Diệp Thời Tầm nhìn nhân viên kia, liền nghĩ tới giám đốc nguyên bản của tiệm này, lúc ấy sau khi thu mua nàng nghĩ Trương quản lý tuy rằng luôn không có thành tích gì trong nghiệp vụ, nhưng mà con người cũng không tệ lắm.
Nhưng bây giờ lại phát hiện một người có năng lực hơn, có nên đem Trương quản lý đổi lại hay không? Diệp Thời Tầm có chút nghi hoặc, thời gian thu mua tiệm này còn không lâu, hiện tại thay đổi người không biết có thể phục chúng hay không.
Nhưng nhìn Cố Tô An ở bên cạnh mình, cũng không có xoắn xuýt quá nhiều nữa. Nhiệm vụ hôm nay là chọn cho Cố Tô An một kiện lễ phục phù hợp hình ảnh khí chất của nàng, chuyện của người khác tạm thời buông xuống.
Cố Tô An ở trong tiệm ngắm nghía, nàng nghĩ nếu Diệp Thời Tầm đã mang nàng tới nơi này, nhất định có thể trả được tiền y phục. Vì vậy cũng không câu nệ nữa, nghiêm túc xem.
"Cái này không tệ, rất phù hợp khí chất của tiểu thư." Nhân viên nhìn một kiện lễ phục nói với Cố Tô An.
Cố Tô An nhìn theo tầm mắt nhân viên, đập vào mắt là một kiện lễ phục kiểu dáng không tệ. Chỉ nhìn kiểu dáng của nó là có thể cảm giác được quý khí, nhưng kiểu thiết kế không hề phức tạp, cùng Cố Tô An toàn thân khí chất thanh lãnh thả vào một khối, ngược lại càng nổi bật lên vẻ đẹp của Cố Tô An.
Diệp Thời Tầm cũng cảm thấy lễ phục này không tệ, bắt lấy giống như hiến bảo đem lễ phục đưa tới, hiện ra mong đợi mà đến chính nàng cũng không nhận ra được: "Tới, thử xem."
Cố Tô An nhận lấy, nàng vẫn luôn rất thích loại lễ phục kiểu này. Bất quá bởi vì nguyên nhân kinh tế, hiện tại có thể có một kiện y phục như vậy đều là hy vọng xa vời. Liếc nhìn Diệp Thời Tầm một cái thật sâu, Cố Tô An nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Cùng ta không cần phải nói cảm ơn." Diệp Thời Tầm nhất thời quên mất nàng đã trọng sinh, thấy sắc mặt Cố Tô An biến hóa, Diệp Thời Tầm lập tức phản ứng giải thích: "Ta, ý ta là, ở chung với nhau lâu như vậy... Chúng ta coi như bằng hữu đúng không. Nào có bạn bè với nhau không ngừng nói cảm ơn?"
Cố Tô An nhìn người nọ khó khăn giải thích, không khỏi bật cười.
Diệp Thời Tầm chỉ ngây ngốc gãi gãi đầu, chỉ phòng thay quần áo nói: "Mau đi thay đi." Nếu ở đây có người nhận biết Diệp Thời Tầm trên thương trường, giờ phút này sợ là phải mở rộng tầm mắt, thiên tài thương nghiệp nói năng thận trọng kia, giờ phút này như một kẻ lơ ngơ mộc mạc đần độn.
Sau khi Cố Tô An đi vào, Diệp Thời Tầm đứng ở bên ngoài, lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng thử đồ đóng chặt kia. Từ sau khi sống lại, bất kỳ thời khắc nào nàng cũng đều nhớ tới Cố Tô An. Nàng rất sợ hết thảy những thứ này đều chỉ là mộng, một hồi mộng làm nàng đắm chìm trong đó không muốn tỉnh lại.
Có lúc nửa đêm tỉnh mộng, Diệp Thời Tầm hận không thể lập tức tìm tới Cố Tô An, đem Cố Tô An trói chặt bên cạnh mình.
Thở dài, đột nhiên nghe được bốn phía truyền tới thanh âm hút khí lạnh.
Diệp Thời Tầm tò mò ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Cố Tô An mặt lộ nụ cười khẽ, đứng ở trước gương cách đó không xa.
"Hóa ra đây chính là ảnh hậu tương lai, nữ thần nổi khắp giới giải trí." Vẻ kinh diễm Diệp Thời Tầm cảm nhận được không thể ít hơn bất kỳ vị nào có mặt tại đây, càng huống chi nàng từng gặp qua Cố Tô An ở thời điểm sa sút nhất, dung mạo xấu xí nhất sau khi bị tạt a xít. Giờ phút này nhìn Cố Tô An, càng là kinh vi thiên nhân*.
(*) kinh vi thiên nhân: kinh ngạc như gặp được người trời, ý là phi thường kinh ngạc.
Cố Tô An đứng trước gương, tự mình quan sát một phen. Mệt mỏi trong thời gian vừa rồi, sau khi nghỉ ngơi an ổn đêm qua rút đi không ít. Hơn nữa sinh hoạt đang từ từ ổn định, sự nghiệp đang từng bước tiến về hướng tốt, tâm tình nàng cũng từ phiền muộn trở nên cởi mở hơn.
Quay đầu nhìn Diệp Thời Tầm, thấy Diệp Thời Tầm ngẩn người ở nơi đó không nhúc nhích, không khỏi bật cười: "Ta mặc vào đẹp mắt không?"
Diệp Thời Tầm dĩ nhiên gật đầu tán thưởng, sau khi sảng khoái trả tiền liền chuẩn bị rời khỏi. Nhưng mà còn chưa ra khỏi cửa Diệp Thời Tầm đột nhiên kêu nàng: "Chờ đã, ừ... Ta có thể chụp tấm hình không?"
Cố Tô An nghĩ một chút cuối cùng gật đầu đồng ý, bất quá lỗ tai lại không biết tại sao đỏ lên.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴