Toàn thân Phương Niên co rút, kϊƈɦ thích đến nỗi cô chảy nước mắt.“A...a...”Giang Ngộ mặc kệ cô, tiếp tục cắn.“A...!nha...!Giang Ngộ...”Những điểm mẫn cảm trêи cơ thể cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cách một lớp qυầи ɭót, răng anh chà sát tiểu hạch, nhìn cô sung sướиɠ đến run rẩy, la hét chói tai.Giang Ngộ nuốt tất cả ɖâʍ dịch, sau đó anh tiếp tục đưa lưỡi vào trong.Qυầи ɭót ren của Phương Niên sớm đã ướt đẫm, sau khi bị anh ɭϊếʍ, ɖâʍ dịch bắt đầu chảy vào trong miệng anh.“A...!Giang Ngộ...”Phương Niên bất lực, cô đành chống người dậy, hôn lên môi Giang Ngộ.Nước mắt Phương Niên không ngừng chảy ra, bởi vì ɖu͙ƈ vọng không được thỏa mãn, cả người cô khó chịu đến kì lạ.Nhưng anh cố tình không cho.Chỉ có Giang Ngộ mới cho cô được, chỉ có Giang Ngộ.Năm năm đi qua, cô tự an ủi bản thân nhưng chưa từng có được kɧօáϊ cảm như vậy.“A...!Ông xã...!Làm em đi anh...”Giang Ngộ cắm một ngón tay vào, còn ngón cái thì vân vê tiểu hạch, tiếp tục nhìn cô rêи rỉ, mất khống chế vì anh.“Cầu xin ông xã đưa gậy th*t...!làm em.”“Nói, cầu xin ông xã đưa gậy th*t vào làm em.”Toàn thân Phương Niên cực kỳ trống rỗng, khao khát có anh.“A...!Xin anh...”Nghĩ đến đây, hai mắt Giang Ngộ nhuốm đỏ, anh xé vụn qυầи ɭót cô, ngón tay cắm vào, mạnh mẽ chen lấn lối đi chật hẹp rồi ra lệnh: “Cầu xin anh.”Năm năm trôi qua, anh cảm thấy bản thân đã quên được cô, nhưng không ngờ Phương Niên quay trở lại.Cô đã thốt lên rằng: “Giang Ngộ, hai ta đã kết thúc rồi, quên em đi.”Nhưng cô nói sao?Năm đó, anh cầu xin cô: “Niên Niên, đừng rời đi, đừng chia tay, được không em?”Cô đành phải cầu xin: “A… Giang Ngộ… Mau vào đi anh…”Cô vừa muốn đẩy anh ra vừa muốn để anh đi vào, nhưng tay lại bị trói chặt, không thể động đậy.Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, động tác triền miên như đang giao hợp.Cô không ngừng ʍút̼ lấy đầu lưỡi của anh, làm kɧօáϊ cảm anh tăng liên tục.“Giang Ngộ...!Cho em...” Môi lưỡi cô hòa vào môi lưỡi anh, ấp úng không rõ câu.Mà thôi, nói sẽ khiến cho cô khó xử, nhưng làm vậy không phải càng khiến chính anh khó xử sao? Chẳng phải anh đã muốn cô lâu rồi sao?Giang Ngộ rút ngón tay ra, đút vào trong miệng cô, đợi cô ngoan ngoãn ɭϊếʍ sạch sẽ, lúc này anh mới tách chân cô ra, thẳng lưng đi vào.Vừa mới đưa vào, Phương Niên đã đau đớn kêu.“Giang Ngộ...!Đau quá...”Giang Ngộ cảm thấy tiểu huyệt cô khít chặt đến kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi chảy nhiều nước như vậy, thế mà lúc đi vào vẫn còn khó khăn.“Niên Niên.” Anh xoa tiểu hạch cô để di dời sự chú ý rồi khàn giọng hỏi: “Sau khi chúng ta chia tay, em có làm với ai không?”“A...!Không có...” Làm gì có người nào khác?Trong nháy mắt, Giang Ngộ mỉm cười.Khi anh không cười, mặt lạnh như băng, khi cười, anh giống như một cơn gió xuân đương tới, khiến vạn vật sống lại.Phương Niên ngắm đến ngây người, đã lâu rồi chưa nhìn Giang Ngộ mỉm cười với cô, đã lâu…Thừa dịp lúc cô ngây người, vật nóng bỏng cũng theo đó xông vào..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT