Tiểu San chỉ có một đứa con là nàng, ngươi có thể nuôi nổi thúc thúc a di sao?"

Hứa Tiểu San đang chuẩn bị lên tiếng đáp trả Từ Hải, lại bị Đường Hiểu Chi cản lại, Đường Hiểu Chi nhếch mép cười nhạt nhìn Từ Hải không nói lời nào, cứ như cũng đang tự suy nghĩ xem có năng lực nuôi cả một đại gia đình hay không.

Từ Hải thấy Đường Hiểu Chi không nói lời nào, còn tưởng nàng do dự khiếp đảm, vì vậy càng đắc ý nói: "Ta là Phó tổ trưởng bộ nhân sự của công ty Phong thị, không biết ngươi nhận chức ở nơi nào."

Cố Tô An nghe được hai chữ Phong thị ngẩn người một chút, mà Đường Hiểu Chi mặt đột nhiên nở nụ cười ý vị sâu xa.

"Bằng hữu nhờ ta điều tra xem trong công ty nàng liệu có còn nhân thủ của mấy lão ngoan cố lưu lại hay không, ta nhớ tổ phó bộ nhân sự hiện tại của Phong thị họ Hà, vào sáng 9 giờ 27 phút ngày 20 tháng 12 năm nay, ta tự mình đề cử cho Phong Lưu Phong thị tổng tài.

Nếu như ta nhớ không lầm, Phong thị mà ngươi nói hẳn là một nhà công ty do công tử dòng thứ của Phong gia nắm giữ, loại đồ chơi nhỏ này cả cái S tỉnh không nhiều không ít có 24 cái, không biết cụ thể ngài nhận chức ở đâu?"

Đường Hiểu Chi giọng nói cười nhạo làm Từ Hải đỏ mặt, giờ phút này Từ Hải giận đến đỏ mặt tía tai nói với Đường Hiểu Chi: "Ngươi tính cọng lông nào, chỉ bằng vào ngươi cũng có thể nhận biết cao tầng Phong thị, còn hướng tổng tài đề cử phó tổ trưởng, ta thấy ngươi là còn chưa tỉnh ngủ."

"Ta ở bệnh viện ngủ nửa tháng, giờ phút này rất thanh tỉnh." Đường Hiểu Chi ung dung nhàn nhã nhìn Từ Hải, thái độ như không đem hắn tức chết không bỏ qua.

Từ Hải phẫn nộ đáp trả nhìn Đường Hiểu Chi, tựa hồ còn muốn nói gì, nhưng mà há miệng lại không biết giờ phút này hắn còn có thể nói gì.

Đường Hiểu Chi xoay người nhìn Hứa Tiểu San, ngữ khí nghiêm túc mà chân thành nói: "Ta không nhà không tiền gửi ngân hàng, trước mắt toàn bộ gia sản chỉ có một chiếc xe mô tô cùng một trái tim yêu ngươi, nếu như vậy ngươi còn nguyện ý cùng ta cùng một chỗ, ta nghĩ ta cũng nguyện ý buông tha một ít ý tưởng ban đầu, làm việc chăm chỉ gánh vác tương lai nhà chúng ta. Trước khi tới đây, ta vẫn còn đang tìm cớ tê dại bản thân, nhưng vào giờ phút này ta nghĩ ta đã hiểu, ta yêu ngươi."

Hứa Tiểu San còn chưa kịp cảm động, bên cạnh Từ Hải đã lên tiếng sát phong cảnh: "Một nữ nhân, không nhà không xe không công việc, ngươi lấy cái gì so với ta?"

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Quả Đào: Khóc tức tưởi, nghèo chỉ còn lại chiếc xe gắn máy.

Tiêu Luyến: Ha hả

Trái Táo: Ha hả

Quả Quýt: Ha hả

Tô Vận: Ha hả

Diệp tổng: Ha hả

An An: Ha hả

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play