(*) Não bổ: tự tưởng tượng, tự suy diễn
Diệp Thời Tầm ở trong đầu không ngừng suy nghĩ, cho đến khi giọng nói ân cần thăm hỏi của Chu Thi Hàm truyền tới.
Mà một lát sau, Chu Thi Hàm khẽ cười nói: "Có phải là trước khi tới đã điều tra tài liệu của ta, cảm thấy ta và lời đồn đãi bên ngoài không giống nhau?"
Diệp Thời Tầm khôi phục thần sắc, bắt đầu bày ra kiểu mẫu công thức hóa trên thương trường, nghiêm trang thực hiện chức trách một thương nhân.
"Nói đùa rồi, trước khi đến ta chỉ tìm Trần Hồng Âu anh họ của tiểu thư để đơn giản hiểu biết một phen. Ví dụ như Chu tiểu thư không thích ăn ớt xanh, thích ăn cá." Diệp Thời Tầm đích xác không đi điều tra Chu Thi Hàm, bởi vì căn bản là không cần thiết. Không nói đến giao tình hai người kiếp trước, chỉ bằng thái độ làm người của Chu Thi Hàm, cũng không cần thiết để Diệp Thời Tầm cẩn thận điều tra. Hơn nữa lần này tới, Diệp Thời Tầm ngay cả đi hỏi Trần Hồng Âu cũng chỉ là dạo qua cho có.
Chu Thi Hàm cười một tiếng, không thích ăn ớt xanh thích ăn cá. Ngày thường ăn cơm bên ngoài, nàng che giấu rất tốt. Hai điểm này trừ mấy hảo khuê mật ra, cũng chỉ còn lại bằng hữu thân thích trong nhà mới biết.
Thời điểm Diệp Thời Tầm nói ra điểm này, Chu Thi Hàm không tin hoàn toàn nhưng cũng không hoài nghi nữa.
"Ta không thích chịu ràng buộc, luôn du ngoạn ở bên ngoài, chỉ là bây giờ cảm thấy như vậy thật không thú vị. Quyết định trở về nước làm diễn viên, tuy rằng trong nhà phản đối, nhưng mà không cưỡng được tính tình bướng bỉnh của ta. Nhưng nếu ta ký ở công ty khác, nhất định sẽ bị đủ loại ràng buộc khuôn sáo không thể tận hứng được. Cho nên ta dứt khoát tự tạo một công ty, chẳng qua một người vừa làm diễn viên lại vừa mở công ty thì hơi không có cách phân thân. Cho nên anh họ giới thiệu ngươi cho ta, ngươi có hứng thú với công ty quản lý của ta không?"
Diệp Thời Tầm hơi nheo lại cặp mắt đẹp, nàng có một tia ảo giác như nghe được kiên định trong giọng nói của Chu Thi Hàm. Diệp Thời Tầm ngồi ở đó tâm trạng biến ảo trăm lần, trên mặt lại không lộ thanh sắc. Chu Thi Hàm lời trong lời ngoài đều biểu lộ bản thân chỉ là muốn chơi cho vui mới lựa chọn con đường này, nhưng ánh mắt Chu Thi Hàm không lừa được nàng, Chu Thi Hàm đối với việc tiến quân giới giải trí là nhất định làm cho bằng được.
"Chu tiểu thư đem công ty quản lý giao cho ta, ngươi sẽ cho ta phạm vi hoạt động bao lớn?" Diệp Thời Tầm hiểu Chu Thi Hàm, mặc dù không có năng lực kinh doanh bao lớn, nhưng mà nàng rất dễ dàng nắm chặt nhân tính, nhất là những người bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay kia. Điểm này ngược lại rất tương tự Tô Vận, duy nhất bất đồng chính là Chu đại tiểu thư hết thảy đều thành lập trên cơ sở vui chơi, mà Tô Vận thì là ma quỷ hàng thật giá thật.
Vừa vặn lúc này thức ăn đã được dọn lên, toàn bộ món ăn đều là thượng hạng. Chu Thi Hàm đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói với Diệp Thời Tầm: "Nói thật với ngươi, công ty này chỉ có thể tạo dựng trên danh nghĩa của ngươi. Bên ngoài để cho ngươi làm tổng tài, dĩ nhiên chỉ cần không chạm đến quan hệ ích lợi của ta, hết thảy kinh doanh của công ty đều dựa theo cá nhân ngươi mà làm."
Chu Thi Hàm là phú nhị đại tốt, nhưng cũng là một mỹ nhân xảo quyệt. Nàng biết dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, giờ phút này thỏa thuận với Diệp Thời Tầm đem toàn quyền của một công ty giải trí giao cho Diệp Thời Tầm, không chỉ có thể để Diệp Thời Tầm mang ơn nàng, còn có thể khiến Diệp Thời Tầm càng ra sức cho công ty kia.
"Chu tiểu thư ý tưởng không tệ, nhưng mà ta có một điều kiện." Diệp Thời Tầm suy tư một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
Chu Thi Hàm gắp một miếng thịt cá, thuận tay bỏ vào trong chén Diệp Thời Tầm. Hướng Diệp Thời Tầm chớp chớp cặp mắt đẹp mê người: "Ăn cơm trước."
Diệp Thời Tầm nhìn thịt cá trong chén, không khỏi bật cười: "Được, ăn cơm trước."
Hai người dùng một bữa cơm, mặc dù có dụng ý khác, nhưng bởi vì đều đã nói xong hết thảy những điểm mâu thuẫn và điều kiện, hai người cũng coi như ăn tận hứng.
"Cơm nước no nê, ngươi có thể nói một chút xem điều kiện ngươi muốn nói là cái gì?" Chu Thi Hàm ngồi ngay ngắn ở đó, trong giọng nói không thiếu tự tin chỉ riêng nàng mới có.
Diệp Thời Tầm suy nghĩ một hồi, cuối cùng mặt lộ vẻ do dự nói: "Ta hy vọng sau này nếu công ty xảy ra cái gì ngoài ý muốn, để cho ta một mình gánh vác. Tuyệt không thể liên lụy đến bất kỳ người nào trong công ty, bao gồm Chu gia các ngươi." Diệp Thời Tầm sợ đời này dốc hết tất cả, cuối cùng vẫn không chống nổi Tô Vận. Nhưng nàng không muốn liên lụy những người đã từng trợ giúp nàng.
Lời của Diệp Thời Tầm làm Chu Thi Hàm ngẩn ra, sau khi sững sờ rút đi, hai mắt Chu Thi Hàm nhìn Diệp Thời Tầm càng thêm nghiêm túc.
"Được, ta đáp ứng ngươi."
Sau khi ký hợp đồng, Diệp Thời Tầm đứng dậy chuẩn bị rời khỏi. Bất quá trước khi rời khỏi, lại đột nhiên bị Chu Thi Hàm gọi lại.
Diệp Thời Tầm lên tiếng đáp lại quay đầu, thấy Chu Thi Hàm đáy mắt lo âu. Diệp Thời Tầm thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu rõ, an ủi nói với Chu Thi Hàm: "Giới giải trí mặc dù là một địa phương phiền toái, người trong giới đủ loại lục đục với nhau không ngừng. Nhưng diễn viên là một loại nghề nghiệp, ta là một thương nhân đứng đắn."
Hai câu này đem điểm lo âu dưới đáy lòng Chu Thi Hàm tiêu tán đi, hai người nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy ăn ý đều không nói ra.
Diệp Thời Tầm rời khỏi nhà hàng, khóe miệng nổi lên nụ cười nhạt tự giễu.
Kiếp trước bị thù hận bao trùm hai mắt, cuối cùng vì trả thù, nàng không chỉ kinh doanh bạch đạo, quay người đi còn bước lên hắc đạo.
Trở lại một đời, Diệp Thời Tầm chỉ muốn làm một thương nhân đứng đắn. Cho dù hiện tại nghèo hai tay trắng, tất cả tiền trên đầu đều là đám con nhà giàu kia tài trợ, nhưng Diệp Thời Tầm tin tưởng năng lực kinh doanh của bản thân.
Kiếp trước nếu không phải ở hắc đạo buôn lậu một số lượng hàng hóa, gặp phải phản đồ đâm bị thóc chọc bị gạo, nàng cũng không đến nỗi ngã nhanh ngã thảm như vậy.
Bất quá nghĩ đến kiếp này Diệp Thời Tầm nhận biết Cố Tô An trước khi hết thảy tai ách phát sinh, đây là chuyện tốt duy nhất trước mắt có thể làm Diệp Thời Tầm nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Về đến nhà, trong nhà trống rỗng. Nhìn trong phòng thấy hành lý Cố Tô An vẫn còn ở, một ít y phục ướt đã bị nàng lấy ra xử lý.
Nghĩ đến sáng sớm Cố Tô An nói, khả năng nàng đã đến công ty gặp người đại diện.
Diệp Thời Tầm đem trang phục chức nghiệp đổi thành quần áo thường, đi siêu thị mua chút rau cải. Chuẩn bị trở về tự mình nấu cơm cho Cố Tô An. Dựa theo trí nhớ kiếp trước, Cố Tô An lúc này vẫn là một sinh hoạt tiểu bạch, nghe nói nàng nấu cơm còn không biết phải vo gạo trước.
Cố Tô An ở trong công ty gặp được người đại diện công ty an bài cho nàng, người đại diện tuổi không lớn mới vừa thoát khỏi thời kỳ thực tập. Trước mắt chỉ mang một mình nàng, lúc nhìn đến Cố Tô An còn có vẻ xấu hổ.
Người đại diện họ Trịnh, lớn hơn Cố Tô An ba tuổi. Cố Tô An cũng không khách khí kêu nàng Trịnh tỷ.
Lúc này Cố Tô An từ công ty trở lại, sáng sớm Diệp Thời Tầm nói sẽ giúp nàng tìm nhà, cũng không biết tình huống thế nào rồi.
Vừa nghĩ tới Diệp Thời Tầm, nàng luôn cảm thấy đây là một người kỳ quái. Từ lần đầu tiên gặp Diệp Thời Tầm, đối phương đã không chút do dự trả tiền thuốc men cho tỷ tỷ, đến ngày hôm qua ở chung với nhau biết được Diệp Thời Tầm trước kia chính là trôi qua cuộc sống lưu lạc. Trong lúc nhất thời Cố Tô An phát giác bản thân quá khó để nhìn rõ Diệp Thời Tầm.
Người sống trên đời, bất kể làm gì đều nên có một mục đích. Diệp Thời Tầm đối với nàng bỏ ra những thứ này, ôm mục đích gì đây?
Chẳng trách được Cố Tô An đa nghi, trải qua gia đình phá sản tỷ tỷ qua đời, bản thân trong vòng một năm từ tiểu thư nhà giàu biến thành người làm thuê, lại từ cùng tỷ tỷ nương tựa lẫn nhau biến thành bơ vơ một người. Nàng trải qua quá nhiều, lòng không chịu đựng nổi thêm cái gì nữa.
Diệp Thời Tầm vừa nấu xong món ăn cuối cùng, liền nghe được tiếng gõ cửa quen thuộc.
Nàng vui tươi hớn hở chạy đi mở cửa cho Cố Tô An, nhìn đến Cố Tô An mặt mày mệt mỏi lại giả bộ như rất tinh thần, Diệp Thời Tầm đáy lòng co quắp, cảm giác vô lực cuốn tới. Kiếp trước nàng có thể đem Cố Tô An ôm vào lòng cẩn thận an ủi nàng, nhưng bây giờ chỉ có thể lấy thân phận bằng hữu quen thuộc mà xa lạ đứng trước mặt nàng hỏi thăm.
"Làm sao vậy? Sắc mặt không được tốt? Có phải là gặp chuyện gì?" Lúc Diệp Thời Tầm đối mặt với người ngoài, ngữ khí luôn sẽ có một loại cương quyết không thể nhận ra được. Nhưng ở trước mặt Cố Tô An lại là triệt để mềm mỏng, ngữ khí ôn nhu như nước làm tâm tình Cố Tô An tốt hơn nhiều.
Cố Tô An kỳ thực cũng không gặp đại sự gì, chỉ là luôn nghĩ không ra tại sao Diệp Thời Tầm đối nàng tốt như vậy.
"Không có gì, chỉ là lúc trở về lại nhớ đến tỷ tỷ. Có chút buồn bã." Cố Tô An tâm tình rất thấp, cho dù nàng che giấu rất kỹ, nhưng Diệp Thời Tầm lại nhạy cảm bắt được.
Diệp Thời Tầm theo bản năng chìa ra cánh tay ôm lấy Cố Tô An, lẳng lặng đem Cố Tô An ôm vào trong ngực. Ngữ khí trước sau như một nhu hòa: "Đừng sợ, về sau có ta phụng bồi ngươi. Bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ không một mình."
Đối với Cố Tô An bây giờ mà nói, những lời này đơn giản là làm nàng rất cảm động. Nhưng mà cũng chính bởi những lời này, sắc mặt Cố Tô An trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Nàng nhớ tỷ tỷ lúc còn sống từng nói với mình, nàng là đồng tính luyến ái, là thích nữ nhân. Cho nên, Diệp Thời Tầm vô điều kiện trợ giúp nàng là bởi vì tỷ tỷ sao?
Yên lặng thối lui ra khỏi người Diệp Thời Tầm, nhìn đáy mắt Diệp Thời Tầm ẩn núp đau xót. Hơi thở Cố Tô An càng thêm gấp gáp lên, theo bản năng lui về phía sau hai bước: Cho nên, Diệp Thời Tầm là người mà tỷ tỷ thích khi còn sống?
Cố tỷ tỷ khi còn sống đích xác có người bạn gái, là một tiểu thư nhà giàu, có điều đối với Cố tỷ tỷ chỉ là ôm thái độ vui đùa một chút. Nếu không cũng sẽ không sau khi Cố tỷ tỷ xảy ra chuyện chạy không thấy bóng người.
Mà trùng hợp khi đó Diệp Thời Tầm xuất hiện, còn xả một lời nói dối có liên quan với Cố tỷ tỷ. Mấy điểm khả nghi thả vào một khối, Cố Tô An đột nhiên cảm thấy bản thân ngộ ra rồi.
Diệp Thời Tầm trợ giúp nàng, nguyên nhân bởi vì Diệp Thời Tầm là bạn gái của tỷ tỷ.
Mà Diệp Thời Tầm lúc nãy mới thoáng qua đau xót ở đáy mắt, chỉ là nàng nhất thời hoảng hốt nhớ lại bộ dáng Cố Tô An bị Tô Vận hại chết kiếp trước.
Bất quá giờ phút này nếu Diệp Thời Tầm biết ý tưởng chân thật của Cố Tô An, trái tim nhỏ bé của nàng sợ là càng đau hơn.
Tức phụ, chớ nghĩ loạn. Ta đến bây giờ còn không biết chị ngươi tên gì đâu.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴