"Thiếu gia, Tô Vận tới rồi."
Giọng nói của kẻ canh cửa kéo lý trí Trịnh Khải trở lại, hắn nghi hoặc hướng ra ngoài cửa, đúng là thấy Tô Vận đang bị áp giải đi vào.
Trịnh Khải thoáng lắc cổ, nhìn Tô Vận sắc mặt tái nhợt, Trịnh Khải tâm tình rất tốt bật cười: "Tô Vận, còn nhớ nơi này không?"
"Thả nàng ra, người ngươi hận là ta, đừng liên lụy người vô tội." Tô Vận thấy Cố Tô An bị trói trên ghế vẫn bình yên vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tô An nhìn thấy Tô Vận tức khắc ướt hốc mắt, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng người tỷ tỷ luôn nhớ đến trước khi ra đi lại là Tô Vận. Từ lời nói của Trịnh Khải, Cố Tô An mới thật sự hiểu được tỷ tỷ vì bản thân trả giá bao nhiêu, thậm chí buông tha cả ước định của nàng với người khác.
Nhưng mà Trịnh Khải cũng không cho hai người thời gian thương cảm, hắn cầm dao đi tới bên cạnh Tô Vận, quay đầu nhìn về phía Cố Tô An cười rất hung tợn nói: "Còn nhớ trò chơi chúng ta vừa nói không?"
Lời của Trịnh Khải thành công làm Cố Tô An cảm thấy sợ hãi, nàng nhìn Tô Vận lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng chảy ra. Bất quá Trịnh Khải nhìn thấy không những không cảm thấy đồng tình, ngược lại tâm tình quái dị còn bị khơi dậy, cười hì hì đi tới bên cạnh Cố Tô An: "Làm sao? Không muốn Tô Vận chết sao? Vậy chúng ta đổi quy tắc khác, ai đến sau giết người đó có được không?"
Nghe Trịnh Khải nói, Cố Tô An bị trói trên ghế không ngừng giùng giằng, ý đồ tránh thoát. Nhưng mà hết thảy đều chỉ phí công, sợi dây trói Cố Tô An bị siết rất chặt, hơn nữa còn thắt thành nút chết. Cố Tô An một phen giãy giụa khiến cổ tay nàng bị siết ra vết thương.
"Trịnh Khải, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tô Vận nặng nề nhìn Trịnh Khải, ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ, như thể chỉ là đang hỏi Trịnh Khải tối này ăn gì.
Nhưng mà Trịnh Khải đối việc này lại rất không hài lòng, hắn đánh một quyền vào trên mặt Tô Vận, thấy gò má Tô Vận xuất hiện máu đọng, Trịnh Khải mới mất trí bật cười.
"Ta muốn làm gì? Ta cũng muốn biết đây, ta bây giờ còn có thể làm gì? Ta chẳng qua là muốn mang các ngươi cùng xuống địa ngục, ta muốn thấy tất cả mọi người thống khổ. Bởi vì chỉ có như vậy, ta mới có thể vui vẻ. Ngươi có hiểu không?" Trịnh Khải cầm dao trong tay không nhanh không chậm chuyển qua cổ Tô Vận, tựa hồ chỉ cần tay hắn nhẹ nhàng phẩy một cái, con dao sắc bén liền lập tức cắt một vết trên cổ Tô Vận.
Cố Tô An ở bên cạnh trầm mặc, nàng lúc này đã không biết còn có thể nói gì, dường như bất kể nói gì đi nữa Trịnh Khải đều sẽ không để ý, bởi vì người này rõ ràng ý thức được hắn đang phạm tội, nhưng hắn đã quyết tâm cùng ôm mọi người xuống địa ngục, cho nên hắn không sợ uy hiếp.
Ngay lúc Trịnh Khải đang chuẩn bị ở trên cổ Tô Vận thử một chút xem con dao này có sắc thật không, bên ngoài truyền tới thanh âm của kẻ canh cửa: "Thiếu gia, họ Diệp tới rồi."
Trịnh Khải theo bản năng nhìn thời gian, cười khẽ một tiếng: "Tới thật đúng lúc."
Phất phất tay, trong góc lập tức có hai nam nhân đi ra đem Tô Vận trói lại, cột vào cây cột đã xuất hiện vô số lần trong ký ức Tô Vận.
Người bên ngoài đem Diệp Thời Tầm áp giải vào, Diệp Thời Tầm đã bị thương, máu tươi trên trán hiện đã đông lại, xem ra là nửa đường xảy ra ngoài ý muốn.
Trịnh Khải hứng thú đi tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, giơ tay lên khẽ vuốt vết thương trên trán Diệp Thời Tầm: "Chậc chậc, sao Diệp tổng lại vô tình như vậy? May mà ngươi kịp thời chạy đến, nếu trễ một phút nữa, có lẽ chỉ có thể gặp Cố tiểu thư trên đường hoàng tuyền."
Diệp Thời Tầm thần trí còn có chút mơ hồ, nửa đường đột nhiên xuất hiện một cô bé, vì tránh đụng vào đứa nhỏ, nàng kịp thời thay đổi phương hướng, kết quả xảy ra ngoài ý muốn, thương tổn tới đầu. Bất quá may mà trước khi xe cứu thương chạy tới, Ngô Hiểu Triết xuất hiện mang nàng đến đây.
"A Tầm. Ngươi..." Cố Tô An không biết rốt cuộc Diệp Thời Tầm xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Diệp Thời Tầm bị thương, người đau lòng nhất ở đây không ai khác ngoài nàng.
Trong lòng đầy tự trách, Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm không nói một lời.
Diệp Thời Tầm há miệng thở mạnh, nhìn Trịnh Khải khàn khàn nói: "Ta tới rồi, thả Cố Tô An."
"Thả? Diệp tổng, cha mẹ ngươi không dạy ngươi đừng tin lời người xấu nói sao? Nhiều một người thêm một phần đặt cược, ta sao có thể tùy tiện thả người đâu? Oh... Ta quên, Diệp tổng ngươi là một cô nhi mà. Còn là tiểu súc sinh có cha sinh không có mẹ dạy." Trịnh Khải làm ra vẻ như đang nhịn cười, hắn đưa tay che miệng, từ trong miệng phát ra tiếng cười như rên rỉ.
Tiếng cười the thé âm u từ trong miệng Trịnh Khải truyền tới, mọi người ở đây không rét mà run.
Tô Vận nhìn Diệp Thời Tầm bị trói, trong lòng không khỏi căng thẳng mấy phần, Trịnh Khải và Diệp Thời Tầm không có liên hệ gì nhiều, thứ duy nhất có thể đem hai người liên hệ với nhau chính là thân phận thật của Diệp Thời Tầm.
Bây giờ xem ra, có lẽ Trịnh Khải đã biết rồi, cho nên mới lợi dụng Cố Tô An dụ Diệp Thời Tầm tới.
"Trịnh Khải, mục đích của ngươi là gì? Ta và ngươi không tồn tại quan hệ thương nghiệp, thậm chí chúng ta tiếp xúc với nhau cũng không nhiều, ngươi tại sao phải làm như vậy?" Diệp Thời Tầm rất hiếu kỳ động cơ của Trịnh Khải, bắt cóc tống tiền là không thể nào, dẫu sao Nhị thiếu gia của Trịnh gia cũng không thiếu tiền. Sau khi sống lại nàng tận lực giữ khoảng cách với người của tứ đại thế gia, càng chưa từng đắc tội Trịnh Khải.
Nếu nói là bởi vì chuyện Đường Hiểu Chi, Diệp Thời Tầm tin tưởng Trịnh Khải trói Hứa Tiểu San đi dụ Đường Hiểu Chi tới còn đơn giản hơn. Tội gì lòng vòng như vậy?
Hơn nữa Trịnh Khải lời trong lời ngoài còn nhằm vào Tô Vận, đây là vì sao? Trước nay bọn họ không phải cá mè một lứa sao?
Đương lúc Diệp Thời Tầm nhìn hai người họ bằng ánh mắt nghi hoặc, Trịnh Khải đột nhiên bật cười: "Ta không phải nói rồi sao? Ta mời ngươi tới là muốn cho ngươi xem kịch."
Giọng nói bất cần đời của Trịnh Khải làm Diệp Thời Tầm cảnh giác, không biết Đường Hiểu Chi ở bên ngoài sắp xếp thế nào. Bất quá Diệp Thời Tầm dư quang khóe mắt quét qua, vừa vặn có thể thấy cây cột nơi Ngô Hiểu Triết ẩn núp. Đó là một góc chết, nếu không phải Diệp Thời Tầm biết trước nơi đó có người, nàng khẳng định không nhìn ra có gì khác biệt.
Ngô Hiểu Triết có thể thấy Diệp Thời Tầm đang nhìn hắn, liền ra dấu một cái, bày tỏ hắn đang liên lạc với đám người Đường Hiểu Chi.
Diệp Thời Tầm thấy vậy liền không để ý Ngô Hiểu Triết nữa, ngược lại kỹ lưỡng kiểm tra tình huống Cố Tô An, thấy dấu tay trên cổ Cố Tô An, phẫn nộ đè nén dưới đáy lòng không khỏi bùng lên.
Trịnh Khải ở bên cạnh phất phất tay, bọn thuộc hạ lập tức cầm một chiếc máy tính bảng tới, Trịnh Khải mặt mày hưng phấn cười, mở máy lên gửi tin cho Đường Hiểu Chi.
Nhận được cuộc gọi video, Đường Hiểu Chi xuyên thấu qua màn hình nhìn ba người đang bị trói, nàng khẽ cau mày, không tưởng tượng nổi tại sao Trịnh Khải lại làm như vậy.
"Đường đại trinh thám, lỗ mãng quấy rầy rồi. Bất quá có chút việc muốn mời ngươi giúp ta." Gương mặt nanh ác mang ý cười của Trịnh Khải xuyên thấu qua màn ảnh cũng có thể làm Đường Hiểu Chi cảm thấy chán ghét.
Bất quá bây giờ không phải thời điểm chọc giận Trịnh Khải, Đường Hiểu Chi chịu nhịn tính tình đặt câu hỏi: "Muốn ta làm gì?"
"Chớ khẩn trương, thoải mái đi. Ta muốn ngươi liên lạc với người của Trịnh gia, nhớ tự mình liên lạc, thuận tiện nói với bọn họ Diệp Hàm đang ở trên tay ta." Lời của Trịnh Khải làm Đường Hiểu Chi sắc mặt khẽ biến, là đứa bé mất tích của Diệp gia? Nhưng mà những thứ này liên quan gì đến Diệp Thời Tầm và Cố Tô An? Trong nháy mắt Đường Hiểu Chi đột nhiên sáng tỏ, nếu Diệp Thời Tầm chính là đứa bé mất tích, hết thảy mọi thứ này đều có thể giải thích.
Nhưng trong đầu Diệp Thời Tầm có một đoạn ký ức liên quan tới kiếp trước, cho nên nàng chỉ nghi ngờ chẳng lẽ Trịnh Khải bắt được cả vị thiên kim kia? Nàng sẽ không đem đối phương liên hệ đến mình.
Mà Tô Vận nghe Trịnh Khải nói như vậy, suy đoán trước đó của nàng cũng được kiểm chứng. Không ngờ Trịnh Khải sẽ điên cuồng như vậy, bất quá nghĩ đến những chuyện Trịnh Khải làm trước kia, Tô Vận rất nhanh hiểu được. Người này vẫn luôn rất điên cuồng.
Đường Hiểu Chi nhìn thời gian, cách thời gian Cố Tô An bị mang đi đã qua năm giờ, hoạt động từ thiện đã kết thúc theo sắp xếp của Lâm Lam, những người được Trịnh Khải sắp đặt trà trộn vào buổi từ thiện đã bị dọn dẹp sạch sẻ, không ngờ lúc nàng chuẩn bị liên lạc Ngô Hiểu Triết an bài cứu viện, Trịnh Khải lại đột nhiên gọi video tới.
Đường Hiểu Chi rất không thích cảm giác bị người nắm mũi dẫn đi này, nhưng bây giờ tiền cược trong tay Trịnh Khải quá nhiều, nàng không dám tùy tiện hành động.
"Ta cho các ngươi nửa giờ, nếu vẫn không để cho ta gặp bọn họ, ta không biết ba người này sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn đâu."
Trịnh Khải giọng nói uy hiếp làm Đường Hiểu Chi hận ý càng sâu: Tốt nhất ngươi hãy cầu xin đừng rơi vào trong tay ta.
Rất nhanh dưới sự sắp xếp của Đường Hiểu Chi, Trịnh Khải nhận được cuộc gọi video từ Đường Hiểu Chi, Trịnh Khải tâm tình rất tốt nhận cuộc gọi, nhìn thấy đại ca cùng phụ thân trên danh nghĩa kia của mình, ánh mắt Trịnh Khải hơi phát sinh biến hóa, bất quá đây cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
"Trịnh Khải, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Mau thả bọn họ ra." Trịnh Lập nhìn đệ đệ mình, lúc này hắn đột nhiên cảm thấy người em trai này rất xa lạ, tại sao lại biến thành như vậy?
"Đại ca, đại ca tốt của ta. Ta thả bọn họ ra, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?" Trịnh Khải giễu cợt, đại ca rất thương hắn, nhưng cũng chính tình thương của đại ca khiến cho hắn hiểu rõ được địa vị của mình ở Trịnh gia.
Trịnh Dật ở bên cạnh nhìn thấy Diệp Thời Tầm bị trói, hắn cũng vừa mới biết đây chính là người bọn họ luôn tìm kiếm.
Trịnh Dật chưa kịp nói chuyện, Trịnh Khải đã chìa quả đấm hung hăng đánh vào bụng Diệp Thời Tầm, từng trận đau truyền tới, Diệp Thời Tầm vốn đã mặt mày trắng bệch lại thêm mấy phần kiềm chế, mồ hôi từ trán trượt xuống gò má.
Cố Tô An nhìn Diệp Thời Tầm té xuống đất, nàng chỉ cảm thấy còn khó chịu hơn bản thân bị đánh. Đau lòng nhìn về phía Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm nhịn đau hơi cong mép, nặn ra một nụ cười để an ủi Cố Tô An.
Cố Tô An thấy vậy lắc đầu liên tục, kẻ ngu này, rõ ràng đau muốn chết còn có tâm tình an ủi nàng, khốn kiếp.
Tô Vận thấy Diệp Thời Tầm bị đánh, tâm tình thật vất vả bình tĩnh lập tức bị kích thích, giùng giằng muốn thoát khỏi sợi giây, sau khi giãy giụa một phen thì nhận ra chỉ là phí công, vì vậy Tô Vận dứt khoát buông tha trừng mắt nhìn Trịnh Khải, không nhịn được mắng lên.
Nghe được tiếng mắng của Tô Vận, Trịnh Khải tức thì hưng phấn kích động như cắn thuốc, cầm dao từ từ đi đến bên cạnh Tô Vận: "Hiếm có a hiếm có, Tô tổng cũng sẽ có thời điểm sa sút như vậy, ta còn tưởng Tô Vận ngươi sẽ luôn cao cao tại thượng."
"Ngươi nói xem, bộ dáng này của ngươi có thể khiến Tô Tiệp thương tiếc hay không?" Trịnh Khải đáy mắt ý cười lan tràn, hắn rất muốn Tô Vận cũng cảm nhận được sự thống khổ của hắn.
Nghe được tên mẫu thân, Tô Vận trở nên khẩn trương, cảnh giác nhìn Trịnh Khải: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta mất nhiều tâm lực như vậy an bài tuồng kịch, làm sao có thể không có người xem?" Trịnh Khải cười chói tai, hắn đã không kịp chờ đợi muốn thấy được biểu tình của đám người kia, nếu ngay trước mặt tất cả nói ra thân thế Tô Vận, Tô Vận về sau còn có thể dùng thân phận người thừa kế Tô gia không ai bì nổi tiếp tục kiêu ngạo nữa không?
Nếu đám kia người biết Diệp Thời Tầm chính là người bọn họ luôn tìm kiếm, mà hắn lại ở trước mặt bọn họ từng chút một hành chết Diệp Thời Tầm, bọn họ sẽ có biểu tình gì?
Đây thật đúng là một chuyện làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴