Bên trong đoàn phim, tất cả mọi người đang dọn dẹp kết thúc công việc.

Chu Thi Hàm đã tháo bỏ trang phục diễn đi tới bên cạnh Sở Tích, Sở Tích nhìn nhìn Chu Thi Hàm nhẹ giọng nói: "Xì căng đan của Diệp Thời Tầm ngươi thấy thế nào?"

"Thấy trên di động máy tính ấy, còn có thể thấy thế nào ?" Chu Thi Hàm trêu ghẹo đem đề tài bẻ đi, kết quả không ngờ Sở Tích lại không bỏ qua.

Sau khi Sở Tích cùng Chu Thi Hàm vào thang máy khách sạn, ngữ khí Sở Tích hơi có vẻ nặng nề nói: "Nàng có lòng lang dạ sói, Hồng Âu lần này coi như ngã rồi. Công ty của ngươi cũng ở trên tay nàng, ngươi cảm thấy ngươi có thể tín nhiệm nàng mấy phần?"

"Mười phần!" Chu Thi Hàm vô cùng khẳng định đáp trả, tiếp đó giải thích: "Chuyện lần này là Trần Hồng Âu làm quá mức, thời gian qua những gì Diệp Thời Tầm hồi báo cho tập đoàn Hồng Âu nhiều hơn xa so với những thứ ban đầu Hồng Âu đưa cho nàng, Hồng Âu lần này gặp họa muốn trách chỉ có thể trách hắn quá đần. Hắn hoàn toàn có thể cùng Diệp Thời Tầm hợp tác, hoặc là bàn ra một phương án song phương đều hài lòng, mà hắn lại khăng khăng lựa chọn một phương pháp quá khích, không gánh nổi giang sơn vậy thì hoàn toàn phá hủy thôi. Nhưng hắn lại quên, hắn không gánh nổi Hồng Âu không có nghĩa là Diệp Thời Tầm cũng không có năng lực giữ được."

Sở Tích đối với những chuyện này cũng không quá hiểu, nhưng Chu Thi Hàm lại đang hào hứng, cho nên tiếp tục phân tích nói: "Ta dám quả quyết, sau khi Diệp Thời Tầm nhận lấy Hồng Âu nhất định sẽ dẫn Hồng Âu lên một độ cao khác, một độ cao mà những người trong nghề trước mắt đều không cách nào đạt tới."

"Mấy kẻ mê tiền các ngươi a, sống có mệt hay không? Muốn nhiều tiền như vậy làm gì?" Sở Tích lắc đầu cười yếu ớt, dù sao nàng cũng không thể hiểu được cảm giác thời thời khắc khắc nghĩ đến tiền lục đục với nhau là như thế nào.

Chu Thi Hàm vỗ vỗ đầu vai nàng: "Ngươi tại sao khẩn cấp muốn quay một bộ tác phẩm tốt như vậy ? Đến mức không tiếc cùng loại người lòng lang dạ sói như Diệp Thời Tầm hợp tác?"

Sở Tích trầm mặc khiến Chu Thi Hàm cười to không dứt: "Làm sao? Không trả lời được? Có thể ở trong mắt Diệp Thời Tầm, tiền đã không phải là tiền nữa."

"Đó là cái gì?"

"Đại khái là —— vũ khí đi. Ai biết được, đó chính là một quái nhân." Chu Thi Hàm bản thân vẫy vẫy đầu không nghĩ nhiều nữa, thuận tiện vỗ chưởng trên ót Sở Tích: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Cùng lắm về sau ít cùng nàng tiếp xúc không được sao."

Lại qua mấy ngày, Diệp Thời Tầm hoàn toàn thu mua tập đoàn Hồng Âu, cựu tổng tài Trần Hồng Âu bị đưa đi ăn cơm tù. Khoảng thời gian này nhờ thủy quân dẫn dắt, dư luận trên mạng dần dần lắng xuống, hơn nữa chuyện Diệp Thời Tầm là thâm niên homophobia cũng bị đại chúng biết rõ.

Bất quá có một người tựa hồ xuyên qua hiện thực nhìn thấu bản chất, mơ hồ cảm thấy Diệp Thời Tầm có tiềm chất cong. Người này chính là Phong Lưu, nàng càng ngày càng không nghĩ ra, Diệp Thời Tầm tại sao phải thời thời khắc khắc che chở diễn viên nhỏ kia.

Muốn hỏi lại không dám hỏi, trong lòng bực bội khó chịu, dứt khoát tạm ngừng buôn bán quán bar, gọi điện thoại hỏi một người bạn vị trí cụ thể nơi ở hiện tại, mua vé máy bay ra ngoài tìm nàng đi chơi. Cũng coi như chữa thương cho chuyện gặp tiền nhiệm ngày đó lại một lần nữa thương tâm khó chịu.

Đã từng yêu qua một người, cho dù không còn yêu lòng vẫn bị dẫn dắt, vậy chỉ có thể nói, 'không thích' chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi.

Lưu bí thư cùng Trương Hân hai người đi nước ngoài học bổ túc, đoàn phim Sở Tích hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.

Ngày tháng cũng ngày một bình tĩnh lại, Diệp Thời Tầm ổn định công ty xong, liền lại dẫn Cố Tô An đi mấy nhà cô nhi viện cùng viện dưỡng lão, thậm chí ngay cả một ít bệnh viện tâm thần cũng tìm hết nhân mạch quan hệ, mang Cố Tô An vào xem.

Cuối cùng đã tới ngày ước định với Sở Tích, ngày này Diệp Thời Tầm trong lòng thấp thỏm bất an, Cố Tô An lại trấn định lạ thường.

"Hoan nghênh ngươi trở lại, hiện tại chỉ còn lại vai diễn nữ chính. Quay xong, bộ phim này của chúng ta liền coi như hoàn thành." Sở Tích có thể cảm giác được Cố Tô An thay đổi, ít nhất mới đầu nhìn qua không còn khiếp nhược như lần đầu gặp, để lộ trọn vẹn khí chất vốn có đã khắc trong xương nàng, Sở Tích ngược lại có chút tò mò Diệp Thời Tầm rốt cuộc dùng cách gì thay đổi Cố Tô An.

Nhìn lại Diệp Thời Tầm, cả người dị thường khẩn trương, rất sợ lần này Cố Tô An như cũ không được. Cho đến khi khai máy, thấy Vu Phong và Cố Tô An ôm cùng một chỗ, Diệp Thời Tầm mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, nhàn nhạt lẩm bẩm bày tỏ bản thân bất mãn.

Một câu nói kế tiếp của Sở Tích, làm Diệp Thời Tầm đơ tại chỗ.

"Tốt! Cái này qua, chúng ta đem diễn hôn quay một cái."

Diệp Thời Tầm nghe vậy từ trên ghế nhảy lên: "Cái gì? Diễn hôn?"

"Đúng vậy, diễn hôn. Chính là nam chính uống say lần đó, cưỡng hôn Giang Doãn. Giang Doãn lúc này cùng nam chính tình đầu ý hợp, cho nên cũng không đẩy ra, ngược lại ở trong mưa hôn nóng bỏng thâm tình."

Diệp Thời Tầm cầm lấy kịch bản, nhìn nhìn đúng là có một đoạn như vậy.

"Không phải nói diễn hôn đều bôi bỏ sao?" Diệp Thời Tầm không tiếp thụ nổi, nụ hôn của tức phụ làm sao có thể cho người khác?

Sở Tích liếc nàng một cái: "Dựa theo yêu cầu của ngươi, chúng ta đều đem cảnh nóng bỏ hết rồi. Đoạn diễn hôn này bất kể thế nào cũng không thể xóa, đoạn này ngược khóc bao nhiêu người, nét bút vẽ rồng điểm mắt của toàn văn ở nơi này, cho nên nhất định phải quay ra. Hơn nữa phải quay xuất sắc hoàn mỹ."

Sở Tích đơn giản cùng Diệp Thời Tầm giải thích một chút, tiếp đó lại phát hiện không cần thiết giải thích, vì vậy phất phất tay: "Được rồi, các khâu chuẩn..."

"Chờ một chút! Chờ một chút!" Diệp Thời Tầm cầm kịch bản đi tới bên cạnh Sở Tích: "Hôn thật sao?"

"Vì để thể hiện ra cảm giác nụ hôn nóng bỏng, đoạn này áp dụng hôn thật." Sở Tích lại không kiên nhẫn giải thích một lần: "Được rồi, chuẩn bị một chút! Chúng ta bắt..."

"Đợi đã! Ngưng ngưng ngưng!" Diệp Thời Tầm lại một lần nữa xông ra ngoài, ngăn lại Sở Tích hỏi: "Không thể mượn góc quay sao? Tại sao nhất định phải hôn thật?"

Sở Tích tức giận, nghẹn một ngụm máu bầm suýt nữa chết ngộp nàng.

Ở bên cạnh xem cuộc vui đã lâu Chu Thi Hàm cuối cùng đứng ra, đối hai người điều hòa nói: "Kỳ thực đoạn này cũng không nhất định phải hôn thật, chỉ cần diễn viên diễn tốt, mượn góc quay cũng không thành vấn đề."

"Nghe chưa? Đoạn này có thể mượn góc quay, nhất định phải mượn góc quay." Diệp Thời Tầm đắc ý nhìn Sở Tích, Sở Tích nhịn xuống lửa giận muốn đuổi người, liếc nhìn Cố Tô An, lại nhìn Vu Phong một chút: "Được, đoạn này mượn góc quay."

Quay lần thứ mười chín, Sở Tích vứt bỏ kịch bản trong tay vọt tới bên cạnh Vu Phong: "Ngươi chuyện gì xảy ra vậy? Một cái hôn đều diễn không ra được sao?"

"Đạo diễn, đoạn này hôn thật không được sao? Hôn bằng diễn xuất quá giả, ta không tìm được cái loại cảm giác đó." Vu Phong cũng thật ủy khuất, trước kia quay phim đều là hôn thật, sao lần này lại muốn mượn góc quay.

Sở Tích sậm mặt lại: "..."

Diệp Thời Tầm nghe được câu này, lập tức đi tới, vẫn là bộ dáng ôn nhu như nước, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, đứng ở trước mặt Vu Phong: "Một cái hôn đều không thể diễn ra? Xem ra diễn xuất của Vu tiên sinh cũng không tinh xảo như ta tưởng tượng."

Người đại diện của Vu Phong nghe được lời của Diệp Thời Tầm mồ hôi lạnh liên tục, lập tức tới kéo cánh tay Vu Phong, đối Diệp Thời Tầm mang áy náy cười một tiếng: "Diệp tổng hiểu lầm rồi, chỉ là hai ngày nay Vu Phong có chút cảm mạo, cho nên có hơi không đủ trạng thái."

"Bị cảm?" Diệp Thời Tầm khẩn trương nhìn Vu Phong, lại nhìn một chút Cố Tô An. Sẽ không đem cảm mạo truyền cho Cố Tô An chứ, nghĩ đến đây Diệp Thời Tầm lập tức đối Sở Tích cười nói: "Nếu nam chính đã thân thể khó chịu, vậy không bằng để hắn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe. Hôm nay chỉ tới đây thôi."

"Nhưng mà..." Sở Tích còn muốn nói gì, bên cạnh Chu Thi Hàm thọt cánh tay nàng: "Thời gian không còn sớm, đến lúc kết thúc công việc rồi."

Sở Tích cảm thấy bản thân làm đạo diễn thật quá nghẹn khuất, diễn viên nàng không quản được, vai diễn nàng không quản được, hiện tại ngay cả làm sao quay nàng cũng không quản được. Nếu không phải cần bộ phim này, nàng đã sớm quăng gánh không làm.

Sau khi dừng quay, Diệp Thời Tầm ở một bên chờ Cố Tô An. Chu Thi Hàm đi tới bên cạnh nàng, đem trên dưới Diệp Thời Tầm quan sát một cái nói: "Ngươi hôm nay rất không bình thường, y theo hiểu biết của ta đối với ngươi, ngươi ngày thường căn bản sẽ không quản những chuyện không liên quan này."

"Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, ta vẫn luôn rất không bình thường, cho nên ngàn vạn lần chớ lấy suy nghĩ người bình thường để đánh giá ta" Diệp Thời Tầm cười một tiếng, đối với Chu Thi Hàm nàng là thật lòng xem như bằng hữu, giống như Phong Lưu vậy.

Chu Thi Hàm lơ đãng hỏi: "Tin tức trên mạng thời gian trước, không có ảnh hưởng gì với ngươi chứ?"

"Ảnh hưởng đối với ta ngược lại không lớn, dù sao hết thảy đều đã được giải thích không phải sao? Ta là thâm niên homophobia, điểm này đã không thể nghi ngờ." Diệp Thời Tầm không chút e sợ nói.

"Vậy ngươi thật giống như trên mạng nói rất phản cảm đồng tính luyến ái sao? Chán ghét đến mắc ói? Toàn thân run rẩy đưa vào bệnh viện mới ngừng?" Chu Thi Hàm mơ hồ cảm giác Diệp Thời Tầm có tiềm chất cong, hơn nữa nhìn những chuyện Diệp Thời Tầm làm với Cố Tô An, nàng đã có chút suy đoán, cho nên mấy thứ trên mạng nói nàng cũng không tin.

Diệp Thời Tầm nhàn nhạt cười một tiếng: "Phải! Ta đích xác là thâm niên homophobia, chẳng lẽ những tin tức trên mạng ngươi không tin sao?"

Chu Thi Hàm cho rằng Diệp Thời Tầm sẽ phủ nhận, không nghĩ tới nàng thừa nhận. Diệp Thời Tầm xảo quyệt Chu Thi Hàm cũng không nói gì, có thể đến ngày nàng muốn nói, tự nhiên sẽ nói ra.

Chờ đề tài hàn huyên của Chu Thi Hàm và Diệp Thời Tầm đến hồi cuối, Cố Tô An cũng từ phòng trang điểm đi ra. Diệp Thời Tầm lập tức ném xuống Chu Thi Hàm hướng Cố Tô An đi tới.

"An An." Diệp Thời Tầm sẽ không ở đoàn phim quá lâu, dẫu sao trên tay còn mấy công ty cần nàng đi kinh doanh, càng huống chi Cố Tô An bây giờ đã cùng những người khác trong đoàn phim trụ ở khách sạn phụ cận, Diệp Thời Tầm cho dù bồi nàng cũng sẽ không bồi quá lâu.

"Ta đưa ngươi đi khách sạn." Diệp Thời Tầm ân cần đi bên cạnh Cố Tô An, Cố Tô An đè nén nội tâm vui sướng, hướng nàng gật đầu cười yếu ớt: "Ừ."

Phía sau Vu Phong cũng thay xong trang phục đi ra, hắn vừa nhìn thấy Cố Tô An, lập tức bước nhanh hơn muốn đuổi theo. Mà người đại diện của hắn một phen kéo hắn lại: "Ngươi đi làm gì?"

"Ta cùng Tô An bàn luận kịch bản một chút, luôn cảm thấy trong kịch bản có nhiều chỗ không hợp lý." Vu Phong nhíu mày kiếm đầy nghi hoặc nói.

Người đại diện bị hù sợ toàn thân mồ hôi lạnh: "Tiểu tổ tông, ngươi không thể biết để tâm hơn một chút sao? Có thể nhìn thế cục hay không ? Muốn thảo luận kịch bản chờ ngày mai Diệp tổng đi hẵng nói, vả lại chuyện kịch bản đạo diễn tự biết cân nhắc, ngươi vẫn là nghĩ xem ngày mai diễn hôn làm sao diễn đi."

Người đại diện ở trong giới trộn lẫn lâu, cái khác không nói, bản lãnh nhìn mặt đoán ý liền luyện thành đặc biệt bản lãnh, thấy Diệp Thời Tầm đối Cố Tô An tốt như vậy, bất kể giữa hai người quan hệ như thế nào, tóm lại Cố Tô An kia là không chọc nổi.

Người trong giới giải trí cùng người trên thương trường ít nhiều đều trộn lẫn với nhau, thậm chí có thể nói tất cả các ngành nghề đều cùng người trên thương trường trộn lẫn vào nhau, bởi vì không có bất kỳ ai có thể triệt để không tiếp xúc đến tiền.

Thông qua cách làm của Diệp Thời Tầm với tập đoàn Hồng Âu, người trong nghề đều biết nàng là nhân vật tàn nhẫn, đừng nói là nhớ tình xưa, cắn ngược lại một ngụm đều làm đến giọt nước không lọt. Đối tượng mà người có tiền cũng không dám trắng trợn trêu chọc, há là một tiểu minh tinh có thể chống lại.

Cố Tô An trong lúc mơ hồ cũng có thể biết thái độ của mọi người trong đoàn phim đối với Diệp Thời Tầm hôm nay, thậm chí nghe được có thợ trang điểm nhỏ giọng thảo luận Diệp Thời Tầm là gian thương qua cầu rút ván, rắn độc cắn ngược lại nông phu. Nhưng mà cùng Diệp Thời Tầm sống chung với nhau, Cố Tô An cũng không cảm thấy nàng biến hóa, trước sau như một ôn nhu săn sóc, thậm chí là thay đổi tùy tâm tính bản thân, nàng cảm thấy Diệp Thời Tầm là người tốt nhất trên thế giới này.

"An An, lát nữa ngươi tự đi vào. Trong công ty còn chút chuyện, ta không thể ở nơi này mãi. Ngươi có cần gì liền gọi điện thoại ta, lúc nào cũng được." Diệp Thời Tầm luyến tiếc cùng nàng nói lời từ biệt, từng li từng tí dặn dò một ít chuyện nhỏ trên phương diện sinh hoạt, đến khi hai người nói xong, đã qua nửa giờ. Đối việc này Cố Tô An cũng không cảm thấy nàng dài dòng, ngược lại rất vui vẻ.

Ngay lúc Diệp Thời Tầm sắp rời đi, Vu Phong chậm chạp chạy tới thấy Cố Tô An đứng ở đây, tức thì quên mất lời người đại diện căn dặn, đi tới bên cạnh Cố Tô An nói: "Tô An, sao ngươi còn ở chỗ này? Đúng rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau thảo luận một chút màn diễn hôn ngày mai đi."

Đang muốn lên xe Diệp Thời Tầm không bình tĩnh nổi, nhìn Vu Phong suýt nữa cắn nát hàm răng. Buổi tối thảo luận diễn hôn?

------------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thời Tầm: Buổi tối thảo luận diễn hôn nga ~ quả thực không nên quá vui vẻ, ha hả...

Cố Tô An:... Ngươi đang suy nghĩ bậy bạ gì?

Diệp Thời Tầm: Hừ ╭(╯^╰)╮

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play