Giữa trưa, Cố Tô An mới bị Diệp Thời Tầm gọi dậy, không tình nguyện rửa mặt xong liền lại leo lên giường tiếp tục ngủ bù.
Diệp Thời Tầm mới vừa sang cách vách buôn chuyện trở về nhìn cửa phòng đóng chặt dở khóc dở cười.
"An An, đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm trước." Diệp Thời Tầm vỗ cửa phòng, khả năng Cố Tô An đã ngờ tới Diệp Thời Tầm sẽ đi nhiễu nàng, cho nên khóa trái cửa bên trong trước.
Cố Tô An nghe có người đang gọi mình, bực bội tiện tay lôi một cái gối hướng cửa ném tới, sau đó đem đầu vùi vào chăn tiếp tục ngủ.
Diệp Thời Tầm khóe miệng giơ lên nụ cười nhạt: "An An, còn không dậy ta liền tiến vào."
"Ừ, chờ lúc nào ngươi có thể vào rồi nói sau." Cố Tô An liếc mắt một cái về phía chìa khóa phòng, nàng không tin Diệp Thời Tầm có thể đi vào được.
Diệp Thời Tầm xảo quyệt cười một tiếng, gọi điện thoại đem Đường Hiểu Chi cách vách gọi tới.
Chỉ cửa đang khóa trái: "Mở."
"Thám tử, cẩu tử, hộ vệ, cạy khóa... Quỷ biết những năm qua ta trải qua cái gì." Đường Hiểu Chi nhận mệnh lấy đồ nghề ra cạy cửa phòng, mà Diệp Thời Tầm còn không ngại cho nàng 'một kích trí mạng': "Còn có tài xế! Phong Lưu ở bên ngoài chơi đã rồi, hôm nay muốn trở về, bảo một người trong chúng ta đi đón nàng."
Đường Hiểu Chi vừa muốn phản bác, Diệp Thời Tầm lại nói trước: "Ta trước mắt không thể rời đi, Tiêu Luyến phải đuổi viết kịch bản, Trần Tử Hân cùng Giang Ngữ Nhu hai người gần đây không rảnh phản ứng bất kỳ ai, Trái Táo đang bế quan nghiên cứu xem chuột ngâm ngọt và rắn giấm đường phối nhau có đủ vị hay không, còn một người khác thì theo lãnh đạo đi huyện khu xa xôi điều tra dân tình, cho nên..."
"Được rồi được rồi, nói chung hiện tại chỉ còn lại một mình ta vô công rồi nghề đúng không." Đường Hiểu Chi ghé mắt nhìn nhìn Cố Tô An trong phòng đã ngủ say, kéo Diệp Thời Tầm sang bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tìm cơ hội giúp chị dâu hủy hợp đồng với công ty đi. Ở giới giải trí cũng đã một đoạn thời gian, còn không đi chuyện trên mạng liền thanh minh không hết, sau này bất kể trắng hay đen thì đây cũng là một điểm nhơ trong kiếp sống nghệ thuật."
"Ta vẫn đang chuẩn bị chuyện này, công ty giải trí đã vào bước chuẩn bị, ngươi trước đem Phong Lưu đón về, sau đó đi tìm Trần Tử Hân cùng Giang Ngữ Nhu hai người, đem kế hoạch của ta nói rõ ràng với bọn họ. Ngoài ra Thị trưởng nhiệm kỳ kế sắp chuẩn bị tuyển cử, để cho Quả Quýt chuẩn bị sẵn sàng trước, đến lúc đó chúng ta lấy danh nghĩa của nàng tổ chức mấy buổi yến hội từ thiện." Diệp Thời Tầm vốn là muốn để Quả Đào tới mở cửa, sau đó kêu Cố Tô An thức dậy ăn cơm, kết quả bây giờ cùng Quả Đào hàn huyên hăng say.
Diệp Thời Tầm nghĩ một chút xem có còn sót chỗ nào hay không, khẽ cau mày bổ sung nói: "Ta chuẩn bị xây thêm mấy nhà cô nhi viện, những thứ này đều đang trong chuẩn bị, đến lúc đó phiền toái ngươi giúp đỡ tìm mấy người đáng tin qua quản lý. Không thể xuất hiện thảm án giống chúng ta khi đó nữa."
"Yên tâm đi. Chuyện này ta so với các ngươi để ý hơn bất kỳ ai." Đường Hiểu Chi hồi tưởng lại ban đầu bản thân ở trong cô nhi viện, vốn luôn đùa náo nàng cũng chợt đỏ hốc mắt, lúc ấy trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ em, viện trưởng luôn mong đợi có người có thể lãnh nuôi đám nhỏ đáng thương kia, kết quả một ngày nọ có một cặp cha mẹ tới, lãnh nuôi nàng cùng một đứa bé khác đi, kết quả hai đứa bị dẫn đi mấy ngày mới biết, hai người kia vì mê tín dị đoan, muốn đem các nàng mang về thiêu sống tế bái thần tài kiếm nhiều tiền.
Đường Hiểu Chi trốn thoát, đứa bé còn lại thì bị thiêu đến mặt mũi hư hao hoàn toàn, thoi thóp hơi tàn sống năm sáu năm liền rời khỏi nhân thế.
Diệp Thời Tầm vỗ vỗ bả vai nàng: "Đều đã qua rồi, nhìn về phía trước đi. Hết thảy đều sẽ ổn, chúng ta không đủ cường đại, nhưng mà có thể làm bao nhiêu cho đám nhỏ kia thì cứ làm bấy nhiêu."
"Ngươi nói xem, sao cõi đời này có thể nhiều súc sinh như vậy?" Đường Hiểu Chi lau nước mắt khóe mắt, tức tối bất bình nhìn về phía Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm trầm mặc, một lát sau liếc nhìn đồng hồ trên tường: "Phong Lưu bảo một giờ rưỡi đi đón nàng, bây giờ đã 1 giờ 10 phút, vấn đề này ngươi có thể giữ lại suy tính trên đường đi."
"Chòi má, tiêu rồi." Đường Hiểu Chi hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, trong trí nhớ Phong Lưu con cọp cái kia chuyện gì cũng dễ nói, chỉ là không thể chịu được không ai đi đón nàng, còn thường xuyên lải nhải 'Chia ly không cần các ngươi có mặt, nhưng gặp nhau ta không hy vọng chỉ có một mình ta.'.
Nhìn người kia như một trận gió rời khỏi, Diệp Thời Tầm đáy mắt ý cười càng thêm sâu, đều là một đám hoan hỉ oan gia.
Trong phòng Cố Tô An quả nhiên vẫn còn ngủ say, Diệp Thời Tầm đem tay lạnh như băng đưa vào chăn ấm đâm đâm bên hông mềm của Cố Tô An: "An An, rời giường."
Có thể là thanh âm quá mức ôn nhu nên Cố Tô An không phản ứng gì, Diệp Thời Tầm nhìn chằm chằm chăn nhìn một hồi, vốn nghĩ hất rơi, nhưng mà nghĩ một chút ngộ nhỡ lạnh thì cũng không tốt.
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhào về phía Cố Tô An hôn môi nàng, trong tiểu thuyết thông thường đại đa số đều là kêu tỉnh người yêu như vậy, Diệp Thời Tầm vừa ăn đậu hũ vừa đánh cái like cho người nghĩ ra biện pháp này.
Mà Cố Tô An đang ngủ mơ mơ màng màng cảm giác có đồ gì mềm nhũn đưa đến miệng, vì vậy đang đói nàng không chút do dự mở miệng cắn.
Kết quả bên tai truyền tới một tiếng thét chói tai, Cố Tô An bị đánh thức, nhìn Diệp Thời Tầm ngồi dưới đất che miệng.
"A Tầm? Ngươi làm sao vậy?" Cố Tô An có chút tò mò, vừa rồi tiếng gào kia nhất định là Diệp Thời Tầm phát ra, vì vậy nhìn Diệp Thời Tầm càng lo lắng.
Diệp Thời Tầm tự nhận xui xẻo, đáy lòng đem kẻ nghĩ ra cái phương pháp đánh thức người yêu này mắng chửi mười tám lần, mới chậm rãi dựa lên mép giường: "Nhanh thức dậy ăn cơm, buổi chiều Phong Lưu trở lại rồi, đến lúc đó nhất định sẽ tới nhà nháo một phen."
"Bởi vì bạn ngươi muốn tới, cho nên liền muốn ta thức dậy sao?" Cố Tô An nghĩ đến Phong Lưu, khi đó Diệp Thời Tầm cùng nàng nháo xì căng đan ngược lại không cảm thấy có gì, hiện tại hậu tri hậu giác đáy lòng có chút hiện chua.
Diệp Thời Tầm nghe ra ý khác trong lời, khóe miệng co quắp thầm chửi mình là đồ ngỗng đực, liên tục lắc đầu nói: "Tức phụ muốn ngủ đến lúc nào cũng được, nhưng dù là bạn ta không tới, ngươi cũng nên thức dậy ăn cơm. Nếu không đói bụng thì làm sao bây giờ?"
Cố Tô An như giận dỗi lại rút về trong chăn, lưu lại Diệp Thời Tầm dựa cạnh giường ảo não.
Diệp Thời Tầm lại mềm giọng dỗ, người trên giường mới không tình nguyện lộ đầu ra, xoa xoa mắt lem nhem nhìn Diệp Thời Tầm: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn một giờ chiều, nhanh lên thức dậy ăn cơm. Còn để đói nữa liền đau dạ dày." Diệp Thời Tầm xoa xoa mái tóc chưa chải của Cố Tô An, nhớ đến kiếp trước Cố Tô An bởi vì đau dạ dày mà ở trước mặt mình yếu ớt không chịu nổi, nàng đến bây giờ đều còn nghĩ mà sợ.
Đời này nhất định phải đem thân thể Cố Tô An dưỡng tốt.
"Ta muốn thay quần áo." Cố Tô An cầm lấy y phục Diệp Thời Tầm đưa tới, ngồi trên giường lẳng lặng nhìn Diệp Thời Tầm, lại thấy Diệp Thời Tầm không chút phản ứng nào, nàng chỉ đành lên tiếng đuổi người: "Ngươi nhanh ra ngoài đi."
"Ra ngoài làm gì, trên người ngươi còn có chỗ nào ta chưa xem qua." Diệp Thời Tầm mặt dày ngồi lên giường trêu ghẹo Cố Tô An, nhưng không ngờ một giây sau Cố Tô An đổi sắc mặt, một cước đem Diệp Thời Tầm đạp xuống giường. Kết quả cử động mạnh làm đau nhức trên người lại xuất hiện, hai mắt đầy thẹn thùng trừng lên, chỉ Diệp Thời Tầm đang ngây ngô ngồi dưới đất: "Ra ngoài."
Diệp Thời Tầm ung dung bò dậy, thấy Cố Tô An đã sắp đến ranh giới bùng nổ, nàng chỉ đành gật đầu: "Được được được, ta ra ngoài."
Diệp Thời Tầm ngồi ở phòng khách nghĩ mãi không ra, trên ti vi các cặp tình nhân ở chung với nhau ấm áp bao nhiêu, tại sao đến lượt mình lại quá sức hung tàn như vậy, miệng đến bây giờ còn đau, ngang hông còn bị đạp một cước.
Chờ Cố Tô An đi ra, Diệp Thời Tầm lại cầm bữa sáng đi hâm nóng một chút, sau khi bưng lên Cố Tô An liền an tĩnh ngồi ở đó nhóp nhép miệng nhỏ.
Diệp Thời Tầm cảm thấy nếu về sau mỗi ngày đều có thể yên tĩnh sinh hoạt như vậy thì tốt biết bao, không có Tô Vận cùng Trịnh gia huynh đệ quấy rầy, cũng không có Tô Tiệp cùng Tề Nhược quấy nhiễu, hết thảy đều năm tháng an bình.
Chỉ tiếc cái loại tốt đẹp đó chỉ tồn tại trong hy vọng của Diệp Thời Tầm, Tô Vận bên này đã cho người tìm được chuyện trước khi Diệp Thời Tầm bảy tuổi.
"Ngươi có thể bảo đảm tin tức chuẩn xác không?" Tô Vận nhìn nam nhân đang rất bình tĩnh ngồi trước mặt nàng.
Nếu như Đường Hiểu Chi ở đây, liền có thể biết nam nhân này chính là người đêm đó gọi điện thoại cho nàng, tuy rằng rất có năng lực nhưng là người nhìn tiền làm việc. Người trong nghề cũng không biết tên hắn, một mực kêu hắn Ngô tiên sinh. Cũng chỉ có Đường Hiểu Chi lúc khách khí mới kêu tên thật hắn —— Ngô Hiểu Triết, lúc không khách khí kêu 'Tiểu tặc'.
"Ngô mỗ tuy không so được với Đường Hiểu Chi Đường đại thám tử, nhưng mà chút tin tức này ta vẫn có thể bảo đảm là chính xác." Ngô Hiểu Triết cũng là ngẫu nhiên gặp được, ai bảo thúc thúc hắn năm đó nhận một vụ án lừa bán trẻ em, từ đó hắn mới tra được chuyện này, nếu không dựa vào hắn cũng không nhất định có thể thời gian ngắn như vậy tra rõ.
Bất quá nghĩ đến đây Ngô Hiểu Triết không khỏi gia tăng đáy lòng cười nhạt, hắn tư tâm cho rằng Đường Hiểu Chi đã sớm biết những tin tức này, cho nên khi hắn đề nghị hợp tác điều tra mới từ chối đủ kiểu.
Không ngờ Đường Hiểu Chi lại vì vị bằng hữu tổng tài kia mà qua loa lấy lệ hắn.
"Đường Hiểu Chi?" Tô Vận đột nhiên nghe được cái tên này vẫn là ngẩn người một chút, bất quá giáo dưỡng làm nàng nhanh chóng hoàn hồn, trên mặt mang nụ cười ôn hòa.
Tô Vận hơi có vẻ tò mò hỏi: "Người này không phải thối lui ra khỏi giới trinh thám rồi sao? Chẳng lẽ có ý niệm tái nhậm?"
"Đó chính là một cái đầu gỗ, bất quá kể ra thì nàng cùng người ngươi muốn tra quan hệ có vẻ không bình thường." Ngô Hiểu Triết bưng lên cà phê đã nguội trước mặt, nhàn nhạt nếm thử một miếng, tựa hồ đắng đến làm vị giác khó chịu.
Tô Vận ở đối diện Ngô Hiểu Triết ngồi xuống: "Các nàng có quan hệ gì?"
Ngô Hiểu Triết nhàn nhạt cười, buông xuống cà phê cầm trong tay, tiếp đó lại đưa ra ba ngón tay đối Tô Vận nói: "Cái tin tức này, ba chục ngàn."
"Có thể, Ngô tiên sinh mời nói." Tô Vận là thương nhân, có thể nàng ở trước mặt Cố Tô An lộ ra một loại phong vận yêu tinh khác, nhưng trước mặt Ngô Hiểu Triết lại là nhà tư bản từ đầu đến đuôi, khi bàn đến những sự tình này, nàng so với Diệp Thời Tầm đứng đắn hơn rất nhiều.
Ngô Hiểu Triết thu tiền tự nhiên sẽ không lật lọng: "Hai người này quan hệ rất không bình thường, ta tra được tin tức là hai người đã từng ở cùng một cô nhi viện, sau khi nhà cô nhi viện đó phát sinh ngoài ý muốn hai người từng cùng nhau trốn đi, có thể là đoạn tuổi tác đó đã phải trải qua những việc như vậy nên càng dễ dàng thân thiết, quan hệ hai người đó so với chị em ruột gia đình bình thường còn tốt hơn.
Đường Hiểu Chi có một ngoại hiệu kêu Quả Đào, cẩu tử Từng Mảnh Đào Hoa trong giới giải trí chính là nàng hiện tại. Kỳ thực quan hệ giữa vị tổng tài kia và Quả Đào tựa hồ là gần đây mới liên lạc nhau.
Mười tháng trước đó, hai người tựa như hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Ta cảm thấy trong thời gian này khẳng định xảy ra cái gì, kỹ lưỡng điều tra, vị tổng tài kia tựa hồ cũng là bắt đầu từ lúc đó mới tiến quân thương giới từng bước quật khởi.
Hơn nữa nói tới vị tổng tài kia thì, Tô tổng hiện tại muốn đối phó nàng có lẽ rất phiền toái. Dẫu sao dị sĩ nhân tài bên cạnh nàng không phải chỉ có một mình Đường Hiểu Chi."
Lời nói có hơi nhiều, bưng lên ly cà phê nguội kia uống nhỏ một hớp.
"Còn có những ai?" Tô Vận hai mắt tràn đầy tính toán nguy hiểm nhìn về phía Ngô Hiểu Triết.
Buông xuống cà phê, Ngô Hiểu Triết lại không đưa tay ra ra giá tiền như lúc nãy.
Tô Vận chịu đựng tâm tư sốt ruột lẳng lặng nhìn Ngô Hiểu Triết, mà Ngô Hiểu Triết lại chậm chạp không lên tiếng, Tô Vận khẩn cấp muốn biết, vì vậy trước một bước nói: "Thỉnh Ngô tiên sinh ra giá."
"Cái tin tức này người biết rất nhiều, nhưng cái này vượt ra khỏi phạm vi chức nghiệp của ta, hơn nữa ta đã từng đã đáp ứng Đường thám tử, chuyện liên quan tới bạn nàng thì sẽ không lấy ra mua bán." Ngô Hiểu Triết đã từng thầm mến Đường Hiểu Chi, cho dù không có được hắn cũng không biến thái đến mức nghĩ phá hủy nàng, chỉ hết sức cố gắng giúp đỡ người kia.
Bất quá chuyện Diệp Thời Tầm ngược lại là ngoài ý liệu, trước đó nhận vụ án của Tô Vận, tiền đặt cọc cũng thu, dựa theo di nguyện của thúc thúc đã nhận án thu tiền cọc thì phải làm thỏa. Cho nên lần này chỉ có thể trước xin lỗi Đường Hiểu Chi. Bất quá tài liệu hắn đưa Tô Vận cũng truyền một phần cho Đường Hiểu Chi, hiện tại chỉ xem Đường Hiểu Chi có thể nghĩ ra cách đối phó chính xác nhất hay không.
Tô Vận như cũ bày ra gương mặt vui vẻ có thể trong nháy mắt mang hảo cảm cho người xa lạ kia, đem Ngô Hiểu Triết tiễn ra ngoài.
Chờ đến khi biệt thự không còn ai, Tô Vận mở ra xem tài liệu Ngô Hiểu Triết đưa cho nàng, tức thì chấn kinh ngây tại chỗ quên tỉnh hồn.
Diệp Thời Tầm lại là đứa bé thất lạc kia của Diệp gia, là người mẫu thân và Tề di tìm gần mười lăm năm.
Tô Vận khóe miệng hơi giơ lên, nếu thật như vậy, mình há chẳng phải là có người em gái. Có muội muội là thiên tài thương giới, cái này ngược lại cũng là một chuyện thú vị.
Tô Vận nhìn văn kiện trên bàn, phía trên ghi lại những công ty thời gian qua bị Diệp Thời Tầm nuốt xuống, vốn muốn tìm một cơ hội hung hăng phản kích lại, dạy dỗ một chút cái người mới không biết trời cao đất rộng này, bây giờ tạm thời cứ xem như quà ra mắt cho em gái.
Tô Vận hôm nay tâm tình rất tốt, chuyện này nàng có thể đi nói cho mẹ, ngọn núi lớn những năm qua đè trong lòng mẫu thân và Tề di cuối cùng có thể dời đi.
Bất quá chuyện khá trọng đại, Tô Vận nghĩ vẫn là chờ mấy ngày, chờ mẫu thân và Tề di từ nhà cũ trở lại, tận mặt nói cho các nàng biết. Càng huống chi mấy ngày nay mấy vị trưởng bối đều đang đắm chìm trong đau buồn mất đi con gái yêu, nếu hiện tại đi báo tin vui này, đến lúc đó đại bi đại hỉ, nàng sợ mấy người kia tinh thần không chịu nổi.
Mà Tô Vận lúc trước từng nhờ Trịnh gia huynh đệ đi điều tra, hai người này tuy rằng còn chưa tra ra lai lịch Diệp Thời Tầm, song lại tra được một chuyện làm bọn họ không dám tin tưởng, Tô Vận lại là nữ cô nhi Tô Tiệp thu dưỡng.
Trịnh Khải nhìn tin tức cười lớn: "Đại ca, từ nhỏ đến lớn Tô Vận đều xem thường hai anh em chúng ta, nói chúng ta chẳng qua là chó giữ cửa Trịnh gia nuôi, bây giờ nhìn xem nàng không phải cũng giống như vậy."
"Im miệng, chuyện này chúng ta trước không nên lộ ra." Trịnh Lập nhìn rõ được, những năm qua Tô Tiệp bồi dưỡng Tô Vận tất cả đều giáo dục dựa theo người thừa kế Tô gia, không giống anh em bọn họ chỉ là con nuôi Trịnh gia lấy làm mặt ngoài. Nói không chừng bản thân Tô Vận đã biết chuyện này, chỉ là đối ngoại luôn giấu giếm.
Trịnh Khải không quản được nhiều như vậy, Tô Vận đối Tô Tiệp chính là nói gì nghe nấy tôn kính vô cùng, đối bản thân là người thừa kế Tô gia càng lộ ra kiêu ngạo từ trong xương. Nếu có một ngày biết được thân thế của mình, không biết sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây Trịnh Khải liền cảm giác có chút nhiệt huyết sôi trào, hắn đã bắt đầu hưng phấn. Trịnh Khải điên cuồng cười lớn, vết thương bị Đường Hiểu Chi đánh trên mặt cũng mơ hồ đau, bất quá những thứ này đều không thể chế trụ vui sướng của hắn giờ phút này.
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thực ta cũng không biết tại sao viết một hồi liền xuất hiện phong cách huyền huyễn, mấy ngày nay kỹ lưỡng nhìn đại cương, đích xác là dựa theo đại cương định ban đầu mà viết, cho nên đây chính là câu chuyện đã thiết định sẵn trong đầu ta.
Liên quan tới việc 'ngược' An An kiếp trước, ta trước mắt không thể spoil nội dung phía sau, cho nên chỉ có thể để các ngươi mắng ta mẹ ghẻ.
Đã nói viết điềm văn thì sẽ viết điềm văn, ngoài ra nếu các ngươi muốn xem xe (H), ta tận lực đi viết thử nhưng mà... Đừng có ôm kỳ vọng... Kỳ vọng càng lớn thất vọng càng lớn hơn!!!
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴