Rất nhanh liền đến thời điểm tháo vải xô, Diệp Thời Tầm hốc mắt đỏ đầy mệt mỏi chạy đến. Nếu không phải quá mức hiểu Diệp Thời Tầm, Cố Tô An đều cảm thấy người này như mới vừa từ công trường dọn gạch trở lại.

Rất khó có lúc không âm dương quái khí đả kích Cố Tô An, Diệp Thời Tầm lúc này cũng không biết thân phận Cố Tô An, nàng cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, chỉ nghĩ đến lúc nào Cố Tô An nói cho nàng, nàng im lặng nghe là được.

Diệp Thời Tầm đem đàn violon bỏ qua một bên, tiến lên lẳng lặng cùng Cố Tô An đối mặt một hồi, thanh âm Diệp Thời Tầm có chút khàn khàn nói: "Mặc dù không biết ngươi trước kia bộ dạng thế nào, nhưng mà khí chất ngươi rất tốt, ý ta muốn nói vẻ ngoài cũng không trọng yếu. Kỳ thực cuộc sống có rất nhiều cách sống, đừng để ý ánh mắt người khác. Giống như ta đổi bộ quần áo liền đổi một cái võ đài, cho nên..."

"Ta biết, cảm ơn ngươi." Cố Tô An đôi lúc rất thống hận gương mặt đó của bản thân, nàng nghĩ Tô Vận đối với nàng như vậy, một phần nguyên nhân rất lớn nằm ở chỗ nàng lớn lên mang bộ dung mạo rất đúng khẩu vị Tô Vận.

Trải qua mấy ngày nay, Cố Tô An không dám nhìn ti vi lại không dám lên mạng, nàng sợ hãi trong lúc lơ đãng sẽ thấy bản thân trong quá khứ.

"Ngươi biết là được, ta đi mua cơm trưa trước. Ngươi chờ ta trở lại, rất nhanh, chờ ta a." Diệp Thời Tầm đeo đàn violon chạy ra ngoài cửa, đến lúc Cố Tô An không thấy được bóng lưng Diệp Thời Tầm nhàn nhạt thở phào nhẹ nhõm. Nàng tựa hồ có một chút, không hy vọng Diệp Thời Tầm thấy dung mạo nàng.

Tay nhẹ nhàng sờ gò má quấn vải xô, mặt bị tạt a xít, khẳng định thê thảm không nỡ nhìn. Nhiều ngày như vậy tới nay nàng đích xác không có dũng khí đi soi gương.

Cho dù Diệp Thời Tầm thi thoảng đùa giỡn dời đi sự chú ý của nàng, nhưng mỗi lần đến thời điểm không có Diệp Thời Tầm bên cạnh bầu bạn, gương mặt đó cũng có thể làm cho nàng khóc thút thít.

Đối với dung mạo của mình, thật sự là vừa yêu vừa hận a.

Vừa sải bước vào giới giải trí, cơ hồ tất cả mọi người đều nói mình là bình hoa. Nhưng điểm trọng yếu nhất của bình hoa chính là xinh đẹp, hiện tại nàng ngay cả cơ hội làm bình hoa cũng bị mất. Giới giải trí, bất kể ngươi diễn xuất bao nhiêu tinh xảo, không có một trương mặt thảo hỉ, tuyệt đối vào không lọt.

Phối hợp bác sĩ tháo vải xô, Cố Tô An ngẩng đầu thấy được hoảng sợ cùng chán ghét trong mắt y tá bên cạnh. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt như vậy, nhưng Cố Tô An vẫn bắt được.

Thói quen được vạn chúng chú mục, thói quen được ca ngợi cùng tiếng vỗ tay, thói quen fan hâm mộ hoan hô cùng kêu gào, giờ khắc này Cố Tô An thật sự là cảm nhận được thê lương thân ở địa ngục.

"Trên căn bản đã khôi phục, bất quá diện tích thương tổn quá lớn, thương thế quá nặng. Cho dù làm giải phẩu thẫm mỹ cũng không khôi phục được, trong lòng ngươi tốt nhất làm chuẩn bị. Mặc dù bây giờ la hét nhan sắc đệ nhất, nhưng bất kể lúc nào, tâm linh đẹp mới là đẹp thật. Không cần có gánh nặng trong lòng, cuộc sống vui vẻ một chút bao giờ cũng tốt."

Cố Tô An nghe bác sĩ nói xong, nàng khe khẽ gật đầu: "Cảm ơn."

Lúc Diệp Thời Tầm trở lại, Cố Tô An chính đang ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc. Vừa rồi hỏi qua bác sĩ, buổi chiều liền có thể xuất viện.

"Này, quái nhân. Ta trở lại rồi." Diệp Thời Tầm vỗ vỗ bả vai Cố Tô An, thân hình Cố Tô An chợt khựng lại cứng ngắc tại chỗ.

Diệp Thời Tầm nhìn cái lưng quen thuộc của Cố Tô An, như cũ gầy gò vô cùng. Diệp Thời Tầm không đi đến trước mặt Cố Tô An, ngược lại duy trì tư thế động tác này, nhẹ giọng nói: "Ta vừa rồi ra ngoài mua cơm trưa, đi nửa đường đột nhiên nghĩ đến hôm nay ngươi xuất viện. Cho nên ta lại chạy về, lát nữa ta mời ngươi ăn bữa tiệc lớn thế nào?" Kỳ thực Diệp Thời Tầm nhận ra được, Cố Tô An cũng không hy vọng nàng có mặt ở thời điểm tháo băng, cho nên tìm một cái cớ rời khỏi trước. Đứng ở vườn hoa bên cạnh bệnh viện, tính toán thời gian một chút lại chạy về.

Mà giờ khắc này Cố Tô An nghe được Diệp Thời Tầm, vô lực ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay ôm lấy đầu gối đem đầu chôn trong khuỷu tay.

"Hey? Ngươi khóc à? Quái nhân? Cố Tô An? An An ~ "

Diệp Thời Tầm hô đến An An, Cố Tô An hơi có chút động tĩnh. Diệp Thời Tầm cong khóe miệng, tiếp tục hô: "An An, An An, An An... Ngươi có nghe ta nói chuyện không ? Ta nói ta muốn mời ngươi ăn bữa tiệc lớn, phản ứng điểm có được không?"

"Diệp Thời Tầm, ta rất xấu đúng không?" Thanh âm Cố Tô An khàn khàn mà trầm thấp truyền tới, Diệp Thời Tầm nghe mà lòng nhói đau, đi lên trước đem Cố Tô An ôm vào trong ngực: "Ngươi cảm thấy ta ngu xuẩn không?"

"Hả?" Cố Tô An hít mũi một cái, nhỏ giọng nói, bày tỏ không biết tại sao Diệp Thời Tầm nói như vậy.

Diệp Thời Tầm nghe được Cố Tô An đáp lại nàng, trên mặt dần dần dính vào một chút ý cưới: "Đối với chỉ số thông minh, trên thế giới này có hai loại người, một loại người là ngu, một loại người khác tự cho rằng mình không ngu. Mà ta Diệp Thời Tầm, chính là loại thứ nhất."

Cố Tô An trầm mặc, có thể là không biết nên làm sao đáp lời. Diệp Thời Tầm khẽ vuốt sau lưng nàng, ngữ khí càng thêm nhẹ nhàng nói: "Đối với dung mạo, trên thế giới này cũng có hai loại người, một loại xấu xí cùng một loại cho rằng bản thân xấu xí. Loại người thứ nhất, rõ ràng biết bản thân xấu xí. Loại người thứ hai thì chỉ cho rằng bản thân xấu xí, cho nên sẽ nghĩ hết biện pháp để cho bản thân trở nên xinh đẹp, có lẽ là đủ loại thay đổi quần áo vẻ ngoài, cố gắng đem mình trở nên xinh đẹp. Người thông minh vĩnh viễn sống mệt mỏi hơn người ngu xuẩn, bởi vì bọn họ cân nhắc quá nhiều. Người xinh đẹp vĩnh viễn sống mệt mỏi hơn người xấu xí, bởi vì bọn họ muốn đẹp hơn."

"Nào có ai an ủi người như vậy?" Cố Tô An cười nhạo một tiếng, khẽ ngẩng đầu lên vỗ cánh tay Diệp Thời Tầm.

Diệp Thời Tầm trong nháy mắt thấy được dung mạo nàng, Diệp Thời Tầm dừng một chút đột nhiên cười nói: "Ta vẫn luôn là như vậy, IQ không online, EQ căn bản không có. Hơn nữa ngươi chưa từng nghe qua một câu nói sao? Cây không có vỏ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Đê tiện nhất mới là vô địch, nghĩ thoáng một chút."

Cố Tô An vẫn đang chằm chằm hai mắt Diệp Thời Tầm, diễn xuất hơn người nàng có thể dễ như trở bàn tay đọc hiểu biểu tình một người, càng am hiểu việc giải ra ánh mắt chân thực của một người. Lúc nãy mới từ trong mắt Diệp Thời Tầm đọc được một vẻ kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh. Lòng Cố Tô An cũng dần dần cảm giác được một tia nhiệt độ.

"Nghĩ thoáng một chút, ta vẫn luôn ngu xuẩn, cho nên ta không thèm suy nghĩ quá nhiều. Ngươi hiện tại biến xấu, liền sẽ không cần để ý một ít phiền não không quan trọng. Ví du như trang điểm hay không, y phục rồi đánh mắt có hợp hay không, màu son môi phù hợp khí chất hôm nay hay không. Cuộc sống đơn giản một chút là được, quá phiền toái sẽ mệt mỏi." Diệp Thời Tầm thở dài, tựa hồ như nàng đã mệt mỏi vậy.

Cố Tô An nghe lọt được lời Diệp Thời Tầm, nhưng mà như cũ không chịu cùng Diệp Thời Tầm đối mặt, thậm chí không cho phép Diệp Thời Tầm trực diện nhìn nàng. Diệp Thời Tầm sờ sờ chóp mũi: "Được rồi, không nhìn thì không nhìn. Ngươi vui vẻ là được rồi."

Giúp Cố Tô An thu thập đồ đạc xong, Diệp Thời Tầm muốn mời Cố Tô An đi ăn cơm, Cố Tô An lại yêu cầu về nhà.

"Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi trở về." Đáy mắt Diệp Thời Tầm có chút không thôi, nhưng vẫn là nói ra.

Cố Tô An sửng sốt, mấy ngày nay quan hệ giữa nàng và Diệp Thời Tầm đích xác rất tốt, nhưng tựa hồ còn không thân mật tới trình độ nhất định. Cố Tô An từ từ trầm mặc, Diệp Thời Tầm nghẹo nửa đầu suy tư một hồi, sau đó tự nhủ: "Ngươi có phải là không muốn về nhà? Cũng phải... Ngươi nằm viện lâu như vậy, trừ nữ nhân kia cũng không còn ai tới thăm ngươi. Nếu là ta... Được rồi không nói nữa." Diệp Thời Tầm lời đến một nửa liền ngừng lại, bởi vì nàng cảm giác tâm tình Cố Tô An càng ngày càng kém, hơn nữa nghĩ một chút bản thân hình như vẫn luôn là cô linh linh một người, ở loại chuyện như thân nhân gia đình, nàng so với bất kỳ ai đều không có quyền lên tiếng.

"Nếu không thì... ngươi trước đến chỗ ta trụ mấy ngày đi. Ta tuy rằng luôn lưu lạc bên đường, nhưng mà lão sư để lại cho ta một căn nhà, có phòng ngủ chính phòng ngủ khách, còn có phòng khách và phòng bếp bị dùng làm chứa đồ. Ngươi đi cũng sẽ không chật chội." Diệp Thời Tầm đề nghị xong liền sít sao mím môi, có chút mong đợi Cố Tô An đáp ứng, nhưng cũng có chút khốn khổ, nàng trước nay không cùng người ngoài chung đụng một chỗ, cho dù người này là bản thân nhặt về.

Những lời này của Diệp Thời Tầm, hẳn là tin tức tốt nhất mấy ngày nay Cố Tô An nghe được. Đè xuống đáy lòng vui sướng, không lạnh không nhạt nói một câu: "Vậy thì phiền toái ngươi."

Diệp Thời Tầm khẩn trương xoắn xuýt, vào lúc nghe được câu này đều chú định.

"Không phiền toái không phiền toái, chúng ta hiện tại trở về đi." Diệp Thời Tầm đóng gói đồ xách trên tay, một cái tay khác chuẩn bị đi lấy đàn violon, lại bị Cố Tô An cướp trước một bước cầm đi.

Cố Tô An một tay cầm đàn violon, một tay khác dắt Diệp Thời Tầm: "Đi thôi."

"Ừ. Chúng ta về nhà." Diệp Thời Tầm đáy mắt ý cười không chút nào che giấu, mỗi một ngày trong dĩ vãng đều không vui vẻ bằng giờ khắc hôm nay.

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tô An: Tức phụ ta vẫn an ủi ta, nhưng mà... nghe nàng nói, ta cảm thấy càng thêm tâm tắc...

Diệp Thời Tầm: Ta hôm nay mới phát hiện ta biết nấu cháo gà tâm linh, đánh cái like cho bản thân.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: Chương sau sẽ trở về chính văn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play