"Trên mạng đám người kia thật quá đáng, bôi đen ngươi mãi không chịu dừng."

Hứa Tiểu San nhận được tin tức Đường Hiểu Chi nằm viện, chuẩn bị tới thăm Đường Hiểu Chi, kết quả thấy Cố Tô An ngồi trong phòng bệnh nhìn chằm chằm di động ngẩn người, nàng ghé mắt nhìn tin tức trên điện thoại, cơ hồ đều là đang nhục mạ Cố Tô An.

Hứa Tiểu San cùng Cố Tô An là bạn học thời đại học lại là khuê mật hiểu tận gốc rễ, Hứa Tiểu San nhìn đám anti trên mạng không ngừng 'công kích' Cố Tô An, nàng giận không chỗ phát tiết.

Cố Tô An cất điện thoại di động xả một nụ cười yếu ớt: "Tiểu San, bớt giận một chút. Ta còn không tức giận, ngươi để ý làm gì?"

Hứa Tiểu San nhịn một ngụm oán khí, như cũ tức giận ngồi bên cạnh Cố Tô An: "Ngươi sao một chút cũng không sốt ruột? Đều bị đen thành như vậy, về sau ở trong giới còn có thể tiếp tục trộn lẫn sao?"

"Tiểu San, ta hiện tại chưa hủy hợp đồng với công ty. Cả cái công ty bao gồm người đại diện đều đã buông bỏ ta, dưới tình huống này ta còn có thể làm sao?" Cố Tô An cũng rất bất đắc dĩ, giới giải trí lớn như vậy loạn như vậy, một mình nàng có thể làm gì?

Lúc trước Lâm Thiển và Quý Ngữ các nàng lên tiếng lên tiếng ủng hộ đè xuống không ít tiếng mắng chửi, nhưng mà chuyện bệnh viện này Lâm Thiển cùng Quý Ngữ cũng không tiện nói gì.

Dân mạng não động còn cao hơn Tiêu Luyến, sống động dùng hình cùng chữ kể Cố Tô An leo giường đại gia địa ốc, kết quả bị vợ cả đánh thương vào bệnh viện.

Còn có người lau nước mắt nói Cố Tô An hút phiện quá liều, bởi vì bị sốc thuốc nên đưa đi bệnh viện, mới cứu được cái mạng nhỏ.

Cách nói của dân mạng không đồng nhất, nhưng không một cái nào là chân thực, càng không có cái nào là có lợi cho Cố Tô An.

Bất quá cứ như vậy số lượng người theo dõi Cố Tô An tăng không ít, đại đa số người đều là bấm chú ý nàng sau đó thành khẩn thỉnh nàng cút ra khỏi giới giải trí. Cố Tô An ít tác phẩm, show thực tế tuy rằng hút fan nhưng đa số là fan đi đường, fan CP cùng Diệp Thời Tầm cũng bởi vì lần này đen toàn mạng, toàn bộ phản bội đi đau lòng Diệp tổng.

Cố Tô An thấy Hứa Tiểu San mặt đầy phẫn nộ, nàng thở dài.

"Lại qua chút thời điểm, chờ hủy hợp đồng với công ty, ta nghĩ chuyện này sẽ được xử lý." Cố Tô An nhìn Đường Hiểu Chi trên giường bệnh: "Hơn nữa hiện tại ta cũng không tâm tư để ý những thứ kia."

Thấy Cố Tô An thay đổi ngữ khí, Hứa Tiểu San nhìn Đường Hiểu Chi, trong lòng sinh ra tâm tình khác thường. Rõ ràng người này mấy ngày trước còn vui vẻ đùa giỡn với Tiêu Luyến, tại sao hiện tại lại an tĩnh nằm trên giường bệnh như vậy.

Nàng cùng Đường Hiểu Chi tiếp xúc thời gian không dài, nhưng chỉ mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi như vậy, cũng có thể từ đáy lòng cảm giác được đây là một người rất tốt. Nhưng mà ông trời tại sao cứ thích đùa giỡn người đây?

Kỳ thực cũng không phải, ông trời không chỉ thích đùa giỡn người tốt, người xấu hắn cũng chưa từng bỏ qua.

Ví dụ như nam nhân đang ở trong phòng phẫu thuật bệnh viện đau đến toàn thân co quắp.

Trịnh Khải tự nhận phong lưu, không ngờ lần này lại thua trên tay một cái đại lão, nói chính xác là —— trong miệng.

Trịnh Lập ở bên ngoài phòng phẫu thuật nôn nóng chờ đợi tình hình, mà bên trong phòng phẫu thuật một bác sĩ nhìn Trịnh Khải nằm trên bàn mổ, mãn tâm mãn nhãn lộ ra vui sướng khi người gặp họa.

Làm bác sĩ nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu gặp phải loại phẫu thuật này, bệnh nhân thời điểm sinh hoạt tình dục bị người cắn YY, bác sĩ vừa nín cười vừa phẫu thuật.

Bên ngoài phòng phẫu thuật Trịnh Lập vừa nghĩ tới bộ dáng đau đớn của đệ đệ, hắn bi thống đánh một quyền vào vách tường, không để ý máu tươi trên nắm tay, ánh mắt Trịnh Lập kinh khủng dọa người, tựa hồ có thể nuốt cả thế giới.

Đương lúc Hứa Tiểu San ra ngoài mua bữa tối cho Cố Tô An, mấy y tá vừa vặn tan việc, tụ một khối vừa đi vừa buôn chuyện.

"Này, các ngươi nghe nói gì không? Vừa rồi đưa tới một nam nhân nghĩ muốn cưỡng gian một nữ nhân, kết quả bị người cắn thằng nhỏ."

"Trời má, nữ nhân nay bao bưu hãn a."

"Nữ cái gì, ta nghe nói đó là một nam nhân. Nữ trang đại lão* các ngươi hiểu không? Ngụy nương, bị Trịnh nhị thiếu gia nhìn thành tiểu mỹ nhân, nghĩ thôi cũng sợ hãi a."

(*) nữ trang đại lão: mấy anh giai xinh gái hay giả gái lên biễu diễn

"Phụt, thật không hổ là đại lão. Đầu năm nay cưỡng gian không phải chuyện lạ, nhưng mà cắn piu piu cái gì đó a ha ha ha ha..."

"Bất quá Trịnh gia liệu có tha cho nam nhân kia không? Hắn chính là cắn thằng nhỏ của Trịnh nhị thiếu gia, cho dù cứu được rồi cũng phế a."

"Phế không phải càng tốt sao, đỡ phải đi gieo họa tiểu cô nương."

Hứa Tiểu San yên lặng đi theo sau lưng mấy y tá nghe xong những lời này, vì để đánh giá độ chân thực của chuyện này, nàng lại bát quái hỏi một ít 'người biết chuyện', mua cơm tối xong trở lại, vừa vặn thấy Trịnh nhị thiếu gia bị đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, Hứa Tiểu San liền hưng phấn không thôi.

Nàng hưng phấn tạm thời không thể dùng lời diễn tả, chỉ biết Cố Tô An thấy nàng sau đó, còn tưởng rằng nàng cướp ngân hàng thành công.

"Tiểu San? Có chuyện gì tốt có thể làm ngươi vui đến như vậy?" Cố Tô An vô cùng không hiểu, rõ ràng thời điểm Hứa Tiểu San đi mặt đầy ai oán cùng tức giận a. Sao mua hộp cơm về liền biến?

Hứa Tiểu San kích động đến hai tay phát run, nín cười ngồi đến bên cạnh Cố Tô An, sống động đem tin tức hóng được trên đường kể toàn bộ cho Cố Tô An.

Cố Tô An nghe xong, sửng sốt mấy giây liền cùng Hứa Tiểu San cười bụng phát đau. Hai người tạm thời quên chuyện Đường Hiểu Chi, tựa vào nhau bật cười. Trịnh nhị thiếu gia lại ra một phát này, quả thực không thể hài hơn.

Hai người cười thành một đoàn, cho nên không để mắt đến Đường Hiểu Chi trên giường bệnh, nàng vào lúc Hứa Tiểu San nói xong, nhàn nhạt cong mép một cái.

Có thể thấy Trịnh Khải làm được một chuyện vô cùng vĩ đại, dùng thằng nhỏ của mình chọc cho một đám người cười vui. Mệnh căn tử của hắn bị cắn thật vĩ đại, hắn hy sinh cũng đáng.

Hứa Tiểu San vui vẻ xong tuân theo tín niệm ngươi vui ta vui mọi người cùng vui, đem chuyện này gửi cho Tiêu Luyến. Mà Tiêu Luyến lại không phải là người thích giấu giếm, trong nháy mắt đem tin tức này gửi đến trong group nói chuyện của gia tộc trái cây.

Phong Lưu vừa lấy về Phong thị nhìn thấy cái tin này cười ra tiếng, cười xong lập tức tìm người đem chuyện này thông tri cho mấy người môi giới tin tức, nàng rất mong đợi bản tin ngày mai, muốn thu thập con sâu hôi Trịnh Khải đã lâu, không ngờ cơ hội tự mình đưa tới cửa. Tuy rằng tạm thời còn chưa động được, nhưng nho nhỏ chỉnh hắn một chút vẫn là có thể.

Giang Ngữ Nhu cùng Trần Tử Hân đang làm tổ ở nhà cầu phúc cho Đường Hiểu Chi, đột nhiên bị Tiêu Luyến gửi tin chọc cười. Lúc sau lại nhận được tin nhắn của Phong Lưu, hai người rất phối hợp đáp ứng Phong Lưu, ngày mai sẽ cùng nàng diễn một vở kịch hay.

Chuyện vui thì phải cùng mọi người chia sẻ, Tiêu Luyến lại đem tin gửi cho Sở Tích, Sở Tích đang cùng Lâm Thiển Quý Ngữ ăn chung, đọc được tin nhắn kia ngay lập tức đem canh đang uống phun mặt hai người tú ân ái đối diện.

Bị Quý Ngữ dùng quả đấm bức bách, Sở Tích hai tay run run đưa tới điện thoại di động, chỉ chốc lát sau Quý Ngữ liền cười bò trong ngực Lâm Thiển.

Hồi lâu sau Quý Ngữ thu liễm ý cười, bất quá thi thoảng vẫn sẽ bật cười, 'nghiêm trang' cùng Sở Tích Lâm Thiển thương lượng: "Cố Tô An hiện tại ở vào thời điểm nguy hiểm nhất trong giới giải trí, bình xịt và anti cùng với dân mạng không rõ tình hình đều sẽ không hẹn mà cùng công kích nàng, muốn cứu vãn một chút hình ảnh của nàng, hoặc muốn nàng tránh qua hình thức hiện tại, liền phải tìm một đề tài khác càng thú vị hơn càng bùng nổ hơn, để cho đại chúng dời đi tầm mắt, để cho đề tài bôi đen Cố Tô An lui xuống khỏi hot search."

Sở Tích đã cùng Tiêu Luyến bàn, bộ phim tiếp theo sẽ để cho Cố Tô An diễn vai nữ chính, bỏ qua quan hệ bằng hữu giữa nàng cùng Cố Tô An bọn họ, vỏn vẹn là nữ chính bộ phim tiếp theo thôi đã quyết định nàng phải đem hết toàn lực trợ giúp Cố Tô An.

Quý Ngữ hoàn toàn là nhìn Cố Tô An thuận mắt, muốn giúp nàng một tay. Lâm Thiển thì nghĩ bản thân tâm địa hiền lành, lại bị bạn gái cuốn lấy không có biện pháp, vì vậy ba người liền cùng nhau bí mật mưu hoa lên.

Trịnh Khải lần này sợ là sẽ phải bị bôi đen còn nghiêm trọng hơn Cố Tô An, dẫu sao Phong Lưu là người bên ngoài giới giải trí, nàng biết khống chế truyền thông để đem chuyện này của Trịnh Khải truyền bá ra, lại không chân chính làm được đến mức cho đại chúng quen thuộc dẫn theo điểm nóng giải trí.

Quý Ngữ và Lâm Thiển thì khác, hai người đều là lão luyện ngâm người trong giới đã mấy năm, loại chuyện dẫn đề tài bàn luận kéo theo bát quái này, các nàng có thể nói là làm rất tiện tay. Hơn nữa người Sở Tích nhận thức trên căn bản đều là tiền bối đức cao vọng trọng trong giới, đến lúc đó nàng đi nhờ một chút, chuyện này Trịnh Khải vĩnh viễn không lật được thân.

Còn có chuyện gì so với ném mất thằng nhỏ, ngay hôm sau lại bị khắp thiên hạ biết được mất mặt hơn? Càng huống chi Trịnh Khải trước kia trà trộn khắp cái hội trường danh tiếng, sợ là chuyện này vừa ra, người cười nhạo hắn có thể vượt qua lượng người yêu thích trà sữa.

Diệp Thời Tầm xử lý xong công việc ở công ty, tâm tình phiền não nghĩ muốn đi bệnh viện xem Đường Hiểu Chi.

Dọc đường đi xe lái rất chậm, không phải nàng không lo lắng Đường Hiểu Chi, mà là biết bản thân hôm nay trạng thái tinh thần không quá đúng, vì để ngừa ngộ nhỡ nên chạy xe thật chậm.

Tô Vận giờ phút này cũng đang trên đường chạy tới bệnh viện, theo cùng nàng còn có một nam nhân ngồi kế bên người lái, cùng hai nữ nhân ngồi phía sau.

"Trịnh thúc thúc, thúc đừng quá lo lắng, Trịnh Khải sẽ không sao." Tô Vận thấy sắc mặt Trịnh Dật không được tốt, cho rằng hắn đang lo âu Trịnh Khải.

Trịnh Dật hừ lạnh: "Chẳng qua là cẩu tạp chủng lão đầu tử nhặt về, xứng để ta lo lắng?"

"Trịnh Dật, tốt xấu gì cũng là con nuôi của ngươi. Đừng cứ luôn như vậy, đứa bé kia nhìn không xấu, đối ngươi cũng thân thiết. Lại không thể cho hài tử điểm sắc mặt tốt sao?" Ngồi phía sau Tề Nhược thấy Trịnh Dật như vậy không nhịn được nói hắn, ở trong ấn tượng nàng, đứa bé Trịnh Khải kia vừa hiểu chuyện lại hiếu thuận, hơn nữa khi còn bé còn cứu Tô Vận, nhìn cũng không giống như đứa trẻ hư, nàng không biết tại sao Trịnh Dật không ưa hai đứa bé con nuôi kia.

Trịnh Dật quay đầu liếc nhìn Tề Nhược cùng Tô Tiệp, Tô Tiệp nghe người yêu nói một phen khẽ thở dài, người yêu những năm qua vì tìm con tinh thần thất thường, rất nhiều chuyện người bình thường nhìn là có thể hiểu, nàng lại không hiểu, nàng lo lắng tiếp tục như vậy nữa Tề Nhược sẽ không chịu đựng được.

Bất quá Tề Nhược nói một phen lại làm Tô Vận nhớ lại, trong ký ức Trịnh Khải chưa tới mười hai tuổi. Năm ấy trường học tan học, nàng thân là người thừa kế Tô gia gặp phải bắt cóc, cùng nàng bị bọn cướp mang đi còn có Trịnh Khải.

Khi đó Trịnh Khải thật rất được a, tuy rằng chỉ có mười hai tuổi, lại vì nàng cản một viên đạn. Hai người đói đã ba ngày lấy được một cái bánh bao, Trịnh Khải lại không chút do dự lưu cho mình, còn vỗ ngực nói: "Tiểu Vận, đồ ăn cho ngươi. Đại ca nói ta là con trai, ta phải bảo vệ nữ hài. Ta, ta một chút cũng... không đói bụng..."

'Rột rột, rột rột'

Nghe được Tiểu Trịnh Khải bụng kêu, Tô Vận đang trong sợ hãi lo lắng hiếm có cười lên. Chia bánh bao ra một nửa đưa cho hắn, sau đó hai người đều được cứu, thời điểm mọi người vui mừng Tô tiểu thư bình yên vô sự, lại không ai đi bệnh viện nhìn Trịnh Khải nhiều hai mắt.

Khi đó Tô Vận cảm thấy tâm cứ như bị người khoét đi một khối, chẳng lẽ bởi vì Trịnh Khải không phải huyết mạch Trịnh gia thì nên bị đối đãi như vậy sao? Lúc sau bất kể Tô Tiệp bảo Tô Vận cách xa Trịnh gia huynh đệ như thế nào, Tô Vận đều sẽ đem những thứ này bỏ sau tai. Có thể chuyện này là duy nhất một lần trong đời nàng vi phạm lời của mẹ.

Chỉ tiếc về sau Trịnh Khải đi nước ngoài du học, sau khi trở lại liền như biến thành một người khác. Gian ác âm hiểm, xảo quyệt khát máu, ưa thích sắc dục.

Tiểu nam tử hán chính nghĩa khắp người trong trí nhớ không còn nữa, Tô Vận đáy lòng giữ lại một chút kỳ vọng, nàng hy vọng đứa bé trai kia có thể trở lại.

Cho tới bây giờ, Tô Vận cảm thấy kỳ vọng tồn tại trong nội tâm đại khái đã có thể hoàn toàn tan vỡ. Người nọ, không về được.

"Còn bao lâu thì đến bệnh viện?" Tô Tiệp hướng Trịnh Dật hỏi.

Trịnh Dật nhìn dẫn đường bên trong xe: "Nhanh thôi, còn mười mấy phút."

Mà nghe được hai chữ bệnh viện, vẻ mặt Tề Nhược có biến hóa.

"Bệnh viện? Tiểu Hàm, Tiểu Hàm của ta không tìm được. Tiểu Hàm năm đó chính là ở bệnh viện mất đi, ta muốn Tiểu Hàm của ta." Tề Nhược nhào vào lòng Tô Tiệp, thút thít từng tiếng, làm cho đại hán rắn rỏi trong quân đội mười mấy năm cũng lộ vẻ xúc động.

Trịnh Dật cầm mấy cái khăn giấy đưa cho Tô Tiệp, Tô Tiệp dè dặt cẩn thận lau lệ trên mặt Tề Nhược.

Lại đút Tề Nhược uống thuốc, chờ Tề Nhược mơ mơ màng màng ở trong ngực Tô Tiệp mê sảng, Trịnh Dật thật sâu thở dài: "Nàng không sao chứ."

"Tạm thời không sao." Tô Tiệp nhỏ giọng nói, trong giọng nói đầy thương tiếc, sao lại sẽ biến thành như vậy?

Tô Tiệp nhìn người trong lòng, nàng đã để cho Tô Vận đi điều tra Diệp Thời Tầm kia, nếu thật là đứa bé kia thì cần phải nhận trở lại. Nếu như không phải, cho dù tìm cái hàng giả cũng phải thay thế.

Chờ một chút nữa, lại tìm thêm mười năm.

Trong đầu rõ ràng hồi tưởng lại lời bác sĩ: "Trạng thái trước mắt của bệnh nhân không tốt lắm, nhưng mà đáy lòng nàng vẫn tồn tại một chút hy vọng. Bất quá loại hy vọng này không biết có thể kéo dài bao lâu, hoặc là năm ba năm, nhưng nhiều nhất không vượt qua mười năm."

"Đứa nhỏ mất tích đã mười lăm năm, nàng mấy ngày nay tinh thần càng ngày càng kém, thân thể cũng sắp chịu không nổi, điểm hy vọng kia còn có thể lưu thêm mười năm sao?"

Bác sĩ nhíu mày một cái: "Nàng hiện tại khả năng đã không ôm hy vọng tìm về được đứa nhỏ, đối với gia đình có người mất tích mà nói, người rời khỏi không có tin tức chính là tin tức tốt nhất. Các ngươi không được ở trước mặt bệnh nhân nói đứa nhỏ đã chết, hoặc là khả năng đã chết hoặc ngộ hại. Lưu lại cho nàng một chút hy vọng, cũng để cho nàng dựa vào điểm hy vọng này mà sống. Ngoài ra thân thể vẫn phải điều dưỡng tốt, nói thật thân thể nàng xa xa không tốt bằng phương diện tinh thần."

Không ai có thể biết trong lòng Tô Tiệp có bao nhiêu đau, cũng không ai có thể hiểu nỗi đau trong lòng Tề Nhược. Thời gian dùng để tìm Tiểu Diệp Hàm quá lâu, lâu đến mức nàng đã bắt đầu hoài nghi Tiểu Diệp Hàm của nàng có phải đã ngộ hại.

Vậy thì, nàng có nên rời khỏi thế giới này hay không. Đi một thế giới khác tìm đứa nhỏ của nàng, sau đó nói với nó, đừng ghét mẹ, mẹ yêu con.

Bên ngoài bệnh viện ——

Hai chiếc xe theo sát nhau dừng lại, Diệp Thời Tầm vừa mở cửa xe trong nháy mắt gió lạnh tập kích tới, vì vậy mang theo mũ cùng khẩu trang, kế đó quấn khăn cổ Cố Tô An đưa nàng. Rùng mình một cái từ trong xe đi ra, đang chuẩn bị đóng cửa xe, Diệp Thời Tầm thấy cửa xe bên kia cũng được mở ra.

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thời Tầm: Mang mũ cùng khẩu trang, còn có khăn cổ tức phụ đưa, mùa đông không lạnh.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play