Hôm sau, trời còn chưa sáng, bà nội Dung đã cùng chú út Quản Đức Hoành chạy tới bệnh viện.
Tuy hai anh em cùng mẹ khác cha, không mấy thân thiết, nhưng xảy ra chuyện, người làm em trai vẫn phải ló mặt. Cộng thêm tối qua mẹ già vừa nhận điện thoại đã chửi ầm lên, dù vợ có nhăn mặt không vui thì ông vẫn phải nghe lời mẹ mà tới.
Tới thì tới đó, nhưng nói sao thì Quản Đức Hoành và ba Dung cũng không cùng họ, ở giữa vẫn có ngăn cách. Nhiệm vụ của ông chỉ là hộ tống mẹ già, tiện thể chặn miệng lưỡi người đời chứ ông không định dính vào vụ này.
Từ khi nhà họ Dung chuyển đến đây, trừ ngày lễ tết, hai anh em rất hiếm khi gặp mặt. Lễ tết đa phần cũng là nhà họ Dung về đó, lần này nếu không nhờ bà nội Dung dẫn đường, đến nhà họ Dung nằm ở hướng đông hay hướng tây Quản Đức Hoành cũng không biết.
Vào tới phòng bệnh, đầu tiên, Quản Đức Hoành đặt hai túi đường cát mang đến thăm bệnh lên tủ đầu giường, hỏi sơ sơ cái gọi là kế hoạch B, tiếp đó, ông bắt đầu dội nước lã.
“Theo ý em thì anh chị không nên làm vậy. Dù gì cũng là hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, trở mặt như thế có gì tốt chứ. Tết tới nơi rồi, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, có phải không?” Quản Đức Hoành vừa nói xong, toàn bộ người có liên can ở đây đều xụ mặt, nhưng ông vẫn vờ như không thấy, tiếp tục ‘khuyên lơn’: “Mẹ cũng đã gần tám mươi, để mẹ đi gây chuyện như thế, chẳng may nhà họ ra tay luôn với mẹ thì sao? Anh, không phải em bất nhân bất nghĩa, em chỉ lo nghĩ cho mẹ thôi. Anh nhất quyết muốn gây chuyện em cản không được, nhưng lỡ may mẹ có việc gì, anh đừng trách em không nể mặt!”
“Lời của chú út thật có tình có nghĩa. Nếu chú đã sợ gây chuyện như thế thì còn đến đây làm chi?” Dung Nguyệt không nín nhịn được như Dung Phỉ, Quản Đức Hoành nói tới đâu, cô liền điên tiết tới đó.
Đương nhiên, từng câu từng chữ của Dung Nguyệt cũng khiến Quản Đức Hoành đen mặt: “Mày nói ai sợ gây chuyện? Mấy đứa con nít con nôi muốn phá phách thì tao kệ, nhưng bà nội của tụi mày đã bao tuổi rồi? Chịu được trò phá phách của tụi mày sao? Cả nhà các người nằm viện chưa đủ, còn muốn kéo thêm bà nội hơn tám mươi tuổi nằm chung mới chịu hả?”
Dung Nguyệt định cãi thì bị Dung Phỉ kéo lại.
“Cả anh nữa.” Quản Đức Hoành trừng mắt uy hiếp hai chị em họ Dung rồi quay đầu nã pháo vào ba Dung: “Bọn nó còn nhỏ không hiểu chuyện, anh lớn vậy rồi mà cũng hùa theo tụi nó là sao? Đã không dạy dỗ thì thôi, còn dung túng…”
“Mẹ, mẹ cũng có cùng suy nghĩ với Đức Hoành?” Ba Dung không thèm nhìn Quản Đức Hoành lấy một cái, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng mặt mẹ mình.
“Mẹ sợ gì con đó! Có bản lãnh thì nó đánh luôn cả mẹ đi, mẹ chỉ sợ nó không dám đánh!” Bà nội Dung trừng mắt với Quản Đức Hoành, dậm chân phình phịch.
“Mẹ, sao mẹ cũng hùa theo họ vậy?” Quản Đức Hoành gấp gáp.
“Mẹ hùa theo chỗ nào? Con mẹ cháu mẹ bị đánh oan uổng như thế, chẳng lẽ mẹ không thể tìm họ nói lý được sao? Quản Đức Hoành, con phải nhớ, con từ bụng mẹ chui ra thì anh con cũng thế, con còn dám bênh người ngoài, không bênh người nhà một lần nữa là mẹ đánh con đó!” Bà nội Dung giận điếng người, sợ lời con út nói sẽ khiến anh nó thất vọng. Hai đứa nó, tuy từ xưa giờ do nhiều nguyên nhân mà đã quá xa cách, nhưng bà già rồi, cái bà muốn hiện giờ chỉ là gia đình êm ấm, nhân lúc mọi chuyện còn đường cứu vãn, gắng được chút nào hay chút đó.
“Mẹ là mẹ, mẹ muốn sao con không cản được. Nhưng con nói trước rồi đó, con chỉ là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cháu trai mẹ mới lên trung học, nếu mẹ bị đánh thiệt, con không có tiền chữa bệnh đâu!” Nói đến cùng vẫn là Quản Đức Hoành sợ mẹ già gây chuyện gặp họa, mình cũng bị cuốn theo mà thôi. Vừa nói xong, thấy sắc mặt tất cả mọi người đều không tốt, ông cũng lười sửa miệng, chẳng ừ hử gì đã đứng dậy bỏ đi.
Bà nội Dung nhìn theo bóng lưng của con út, lại liếc nhìn sắc mặt tối tăm của nhà họ Dung, lòng buồn não nề, lại không biết phải nói gì.
Mẹ Dung bặm môi, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Phỉ Phỉ, tuổi bà nội cũng lớn rồi, con gọi điện cho dì cả…”
“Lần này là thằng út sai, vợ thằng cả, mẹ biết lòng dạ con lương thiện, đừng chấp nhặt với nó nữa.” Bà nội Dung không đợi mẹ Dung nói hết đã ngắt lời: “Mẹ có thể tự mình làm chủ, chuyện này mẹ nhất quyết phải ra mắt. Phỉ Phỉ, thời gian sắp tới rồi, chúng ta cùng tới nhà nói Trương nói lý thôi. Để bà xem cô ta có thể nói được gì?”
Cuối năm họp chợ sớm, trời vừa tảng sáng, phố phường đã nhộn nhịp, đông đúc.
Dung Phỉ thấy đã đến giờ, liền dẫn bà nội Dung tới nhà họ Trương.
Hai bà cháu ra khỏi bệnh viện lúc chừng tám giờ, là thời điểm hoạt động buôn bán diễn ra sôi động nhất, nhà nào nhà nấy đều khách tới nườm nượp. Nhà họ Trương cũng không ngoại lệ, dù hai mẹ con Trương Tú Chi đều vác theo cặp mắt thâm sì thì việc buôn bán vẫn diễn ra suôn sẻ.
Càng là như thế thì họ lại càng tức không thể nhịn. Do đâu mà kẻ ác tiêu dao, người tốt lại phải chịu tội???
Bà nội Dung đẩy tay Dung Phỉ ra, nghiêm mặt đấm thẳng một cú vào mặt Trương Tú Chi. Bà nội tuy lớn tuổi nhưng động tác lại cực kỳ lưu loát, đánh liên tiếp vài cái mới chịu thôi.
“Cái bà điên này…”
Trương Tú Chi vừa há mồm mắng được một nửa, bà nội Dung đã chuyển từ hung hăng sang mềm yếu, lớn giọng khóc lóc: “Cô là con khốn khiếp, dám ăn hiếp cả nhà con trai tôi. Ghen tị nhà nó làm ăn phát đạt liền tìm người tới đánh cho cả nhà nó phải nhập viện. Cô là đứa lòng lang dạ sói, mất hết tính người…”
Thấy Trương Tú Chi bị đánh tới bầm cả mặt, Trần Bằng ngây ra như phỗng, chụp lấy cây gây định lao tới thì bị một người khách kéo lại.
“Cậu định làm gì thế hả? Người ta già cả thế rồi cậu còn dám đánh, có còn tính người nữa không hả?”
“Ghen tị người ta làm ăn phát đạt liền đánh tới cả nhà người ta phải nhập viện, ác quá đi!”
“Đúng đó, đúng đó!”
Có câu: Miệng đời đáng sợ, dù mẹ con họ Trương con hoành hành ngang ngược cỡ nào, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hai người họ. Cộng thêm người vây xem rất nhiều, hai mẹ con họ dù muốn cãi lại cũng lực bất tòng tâm.
Mục đích của bà nội Dung đâu chỉ là đánh chửi một chút như thế rồi thôi. Hai người kia còn chưa kịp phản ứng, bà đã túm lấy cánh tay của Trương Tú Chi, cắn mạnh một cái.
“A!” Trương Tú Chi đau điếng người, theo bản năng liền đẩy mạnh bà nội Dung xuống đất.
Dung Phỉ nhìn mà hết hồn, cô không ngờ hai mẹ con họ lại dám ra tay với cả người già như thế, vừa định chạy tới, bà nội Dung đã ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi la khóc.
“Đánh chết người rồi! Đám súc sinh này điên rồi! Ngay cả một bà già như tôi cũng không tha!” Bà Dung thấy mọi người đều bức xúc với hai mẹ con, càng không kiêng nể gì: “Đánh người còn không chịu trả tiền thuốc men. Bác sĩ đã nói, nếu hôm nay còn chưa chịu trả tiền viện phí, cả nhà tụi nó sẽ bị đuổi ra đường. Con trai, cháu gái đáng thương của tôi, sao khi không lại chọc phải loại sát thần không bằng cả gà chó này thế. Hôm nay nếu Trương Tú Chi cô không chịu giao tiền ra, bà già này sẽ ngồi luôn ở đây. Dù sao thì con cháu tôi đã nằm viện cả rồi, dù cược cả sinh mệnh tôi cũng phải đòi được công đạo. Các người làm nhiều việc trái lương tâm như thế, không sợ quỷ gõ cửa sao. Ôi ông trời ơi! Sao mấy kẻ hoành hành ngang ngược như thế lại không bị sét đánh, vầy thì người tốt biết sống thế nào!”
Trần Bằng tuổi trẻ nóng tính, bị bà Dung chửi mắng như thế sao nhịn cho nổi. Hắn đẩy người xung quanh ra, xông lên muốn đạp bà nội Dung.
Dung Phỉ đỏ cả mắt, nhấc cái ghế ném vào người Trần Bằng.
Trần Bằng giơ tay chắn ghế, chân đạp không trúng bà nội Dung, nhưng bà nội Dung lại chớp lấy thời cơ, không ốm tự rên.
Người trong tiệm còn đỡ, người bên ngoài vây xem thấy Trần Bằng giơ chân đạp bà cụ như thế, ai nấy đều nổi giận, mấy người đàn ông xúm lại đè Trần Bằng xuống.
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi. Cả người già cũng không tha, không bằng súc sinh!”
Trương Tú Chi bị người giữ lại, muốn giúp cũng giúp không được, gấp đến mức hét lên với Dung Phỉ: “Dung Phỉ, cô mau đỡ bà nội cô dậy đi. Nhà tôi đâu có đụng tới bà ấy, là bà ấy tự ngã xuống đất mà! Cô đúng là đứa bất hiếu, lôi cả người già ra giày vò như thế! Mau dẫn người đi cho tôi, xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu!”
“Cháu gái nhà tôi sợ điếng người rồi. Cả nhà nằm viện không có tiền chữa, cô còn la hét muốn kéo cả nó vào, định đuổi tận giết tuyệt luôn sao?!” Bà nội Dung vừa mắng vừa khóc: “Ôi, ông trời thật không có mắt mà, kẻ xấu tiêu dao, người tốt lại gặp nạn! Ôi, tôi bị đạp vỡ cả thận rồi…”
Giữa cảnh hỗn loạn, không biết ai gọi điện báo cảnh sát, chẳng mấy chốc cảnh sát đã tới.
Lần này vẫn là Dư Thiến. Sau khi nắm rõ tình hình, cô chỉ nhướn mày nhìn Dung Phỉ, không nói gì thêm, lại gọi thêm người vào cửa hàng, muốn đỡ bà nội Dung dậy, tiếc là bà nội Dung không chịu hợp tác, họ có khuyên cỡ nào bà cũng không chịu đứng lên, cảnh sát còn chưa đụng tới bà, bà đã thét đến ù cả tai.
Thời còn trẻ, bà nội Dung cũng là người ngang ngược có tiếng trong thôn, lúc mẹ Dung vừa gả vào làm dâu, cũng từng nếm không ít khổ, sau khi ra riêng tình hình mới được cải thiện. Mục đích hôm nay bà đến đây gây chuyện không phải để nhờ cậy cảnh sát. Chừng nào nhà họ Trương không nhả tiền, bà sẽ không đứng lên!
“Bà à, nền đất vừa cứng vừa lạnh, chúng ta đứng lên từ từ nói chuyện có được không?” Dư Thiến không hề tức giận với thái độ ngang ngược của bà lão, chỉ nhẫn nại khuyên lơn.
“Hôm nay nếu nhà họ không chịu trả tiền viện phí, già sẽ nằm luôn ở đây. Nhà tôi không được ăn tết yên ổn thì nhà khác cũng đừng hòng!” Bà nội Dung không hề mắc mưu của Dư Thiến: “Tôi chết mất! Thằng nhóc kia vừa nãy còn lấy chân đạp tôi. Đánh cả nhà tôi nằm viện chưa đủ, còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Cảnh sát các cô phải lấy lại công bằng cho quần chúng yếu ớt tụi tôi.”
“Ai đạp bà chứ! Mụ già này đừng có ngậm máu phun người.” Trương Tú Chi nghe bà nội Dung hét như thế, gấp đến đỏ mắt.
“Có đạp hay không mắt của quần chúng đều thấy rõ cả!” Bà nội Dung giơ tay gạt lệ, cất giọng hùng hồn: “Nếu không nhờ có người tốt bụng kéo nó ra, tôi đã bị thằng nhóc ác độc đó đạp chết rồi!”
Cảnh sát nghe bà nội Dung mắng chửi, mắt đảo sang Trần Bằng, thấy hắn đang bị mấy người đàn ông giữ chặt tay.
Dư Thiến bước tới: “Có thật không?”
Trần Bằng chưa kịp cãi, một ông chú trung niên đã cướp lời: “Bà cụ nói đúng đó. Tụi tui tận mắt nhìn thấy thằng nhóc này giơ chân lao tới! Nếu không cản kịp thì bà cụ đã bị đạp trúng rồi!”
“Mày là thằng nào! Dám hắt nước bẩn lên người tao! Mau cút đi!” Dù đang đối mặt với cảnh sát, Trần Bằng vẫn không giấu được vẻ hung tàn, tay bị kẹp chặt, hắn liền giơ chân đá vào ông chú vừa cướp lời kia, nhưng ông đã nhẹ nhàng né được.
Sắt mặt Dư Thiến trầm xuống: “Trần Bằng, trước mặt cảnh sát còn dám hung hăng như thế, có phải muốn bắt về đồn mới chịu yên không?”
Trần Bằng ngạnh cổ, nghiến răng trừng mắt, cố nén cơn giận xuống, nhưng sắt mặt vẫn hung tợn như dã thú.
Trương Tú Chi cố giãy khỏi hai người đang giữ tay mình, múa lưỡi giải thích với cảnh sát rằng mình vô tội. Nhưng Dư Thiến nào phải người của sở trưởng, dễ gì chịu nghe lời bà.
“Chuyện này vốn dĩ là lỗi của các người. Cả nhà người ta đã bị đánh tới nhập viện, các người chỉ cần trả tiền viện phí là xong. Nhưng các người lại cố chấp không trả, tết tới nơi rồi, quậy ùm lên như vậy thấy vui không?” Dư Thiến lạnh mặt nhìn Trương Tú Chi: “Bà cụ thương xót người nhà nên mới tới đây gây chuyện, tuy cách làm không đúng nhưng các người ra tay đánh người già là đúng hả?”
“Cảnh sát…”
“Bà cụ không có ý khác, chỉ muốn đòi tiền viện phí cho người nhà chữa bệnh. Chi bằng các người trả tiền cho họ đi, bằng không bà ấy cứ nằm rịt ở đây, cảnh sát tụi tôi cũng đâu thể làm gì. Bà ấy tuổi già sức yếu, đụng một chút là rên rỉ la đau, tụi tôi cũng đâu thể dùng bạo lực kéo bà ấy dậy được?” Dư Thiến hoàn toàn nghiêng hẳn về phía Dung Phỉ, một phần là vì cô biết chuyện này từ đầu là lỗi của nhà họ Trương, nhưng chủ yếu nhất là cô vẫn còn chuyện phải nhờ Dung Phỉ giúp sức.
“Cô, cô thiên vị, làm việc trái pháp luật. Tôi muốn kiện lên sở trưởng của các cô!” Trương Tú Chi sửng sốt, tiếp đó liền nổi giận.
“Ngại quá, tôi là đội trưởng đội hình sự của tỉnh, được điều tới để giải quyết mấy vụ án xảy ra trong trấn gần đây, không thuộc sự quản lý của sở trưởng các người.” Dư Thiến nhún vai, ra vẻ muốn kiện muốn cáo gì tùy các người, khiến Trương Tú Chi tức đến hộc máu.
“Cô cô…”
“Nếu thấy đề nghị của tôi không hợp lý, chị có thể từ chối, nhưng chuyện của bà cụ này tôi không quản được.” Thái độ hòa nhã theo phép của Dư Thiến đã hoàn toàn thay đổi sau khi Trương Tú Chi lấy sở trưởng ra uy hiếp. Nếu lúc trước cô chỉ nghiêng về nhà họ Dung năm phần thì giờ cán cân đã hoàn toàn lệch hướng: “Nhưng tôi nói trước, bà cụ tuổi lớn, nếu cứ ngồi mãi ở tiệm nhà chị, xảy ra chuyện gì nhà chị cũng không thoát được trách nhiệm. Thiệt hơn thế nào, chị tự cân nhắc đi.”
Trương Tú Chi tức không thể xả. Sống xuôi chèo mát mái hơn nửa đời người, không ngờ lại có lúc lật thuyền trong mương. Những tưởng chỉ cần hối lộ sở trưởng thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, không ngờ lại mắc phải cái xương cứng là Dư Thiến, xui cái quan hệ của cô ta và con nhóc thối Dung Phỉ kia lại còn khá tốt nữa chứ. Bà ta cắn môi, nén giận bước vào phòng, ngoan ngoãn lấy ra một ngàn tệ.
“Một ngàn tệ này, cầm rồi cút đi!” Trương Tú Chi mặc kệ cảnh sát vẫn còn ở đây, ném thẳng xấp tiền vào người bà nội Dung.
“Một ngàn? Hừ, còn không đủ trả phí phẫu thuật cho cả nhà con tôi, nói chi tới phí nằm viện!” Bà nội Dung hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc mắt đến mớ ‘tiền lẻ’ đó. “Mọi người chưa thấy cả nhà con trai tôi bị thương nặng cỡ nào đâu, máu me đầy người, phí phẫu thuật thôi đã hai ngàn, phí nằm viện hai ngày cũng hơn ba ngàn…”
“Bà định cướp của à? Vừa mở mồm liền năm ngàn!” Trương Tú Chi thiếu điều muốn nhảy đổng lên.
“Bây giờ thì cô xót tiền, sao lúc ra tay đánh người nhà tôi lại không nương tay một chút? May là bệnh viện nhỏ nên mới có giá đó, chứ ở bệnh viện lớn, năm ngàn còn không đủ trả phí phẫu thuật!” Bà nội Dung dám chắc cảnh sát sẽ giúp mình, càng cắn chặt không buông.
“Bà, bà…” Trương Tú Chi giận đến run người.
“Mẹ kệ bà ta đi. Một ngàn, bà thích thì cầm, không thích thì cứ nằm chết ở đây luôn đi.” Trần Bằng ôm một bụng tức, thấy bà lão ngày càng ngang ngược, mắt hắn long lên sòng sọc.
“Các người táng tận lương tâm như thế, không sợ nửa đêm quỷ đến nhà lấy mạng các người sao?” Dung Phỉ đứng ở vòng ngoài, thong thả buông một câu.
Quả nhiên, cô vừa cất lời, hai mẹ con Trương Tú Chi đều đổi sắc mặt.
Đúng lúc này, chỗ cửa bỗng xuất hiện một bóng đen mờ mờ.
Hai mẹ con Trương Tú Chi há miệng định la, bóng đen đó lại chợt biến mất. Hai mẹ con đưa tay dụi mắt, sau khi chắc chắn bóng đen kia chỉ do ‘hoa mắt’, tiếng la sợ hãi đã lên đến yết hầu mới trôi lại xuống bụng.
Dù họ có ngang ngược cỡ nào cũng phải khiếp vía với cảnh tượng bất thường vừa nãy. Họ nghĩ, hẳn là vì chuyện của nhà họ Dung nên mình mới chọc tới quỷ ma, thế là, Trương Tú Chi run rẩy bước vào phòng lấy thêm bốn ngàn, ném lên người bà nội Trương.
Mục đích đã thành, bà nội Dung khóc thút thít cất tiền vào túi, quay đầu gọi Dung Phỉ: “Tiểu Phỉ, vào đỡ bà nội dậy với. Đừng sợ, ở đây có nhiều cảnh sát như thế, họ không dám đánh con đâu!”
“Dạ!” Dung Phỉ lên tiếng, cúi đầu bước vào đỡ bà nội dậy, bỏ mặc ý cười bỡn cợt của Dư Thiến.
Kỳ thật, cơ thể của bà nội Dung còn rất cường tráng, nhờ Dung Phỉ đỡ cũng chỉ là lấy vải thưa che mắt thánh, làm cho ra vẻ, cháu gái còn chưa dùng sức, bà đã ung dung đứng dậy.
“Chuyện này may nhờ có cảnh sát Dư giúp đỡ nên nhà em mới lấy lại được tiền chữa bệnh. Em cảm ơn chị nhiều lắm!”
“Cảnh sát Dư, cô đúng là thanh thiên tái thế, không có cô, chúng tôi đã bị kẻ ác khi dễ rồi, thật sự cảm ơn cô!”
Hai bà cháu cảm ơn Dư Thiến xong liền dùng cớ phải về bệnh viện chăm sóc người bệnh, cầm tiền đi mất.
Dư Thiến không nói gì, nhưng họ vừa quay người, cô liền đánh tiếng với hai cảnh sát, theo sát hai bà cháu tới bệnh viện.
Bên kia, hai ông bà họ Trương biết tin có người đến nhà con gái gây chuyện, bỏ cả cửa hàng, hấp tấp đuổi tới, nhưng mà, họ như bị quỷ ám, đi cỡ nào cũng chỉ quanh quẩn nhà mình. Đến lúc ra được, tiệc vui đã sớm tàn, hai ông bà tức đến giận chân, lại không làm gì được.
Họ đâu biết con quỷ ám họ không phải ai khác, đúng là Thẩm Khiêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT