Ngày kế Diệp Thời Tầm mang Lưu Hồng Diễm đi bệnh viện tìm Hồ Chí, nguyên bản Cố Tô An cũng muốn đi theo, nhưng Trịnh Dư Khiết dặn Cố Tô An gần đây không nên đi ra ngoài tránh để bị ký giả chụp được.

Ở trên đường Lưu Hồng Diễm om sòm nói không ngừng, thời điểm Diệp Thời Tầm lái xe tuyệt đối sẽ không phân tâm, cho nên bất kể Lưu Hồng Diễm nói gì Diệp Thời Tầm đều không trả lời.

Sau khi đến bệnh viện Diệp Thời Tầm khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần nghe nữ nhân kia nói nhảm nữa.

"Dì Lưu, sau khi Tiểu Chí phát bệnh liền bị đưa tới nơi này chữa trị." Diệp Thời Tầm vừa dẫn Lưu Hồng Diễm đi vào bệnh viện, vừa hướng nàng giải thích.

Lưu Hồng Diễm sốt ruột đi xem con trai, tự nhiên không để ý Diệp Thời Tầm xưng hô nàng.

Chờ đến phòng bệnh thấy được Hồ Chí, Lưu Hồng Diễm ngã nhào vào trên người Hồ Chí khóc lóc chảy nước mắt nước mũi. Diệp Thời Tầm lạnh lùng nhìn hết thảy, lúc này bên ngoài có một nữ bác sĩ đi tới, thêm mấy y tá theo phía sau, lúc nữ bác sĩ nhìn đến Lưu Hồng Diễm, Diệp Thời Tầm nhỏ giọng ho khan nói: "Dì Lưu, ngươi tới sớm không ăn cơm, ta giúp ngài đi mua một ít đồ lót dạ."

"Tiểu Chí, Tiểu Chí của mẹ..." Lưu Hồng Diễm chỉ lo khóc sướt mướt không để ý lời Diệp Thời Tầm nói.

Diệp Thời Tầm vô cùng lễ độ hướng nữ bác sĩ nói: "Ta đi giúp người thân bệnh nhân mua chút đồ ăn, nơi này liền nhờ ngươi."

Nữ bác sĩ mỉm cười gật đầu: "Ừ."

Diệp Thời Tầm đi không lâu sau, nữ bác sĩ vừa hướng Hồ Chí tiến hành kiểm tra vừa hướng Lưu Hồng Diễm nói: "Tình huống trước mắt của bệnh nhân rất không ổn định, chúng ta điều tra thấy hắn từng có bệnh án."

Từng có bệnh án, Lưu Hồng Diễm bắt được bốn chữ này, đột nhiên nghĩ đến trước kia Tiêu Luyến đem mẹ con bọn hắn hù phát điên, tiếp đó lại nghĩ đến lần này cũng là phát bệnh ở chỗ Tiêu Luyến. Lưu Hồng Diễm trong nháy mắt căm tức: "Nhất định là tiểu tiện nhân kia làm hại con trai ta bị bệnh, ta phải đi tìm nàng."

Nữ bác sĩ không để ý hỏi tiếp: "Không chỉ như vậy, ngài hình như cũng từng..."

Nữ bác sĩ còn chưa nói xong, Lưu Hồng Diễm đột nhiên phát điên lên hướng nữ bác sĩ nhào qua: "Các ngươi đều cùng một bọn, là các ngươi hại con trai ta. Ta muốn các ngươi đền mạng, đều chết đi cho ta."

Nữ bác sĩ mặt hốt hoảng lập tức nói với y tá: "Mau, khống chế nàng."

"Các ngươi đều đừng tới đây, ta là pháp sư, ta không sợ các ngươi. Ta là thần tiên, ta có thể đem các ngươi đánh vào địa ngục, đừng tới đây..." Lưu Hồng Diễm lầm bầm những lời này, nghe vào trong tai nữ bác sĩ rất là thương cảm.

Một lúc sau Lưu Hồng Diễm liền bị khống chế, nữ bác sĩ giúp nàng chích thuốc trấn định xong, liền đem Lưu Hồng Diễm mang đi.

Ước chừng mười phút sau Diệp Thời Tầm xách thức ăn chạy đến, lại thấy phòng bệnh lộn xộn còn có Hồ Chí núp ở góc tường, nàng lo âu đi đến phòng làm việc của bác sĩ: "Dì Lưu đâu?"

"Bệnh nhân sau khi ngươi đi đột nhiên phát bệnh, chúng ta đã khống chế, trước mắt đang tiến hành trị liệu." Nữ bác sĩ mặt không đổi sắc hướng Diệp Thời Tầm giải thích.

Diệp Thời Tầm tịch mịch ngồi trên ghế sa lon: "Tại sao có thể như vậy, nàng lần trước mắc bệnh không phải đã chữa xong rồi sao?"

Nữ bác sĩ không trả lời Diệp Thời Tầm nữa, Diệp Thời Tầm đem thức ăn đặt trên bàn làm việc nữ bác sĩ: "Ta sẽ nghĩ biện pháp thông báo người nhà nàng, ta đi trước."

Diệp Thời Tầm nộp tiền thuốc thang xong liền lập tức rời khỏi, sau khi lên xe ngồi, nhìn bệnh viện rất lâu không nói lời nào.

Nữ bác sĩ đem áo blouse trắng cởi xuống, vừa vặn nhận được một cuộc điện thoại.

Nữ bác sĩ nhếch khóe môi nhàn nhạt cười: "Chuyện phải làm đã giúp ngươi làm xong, có hứng thú bồi ta ăn bữa cơm không?"

Đường Hiểu Chi (Quả Đào): "Nếu như không lầm, chúng ta đã chia tay hơn ba tháng. Làm sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nối lại tiền duyên?"

Nữ bác sĩ chợt đổi sắc mặt, ý cười cứng ngắc trên mặt: "Đường Hiểu Chi, ngươi còn có thể không biết xấu hổ thêm một chút không?"

"Mỹ nhân trong lòng, cần thể diện có ích gì?"

Trong điện thoại di động truyền tới tiếng cười thiếu đánh của Đường Hiểu Chi, nữ bác sĩ căm hận hướng về điện thoại di động hô: "Đường Hiểu Chi, đồ khốn kiếp."

Đường Hiểu Chi: "Cảm ơn mỹ nữ tán dương, mọi người đều như nhau."

'Tít, tít, tít...'

Đường Hiểu Chi nhìn điện thoại bị cắt, cười nhạo một tiếng thả di động vào trên quầy bar, nợ phong lưu trong quá khứ quá nhiều rồi.

"Tiểu muội muội, không được nhìn chằm chằm tỷ tỷ. Không cẩn thận tỷ tỷ yêu ngươi làm sao bây giờ?" Đường Hiểu Chi dùng đầu ngón tay câu cằm tiểu nữ sinh trước mặt, Đường Hiểu Chi từ từ hướng nữ sinh kia đến gần, nhàn nhạt hít một hơi: "Tới nơi này bao lâu rồi?"

Nữ hài bị nàng hù sợ sửng sốt, qua mấy giây mới đờ đẫn trả lời: "Nửa, nửa tháng."

Đường Hiểu Chi đem tiểu nữ sinh kéo vào trong ngực: "Bồi ta một đêm, cho ngươi ba tháng tiền lương thế nào?"

"Ta, ta..." Tiểu nữ sinh hiển nhiên chưa bao giờ gặp loại tình huống này, ở trong ngực Đường Hiểu Chi giùng giằng: "Ta không... Ta không làm loại chuyện đó."

Nghe vậy, Đường Hiểu Chi đem nữ sinh trong ngực đẩy ra, đột nhiên trở nên nghiêm trang: "Xin lỗi, là ta đường đột."

Tiếp đó lại lấy tiền ra thả vào trong người nữ sinh: "Tiền tổn thất tinh thần."

Từ quầy bar đứng dậy, miễn cưỡng duỗi eo chuẩn bị rời khỏi. Vừa quay người liền thấy nữ sinh đứng sau lưng ngốc lăng nhìn nàng, Đường Hiểu Chi cười khẽ: "Nơi này rất loạn, thật không muốn làm loại chuyện đó liền đổi quán bar sạch sẽ chút."

Đường Hiểu Chi nói đến đây, cùng người pha rượu chào một tiếng liền rời đi.

Sau khi đi ra hít một hơi không khí tươi mới, Đường Hiểu Chi xoa xoa huyệt thái dương chuẩn bị đi khách sạn phụ cận ngủ bù. Mấy ngày nay đu theo sự kiện ảnh đế ly dị vợ, nàng đã nhịn ba ngày ba đêm.

Đường Hiểu Chi không nhà không tiền gửi ngân hàng, đắt tiền nhất có lẽ là chiếc xe mô-tô mấy năm trước hao phí toàn bộ gia sản mua được. Xếp hàng top 10 đắt tiền nhất toàn cầu, nếu hỏi nàng mua tới làm gì, nàng sẽ nghĩ một phút sau đó nghiêm túc nói cho ngươi: Bạn gái trước trước trước của ta thích, cho nên liền mua.

Làm thám tử sẽ đắc tội không ít người, trước kia mua nhà nhà tự dưng cháy, người mình thích nhất cũng bị kẻ thù bắt cóc sau đó giết con tin, nàng không còn gì để bận tâm, cũng không biết tiền kiếm được tồn cho ai, dứt khoát tùy tâm sở dục mà tiêu.

Trước kia khát vọng một mái nhà ấm áp, mỗi ngày sau khi bận rộn về đến nhà liền có thể thấy được người mình thích nhất, đáng tiếc những điều này từng thứ một tan biến, về sau nàng dứt khoát ở luôn trong khách sạn, thứ nhất là để hành tung bất định kẻ thù khó theo dõi được, thứ hai là để bản thân qua được thoải mái, tận lực ít nhớ đến chuyện trước kia.

Đường Hiểu Chi lấy thẻ phòng chuẩn bị mở cửa, gian phòng cách vách đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang.

Đường Hiểu Chi kỹ lưỡng nghe một hồi cảm giác có gì không đúng, bất quá nhún nhún vai tiếp tục mở khóa: Xen vào việc người khác chết sớm, vẫn là trở về ngủ đi.

Mà đương lúc cửa phòng nàng bị mở ra một khắc kia, cách vách lại truyền tới từng hồi kêu cứu, Đường Hiểu Chi ảo não đập đầu: "Khốn kiếp."

Tiếp đó từ trong túi lấy ra một sợi dây kẽm cạy khóa cửa phòng cách vách, chờ nàng đi vào xong mới nhìn thấy một nam nhân bên trong đang cùng một nữ nhân dây dưa.

Đường Hiểu Chi sửng sốt một hồi, nàng hình như quấy rầy đến chuyện tốt của người khác, bất quá thời điểm nàng chuẩn bị giải thích nữ nhân kia đột nhiên nhào tới trên người nàng, vô lực nói: "Cầu ngươi, mau cứu ta."

Nam nhân kia vừa nhìn đến Đường Hiểu Chi không khỏi kinh hãi: "Đường đại thám tử?"

Đường Hiểu Chi đỡ lấy người mặt đầy sợ hãi kia, trước khi đáp lời nam nhân kia nhỏ giọng an ủi nàng: "Đừng sợ, ta sẽ mang ngươi rời khỏi."

"Trịnh Khải? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp." Đường Hiểu Chi nhìn nam nhân trước mắt, hận ý từ đáy lòng nảy sinh.

Trịnh Khải nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào: "Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này?"

"Xung quanh rác rưởi toàn mùi mắc ói, ta cách một bức tường cũng có thể ngửi được." Đường Hiểu Chi siết chặt quả đấm, nếu không phải do nam nhân trước mắt này, người nàng thích nhất làm sao sẽ chết?

Trịnh Khải thất vọng ngồi lên ghế sa lon: "Vậy thì thật đáng tiếc, ta còn tưởng ngươi đến tìm ta báo thù. Không thể không nói mùi vị bạn gái ngươi thật rất không tệ, đáng tiếc đại ca bảo ta giết nàng, ta không thể không làm theo. Nếu không thì nữ hài tử đơn thuần khả ái như vậy, ta thật đúng là muốn nuôi ở bên người từ từ thưởng thức."

"Im miệng!" Đường Hiểu Chi trong đầu lại hồi tưởng tình cảnh năm đó, trơ mắt nhìn người yêu bị giết hại, mà nàng lại vô năng bất lực.

Trịnh Khải tiếc nuối mở ti vi, tự rót cho bản thân một ly rượu sau đó buồn cười nhìn Đường Hiểu Chi: "Sự kiện năm đó, ta và anh trai ta đều có phần. Bất quá ngươi hẳn đã điều tra được, Tô Vận mới là chủ mưu. Ngươi có thể làm gì?"

Đường Hiểu Chi nhịn xuống một ngụm tức giận, nàng cũng không làm gì được, Tô Vận ở tỉnh S tai mắt thông thiên, đừng nói đi báo thù, nàng hiện tại ngay cả trôi qua sinh hoạt như người bình thường đều rất khó khăn.

"Đại thám tử, chính nghĩa của ngươi đâu? Chứng cớ chưa đủ a, ngươi có thể làm gì ta? Có bản lãnh giết ta a, ngươi cũng sẽ phải ngồi nhà lao bị súng bắn chết. A ha ha, đáng thương a. Ngươi cũng không làm gì được, chỉ có thể như con chó mất nhà đi theo sau lưng đám minh tinh đào chút xì căng đan cho người giải trí." Trịnh Khải cầm rượu chát trong tay uống một hơi cạn sạch, tựa như ma quỷ nuốt máu.

Đường Hiểu Chi đè xuống lửa giận trong lòng, nhìn người đã hôn mê trong ngực, nàng cúi đầu cười yếu ớt nói: "Không quấy rầy hứng thú của Trịnh thiếu gia, ta đi trước."

Trịnh Khải nhìn nhìn Đường Hiểu Chi, lại nhìn một chút người trong lòng Đường Hiểu Chi: "A, tới thật là kịp thời. Đi đi."

Đường Hiểu Chi trên mặt ý cười không giảm: "Sau này gặp lại."

Đường Hiểu Chi mang người đang hôn mê đi ra ngoài khách sạn, kêu một chiếc xe taxi báo địa chỉ liền không có bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Người trong ngực đã không còn ý thức, suy nghĩ của Đường Hiểu Chi cũng từ từ bay xa.

Năm năm trước nàng mới vừa tốt nghiệp đại học, bụng một bầu nhiệt huyết hy vọng bóp chết tất cả tội ác. Kết quả thực tế còn tàn khốc hơn nàng tưởng tượng, một lần điều tra vụ án buôn lậu chọc phải Tô Vận.

Khi đó sự nghiệp của Tô Vận mới vừa cất bước, phần lớn nguồn vốn đều là kiếm thông qua hắc đạo, Đường Hiểu Chi xem như là hòn đá cản đường lớn nhất của nàng.

Cuối cùng Tô Vận cùng hai huynh đệ Trịnh gia hợp tác, đem bạn gái Đường Hiểu Chi bắt đi. Đường Hiểu Chi thỏa hiệp, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể cứu về người kia.

Đường Hiểu Chi ngay sau đó điên cuồng tra án, cuối cùng phát hiện chủ sau màn sự kiện năm đó là Tô Vận, mà hiện tại đã trở nên cường đại Tô Vận không phí nhiều sức đã đem nàng đè xuống.

Sau khi mất hết ý chí cũng không muốn báo thù nữa, một ngày trộn lẫn qua một ngày, hy vọng ngày nào đó không chịu đựng được liền đi gặp người kia.

Đường Hiểu Chi cười yếu ớt: Nàng tốt như vậy, hẳn là ở trên thiên đường. Mà ta có lẽ chỉ có thể đi địa ngục.

"Tiểu thư, đến nơi rồi." Thanh âm tài xế truyền tới, Đường Hiểu Chi lấy tiền đưa hắn.

Chờ Đường Hiểu Chi đem người đang hôn mê bế lên: "Ra cửa nhặt được nữ thần, đây là may mắn hay bất hạnh?"

Đường Hiểu Chi đứng trước cửa một căn hộ, do dự một hồi cuối cùng quyết định gõ cửa.

Cố Tô An chính đang ở trong nhà xem ti vi, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa, lập tức chạy đi mở cửa.

Mở cửa ra, đập vào mắt chính là một nữ nhân xa lạ lại đầy mùi rượu ôm bạn thân đã hôn mê của mình.

Cố Tô An sửng sốt một hồi chịu đựng rượu cồn mùi hỏi: "Tiểu San nàng làm sao vậy?"

Đường Hiểu Chi sửng sốt một hồi, nghĩ một chút tên trên mạng của nữ thần, tiếp đó hỏi: "Ngươi nhận biết nàng?"

"Nàng là bạn ta, ngươi là ai?" Cố Tô An kỹ lưỡng nghĩ một chút mới xác định nàng không nhận thức nữ nhân trước mắt này.

Đường Hiểu Chi đem nữ nhân trong ngực buông xuống, Cố Tô An lập tức tiến lên đỡ, còn chưa chờ Cố Tô An đặt câu hỏi, Đường Hiểu Chi liền cướp trước một bước nói: "Nếu ngươi đã nhận biết nàng vậy thì quá tốt rồi, ta còn có việc đi trước."

Lời vừa dứt Đường Hiểu Chi liền chạy ra.

Cố Tô An tốn sức đỡ Hứa Tiểu San, trên người Hứa Tiểu San cũng đều là mùi rượu. Cố Tô An rất khó chịu xoa xoa lỗ mũi, từ từ đem Hứa Tiểu San kéo tới nằm trên giường khách.

Giúp Hứa Tiểu San đổi thân quần áo sạch sẽ, nàng liền tìm tới khăn lông giúp Hứa Tiểu San lau chùi thân thể.

Thời điểm Cố Tô An giúp Hứa Tiểu San xử lý quần áo, trên người cũng dính vào mùi rượu, không cách nào nhẫn được liền đi phòng tắm tắm.

Chờ nàng đi ra liền thấy Diệp Thời Tầm đứng ở trước giường Hứa Tiểu San lẳng lặng quan sát Hứa Tiểu San.

Diệp Thời Tầm nghe được phòng tắm truyền tới động tĩnh liền biết Cố Tô An đã tắm xong, nàng quay đầu nhìn Cố Tô An, tâm tình cực kỳ phức tạp.

"An An? Có thể giải thích một chút không?" Diệp Thời Tầm chỉ Hứa Tiểu San vẫn còn đang ngủ mê man trên giường.

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Hiểu Chi: Ừ, bổn quả đào đã ra sân. Không biết có tiểu tỷ tỷ nào thích ta không, không thích Quả Đào cũng không sao không sao~ Quả Đào vĩnh viễn thích các ngươi là được.

Tiêu Luyến: Mi xéo ra, tiểu tỷ tỷ đều là của ta!

Đường Hiểu Chi: Số tiểu tỷ tỷ ta từng tán còn nhiều hơn chữ ngươi viết, tiểu thí hài lượn sang một bên chơi đi.

Tiêu Luyến:... Tức giận nga ('?? )=3 ngươi cái đồ hoa tâm đại củ cải, ヘ ( ̄ω ̄ ヘ) xéo ngay cho ta !

Diệp tổng: Ta muốn hỏi một chút, nếu như ngươi về đến nhà thấy một nữ nhân xa lạ nằm trên giường, dưới giường còn có quần áo lộn xộn, tức phụ của mình vẫn còn tắm trong phòng tắm, các ngươi cũng sẽ nghĩ bậy có đúng không?

Trái Táo: Ờ, có thể là tiểu tỷ tỷ nhà hàng xóm tới ăn chực cơm.

Quả Đào: Đoán chừng là tới nhờ điều tra án.

Tiêu Luyến: Thật tuyệt thật tuyệt, mỹ nhân ngủ trong rừng đến tìm Tiểu Luyến Luyến chơi.

——————

Diệp Thời Tầm: Ngày hôm qua 11/11, tức phụ ngươi mua quà cho ta chưa?

Cố Tô An: Mua cho ngươi cái mũ đội đầu, còn là màu xanh lá cây ngươi thích nhất.

(*) 11/11: ngày cẩu độc thân
(*) xanh lá cây: tương đương với cắm sừng
——————

Đường Hiểu Chi: Lần đầu tiên lên sân khấu liền đưa tình địch qua cho lão đại, lão đại biết liệu có chém chết ta không?

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play