Cố Tô An bị sự cố cưỡng hôn ngoài ý muốn này làm cho có chút mê muội, theo bản năng muốn đẩy Diệp Thời Tầm ra, nhưng không ngờ Diệp Thời Tầm trở tay đem nàng giam lại.
"A Tầm? Ngươi uống nhiều rồi, nhanh dậy." Cố Tô An thật vất vả giùng giằng muốn đứng dậy, lại phát giác mình bị quấn càng chặt hơn.
Diệp Thời Tầm đem đầu chôn trên ngực Cố Tô An, thi thoảng làm nũng cọ cọ, thật giống như một con mèo lười biếng. Lầm bầm nói: "Không được, ta muốn ngủ như vậy."
"..." Cố Tô An đang lúc căm tức, người trên người lại đột nhiên không có động tĩnh. Giương mắt nhìn, Diệp Thời Tầm đã chợp mắt thiếp đi.
Cố Tô An khẽ thở phào nhẹ nhõm, xoay mình đẩy Diệp Thời Tầm ra khỏi người mình. Cố Tô An nghỉ ngơi một hồi, lập tức nửa kéo nửa túm Diệp Thời Tầm kéo đến phòng ngủ.
Cố Tô An ở một mình, cho nên phòng ngủ dành cho khách cũng chưa thu thập, trước mắt chỉ có thể đem Diệp Thời Tầm kéo tới phòng ngủ chính.
Diệp Thời Tầm đột nhiên bị người quăng lên giường, đang trong giấc mộng nàng nhíu mày một cái theo bản năng nói: "Đừng làm rộn."
Cố Tô An thấy nàng an tĩnh như vậy, hiếm có lộ ra một chút tiếu ý.
Lấy tới khăn lông ướt xoa xoa mồ hôi trên người Diệp Thời Tầm, Cố Tô An ngửi thấy mùi rượu trong không khí, chân mày càng vặn càng chặt. Cuối cùng quả thực không nhịn được, chạy đi phòng tắm tắm một cái.
Chờ Cố Tô An tắm rửa xong, đi ra phát hiện Diệp Thời Tầm như đang làm ác mộng.
"A Tầm?" Cố Tô An thấy nàng có vẻ như rất thống khổ, không yên tâm nhẹ giọng kêu.
Diệp Thời Tầm nghe được thanh âm quen thuộc, không có yên tâm ngược lại càng hoảng sợ.
"Đừng đi, đừng rời khỏi ta. Sẽ chết mất, trở lại có được không?"
"Tại sao lại để ta gặp phải ngươi? Tại sao lại rời khỏi sau khi ta yêu ngươi?"
"Đừng đi, ta không muốn ngươi rời khỏi."
"Ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ..."
"Xin lỗi, là ta vô dụng. Đừng rời bỏ ta, ta không muốn một mình."
"Đều chết hết rồi sao? Thật tốt, như vậy thì thời điểm ta dốc toàn lực, mới sẽ thật vui vẻ bật cười. Ngươi chờ ta."
Cố Tô An nghe Diệp Thời Tầm nỉ non trong mộng, càng thêm hoảng sợ. Tâm tình phiền muộn ngồi yên trên sàn nhà.
Những lời kia của Diệp Thời Tầm, hẳn là đang hoài niệm một người, một người đã qua đời.
Cố Tô An không khỏi nghĩ tới tỷ tỷ mình, lại nhìn khóe mắt Diệp Thời Tầm rơi xuống nước mắt, Cố Tô An đem mình co rúc ở góc tường, không tiếng động thút thít.
Diệp Thời Tầm trong mộng không chút nào hay biết hết thảy những điều này, ngược lại nằm mơ thấy mình sống lại, khóe miệng nàng hơi cong lên bật cười.
Chờ Diệp Thời Tầm tỉnh lại, phát hiện bản thân ở trong căn phòng xa lạ. Theo bản năng từ trên giường nhảy bắn lên, tay chân luống cuống nhìn quần áo mình, thấy quần áo hoàn hảo, lại dùng khóe mắt dư quang liếc về Cố Tô An bên cạnh giường đã khóc thút thít đến mệt mỏi thiếp đi.
Diệp Thời Tầm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ đến bên cạnh Cố Tô An: "An An?"
Không được đáp lại, Diệp Thời Tầm ngửi mùi rượu trên người một cái, lại nhìn giường phía sau, nàng nhíu mày.
Nhớ trước kia uống nhiều, mùi rượu đầy người là sẽ bị Cố Tô An trực tiếp phạt ngủ phòng khách. Không ngờ bây giờ uống nhiều rồi lại có thể vinh hạnh lên giường ngủ.
Lúc đem Cố Tô An bế lên, Diệp Thời Tầm chú ý tới mắt Cố Tô An hơi có vẻ sưng vù, Diệp Thời Tầm thương tiếc mím môi, nhẹ nhàng đem Cố Tô An thả lên giường.
Thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng ngồi ở giường nhìn Cố Tô An ngủ say. Loại chuyện này chỉ từng làm qua ở kiếp trước.
Nếu như dung mạo nguyên bản của một người là đẹp, hoặc xấu xí hoặc bình thường. Bọn họ đều sẽ không để ý ánh mắt người chung quanh, bởi vì từ nhỏ đến lớn cũng đã quen rồi.
Mà Cố Tô An đã từng là ảnh hậu vô cùng nổi tiếng một thời, nhan sắc tồn tại trên đỉnh giới giải trí, đến lúc bị người hủy dung, tự bản thân cũng không dám soi gương, làm sao sẽ có thể không chút chướng ngại tâm lý nào để người yêu nhìn kỹ.
Diệp Thời Tầm biết rõ điểm này, cho nên lúc trao đổi nói chuyện với Cố Tô An tận lực không nhìn mặt nàng, bất quá mỗi khi Cố Tô An ngủ say Diệp Thời Tầm đều sẽ rất yên tâm nằm bên cạnh nàng, lẳng lặng thưởng thức Cố Tô An.
Cái loại tâm tình kiềm chế đó, một người bình thường sẽ không hiểu.
Diệp Thời Tầm đã từng tự ti hơn bất kỳ ai, còn nhỏ đã bị tên buôn người mang đi cả nửa tổ quốc, bán cho hết hộ gia đình này đến hộ gia đình khác.
Nếu không phải gặp được lão sư, lão sư phát hiện tế bào âm nhạc của nàng, chứa chấp nàng, một đời Diệp Thời Tầm sợ là đã sớm bị hủy.
Nàng ở trên người Cố Tô An có thể thấy được bóng dáng mình, Cố Tô An có thể là đổ nát một gương mặt, mà nàng chính là tan tành cả trái tim.
Thật may, Cố Tô An từ từ sưởi ấm trái tim nàng.
Diệp Thời Tầm không biết bản thân sợ đồng tính bắt đầu từ khi nào, tựa hồ ở sâu trong ký ức đã chán ghét đồng tính luyến ái. Mỗi lần nhớ tới đều sẽ cảm thấy mắc ói, mà sau khi yêu Cố Tô An, Diệp Thời Tầm nghĩ: Có thể đây chính là minh chứng cho câu nói kia 'Ta không phải yêu nữ nhân, chỉ là người ta yêu vừa vặn là nữ nhân.'
------
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thời Tầm: Tức phụ ngươi tin ta, ta và chị ngươi thật không có bất cứ quan hệ nào. Ngươi tin ta, tin ta a!
Cố Tô An: Ngươi còn ở trong mộng khóc nhớ nàng kia kìa, ta làm sao tin ngươi? Chẳng lẽ ngươi nằm mơ thấy ta chết?
Diệp Thời Tầm:...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴