Dung Phỉ và Dư Thiến đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Dư Thiến mới cúi đầu dời mắt sang đám người đang ngã lăn dưới đất: “Ai báo cảnh sát.”
“Em báo.” Dung Phỉ nói với Dư Thiến.
Dư Thiến đi tới trước mặt Dung Phỉ, chỉ vào đám người trên đất: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dung Phỉ buồn rầu bĩu môi, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Dư Thiến nghe. Dù đã cố gắng đè nén cảm xúc nhưng từng câu từng chữ đều lộ vẻ oán giận.
“Đúng là chuyện gì cũng có thể dính dáng đến em được.” Dư Thiến giở giọng trêu chọc.
Dung Phỉ nhún vai, vẻ mặt từ chối cho ý kiến. Trong chuyện này, người làm đương sự như cô cũng khó chịu lắm đó.
“Thế những người nằm trên đất…”
“Hắn đánh.” Dung Phỉ chỉ vào người đàn ông tay cầm hung khí còn đang ngơ ngác chưa hoàn hồn: “Trương Hoa, anh em của Trương Tú Chi.”
“Nói vậy, hắn không phải người của bọn em?” Dư Thiến ngẩn ra.
“Không phải.” Dung Phỉ ngoác môi châm chọc: “Là người của họ.”
“Ế, vậy hắn…”
“Ai biết.” Dung Phỉ cười nhạo: “Chắc đầu óc bị nước vào, còn không thì lương tâm trỗi dậy?”
Dư Thiến nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Dung Phỉ hồi lâu, ánh mắt lộ vẻ phức tạp, gật đầu nói với đồng nghiệp: “Dẫn đi hết đi!” Xong lại quay đầu nhìn sang Dung Phỉ: “Người nhà em cũng bị thương, mau đưa tới bệnh viện băng bó đi, thuận tiện kiểm tra xem có vết thương nào nghiêm trọng không.”
“Em biết rồi, cảm ơn cảnh sát Dư.” Dung Phỉ gật đầu cảm ơn, lúc quay sang nhìn người nhà mới phát hiện tuy ai nấy đều chảy máu nhưng máu lại không nhiều, thậm chí chưa kịp băng bó thì máu đã tự ngừng.
Nữ quỷ kia vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu nghiêm mặt. Dung Phỉ nhìn cô ta, thầm nói tiếng cảm ơn đầy chân thành.
Trước khi dẫn người đi, Dư Thiến vỗ vai Dung Phỉ: “Sau khi xử lý vết thương cho người nhà xong, phiền em đến cục cảnh sát một chuyến. Chuyện này tụi chị vẫn cần phải điều tra thêm, hy vọng em có thể hợp tác.”
“Được.” Dung Phỉ gật đầu.
Sau khi cảnh sát đưa những người đó đi rồi, đám hàng xóm chỉ lo bo bo giữ mình lúc này mới bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi. Dung Phỉ không hứng thú nghe mấy lời vô thưởng vô phạt của bọn họ, cái cô quan tâm là vết thương của người nhà.
“Ba, mẹ, Tiểu Nguyệt, Lý Thấm, ổn cả chứ, có thể tự đến bệnh viện được không?” Cả nhà đều bị thương, Dung Phỉ không thể đỡ hết bọn họ.
“Khỏe lắm.” Ba Dung ôm gáy, mặt còn đang nhăn nhó vì tức giận: “Chỉ có mấy vết thương nhỏ thôi, mọi người tự tới bệnh viện được, hàng hóa vẫn chưa xếp xong, con ở nhà lo làm nốt đi.”
“Được thật chứ?” Dung Phỉ lo lắng.
“Ừ, lo làm việc của con đi.” Ba Dung nói xong liền đỡ mẹ Dung xoay người đi trước, dù bước chân hơi nặng nề nhưng vẫn tính là ổn.
Lý Thấm và Dung Nguyệt cũng đỡ nhau, còn dặn Dung Phỉ một câu: “Cậu ở nhà một mình nhớ cẩn thận.”
Thấy bọn họ có thể tự đi được, Dung Phỉ yên lòng gật đầu: “Mọi người cũng thế, cẩn thận một chút. Chuyện nữa, sau khi kiểm tra tổng quát xong, nhớ làm thêm báo cáo đánh giá.”
“Yên tâm đi.” Lý Thấm vỗ vai cô: “Mình sẽ xem rồi làm. Với lại, chuyện lúc nãy mình đã dùng điện thoại quay lại, đó chính là bằng chứng xác đáng nhất.”
Di động?
Dung Phỉ nghe mà sửng sốt, vừa nãy cô ấy cũng gia nhập trận chiến, sao có thể vừa đánh nhau vừa quay phim được?
Lý Thấm giương khóe miệng sưng tấy của mình lên, cười nhẹ, tay chỉ về phía đầu xe.
Dung Phỉ nhìn theo hướng tay của Lý Thấm, thấy di động của cô đang mắc vào thanh gạt nước ở đầu xe. Trận đánh kịch liệt vừa nãy, hành xóm đều lo hóng chuyện nên không ai để ý có cái di động màu đen đang nằm đó. Lý Thấm và Dung Nguyệt dìu nhau qua đó, lấy di động xuống, thấy trên màn hình vẫn đang giữ chức năng ghi hình, vội nhấn ngừng và lưu đoạn phim.
Họ tuyệt đối sẽ không khinh địch mà bỏ qua cho mụ chanh chua Trương Tú Chi đó. Nghĩ nhà họ Dung bọn họ bình thường hiền lành thì sẽ là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp hay sao? Hừ, chuyện này họ nhất định phải làm cho ra nhẽ, còn phải khiến mụ ta nhớ kỹ bài học lần này. Bằng không, ngậm một cục tức lớn như vậy mà cũng bỏ qua được thì không gọi là hiền mà phải gọi là ngốc mới đúng. Đâu thể để người khác nghĩ nhà họ dễ ăn hiếp được!
Vẫn còn vài đơn hàng phải giao. Đầu tiên, Dung Phỉ gọi điện thoại cho dì Hai, nhờ bà đến giúp, tiếp đó, cô gọi cho bác tài và nhân viên lắp ráp quen, sau khi sắp xếp hàng hóa đâu vào đấy, Dung Phỉ mới đóng cửa, đến bệnh viện.
Sau khi bốn người tới bệnh viện may vết thương xong, mẹ Dung ép mọi người phải nằm lại để truyền dịch, nói theo cách của bà là: Con mụ đó dám đánh bà, cứ chờ bị móc sạch túi đi!
Dù cách thức trả thù của mẹ Dung có hơi ngang, nhưng lần này Dung Phỉ không phản đối.
Nhà đó trước giờ luôn hoành hành ngang ngược, gây thù chuốc oán khắp nơi, không ít người từng chịu thiệt dưới tay họ. Nhắc tới nhà đó, hàng xóm ít nhiều đều kiêng kị, ai bảo chồng của Trương Tú Chi kia là lưu manh chính cống cơ chứ, bình thường đều là bị đánh còn phải trả tiền. Lần này phải dạy cho họ một bài học, không những không nhận được tiền còn bắt họ phải ói ngược trở ra, bằng không, họ sẽ thật sự cho mình là trùm phố!
“Dạ, mẹ nói đúng, ở, phải ở đến khi nhà đó chịu nhận thua mới thôi. Mọi người cứ yên tâm nằm viện, việc buôn bán ở cửa tiệm để con lo cho.” Dung Phỉ gật đầu, cảm thấy chiêu này của mẹ Dung quả thật là đầy khí phách: “Đúng rồi, mọi người chưa ăn cơm đúng không, để con ra tiệm mua, lát nữa con còn phải ghé đồn cảnh sát nữa.”
“Khỏi đi.” Mẹ Dung dựa vào thành giường, vừa gặm táo vừa nói: “Trước khi tới bệnh viện mọi người đã ghé tiệm ăn rồi, con cần làm gì thì cứ đi làm đi.”
Dung Phỉ ra khỏi bệnh viện liền thấy nữ quỷ kia đang đứng dưới bóng râm.
Dung Phỉ thoáng chần chờ, không bước qua chỗ nữ quỷ mà đi đến một tiệm mỳ, định ăn một chén dằn bụng rồi mới đến đồn cảnh sát.
Dung Phỉ vừa gọi xong một bát mỳ thịt bò, ngồi xuống bàn thì nữ quỷ kia đã bay tới ngồi đối diện cô. Nữ quỷ cúi đầu, dù hai bên đang mặt đối mặt nhưng lại như có tấm vải mờ che phủ, không cách nào nhìn rõ được.
“Xin lỗi, nếu không tại tôi xuất hiện muộn, người nhà cô đã không bị thương.” Như cảm nhận được ánh mắt của Dung Phỉ, nữ quỷ cất giọng thỏ thẻ, trong giọng nói ẩn chứa sự áy náy và thấp thỏm: “Vừa thấy đôi gian phu dâm phụ kia tôi liền kiềm lòng không đặng mà đi theo, lúc trở về thì… Xin cô đừng vì chút sơ sẩy của tôi mà đổi ý. Tôi rất rất xin lỗi.”
Dung Phỉ nghe nữ quỷ giải thích, cười cười, lấy tay viết lên mặt bàn: “Không sao, hôm nay may nhờ có cô.”
“Thẩm Khiêm đã hứa giúp tôi, anh ta có việc bận, tôi bảo vệ cô là chuyện phải làm thôi.” Nữ quỷ lắc đầu, nói.
Dung Phỉ ngừng lại một chút, lại viết câu hỏi của mình lên bàn: “Cô cũng là quỷ, sao không tự mình báo thù?”
“Tôi cũng muốn, nhưng trừ việc làm cho đôi gian phu dâm phụ kia gặp ác mộng, tôi không thể khiến họ bị thương được. Quan trọng hơn, nếu nỗi oan của tôi không được giải, tôi không thể vào luân hồi.” Có vẻ nữ quỷ đang nhớ lại chuyện đau buồn, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào: “Lúc gả cho tên khốn đó tôi mới mười tám tuổi, nhà hắn nghèo rớt mùng tơi, ăn bữa nay lo bữa mai, tôi chẳng những không ghét bỏ, còn cùng hắn sinh con đẻ cái. Ai ngờ tên khốn đó lại là một kẻ vong ân, vừa có chút tiền liền bắt đầu giở chứng, ngoại tình với ả tiện nhân kia. Hôm đó, như thường lệ, trời chưa sáng tôi đã ra chợ bán dưa hấu, nhưng hôm đó dưa hấu được lái buôn mua hết, tôi mới về nhà sớm, lúc đi đường còn thấy vui vì hôm nay gặp may, ai ngờ vừa vào tới cửa liền gặp cảnh đôi gian phu dâm phụ đó đang tằn tịu với nhau. Bọn họ thấy chuyện vỡ lỡ bèn giết người diệt khẩu, cố ý dàn cảnh điện giật để qua mặt người khác.”
“Cô bán dưa hấu còn chồng cô lại ở nhà?” Dung Phỉ viết xuống. Theo lời kể của nữ quỷ thì chồng cô ta hoàn toàn là một gã ăn bám. Loại đàn ông vô dụng này chỉ vụng trộm thôi đã đủ đáng giận rồi, còn dám giết vợ, quả là không bằng súc sinh!
Nữ quỷ lắc đầu: “Hắn theo một quản đốc trong thôn xây nhà, khoảng thời gian đó hắn đang nhận làm công trình ở thôn Bắc, thường xuyên đi sớm về muộn. Hôm đó hắn cũng ra khỏi nhà trước tôi, không ngờ…”
“Cô đừng quá đau lòng.” Nữ quỷ này thật đáng thương, Dung Phỉ thấy đồng cảm với cô ta: “Nếu Thẩm Khiêm đã đồng ý thì nhất định sẽ giúp cô.”
“Dung Phỉ” Nữ quỷ im lặng hồi lâu, bỗng trầm giọng nói: “Có người muốn hại cô. Tôi là người thôn Vĩnh Hưng, chết ở nơi đó, cũng chôn ở nơi đó, theo lý thì không thể tùy tiện ra ngoài được. Tôi đã bị ai đó gọi đến chỗ cô, kẻ thần bí đó đã điều khiển suy nghĩ của tôi. Lúc ấy, tôi thật sự muốn làm hại cô, nhưng sự thành thật của cô đã cảm hóa tôi, với lại, tôi cũng cảm nhận được có một sức mạnh cực lớn đang che chở bên cạnh cô, tuy lúc đó không có mặt nhưng chỉ cần cô gặp chuyện, sức mạnh đó nhất định sẽ xuất hiện. Cô là người tốt, tôi không muốn cô gặp chuyện, vậy nên, cô phải cẩn thận.”
Dung Phỉ nghe nữ quỷ nói, mày nhíu lại thật chặt. Lúc này, mì được bưng lên, cô đành cúi đầu ăn. Hơn nữa, cô cũng không đủ hơi sức quan tâm đến chuyện này, lát còn phải đến đồn cảnh sát nữa. Sức mạnh lớn trong miệng nữ quỷ chắc chắn là Thẩm Khiêm, còn người muốn hại mình… đoán chừng không thoát được quan hệ với cái gã ở tiệm mỳ Trương Bình kia rồi.
Ra khỏi tiệm mỳ, Dung Phỉ đi thẳng tới đồn cảnh sát, nữ quỷ kia thì giữ một khoảng cách mà theo sát cô.
Lúc Dung Phỉ nơi, đám người nhà Trương Tú Chi đã băng bó xong, đang ngồi trong phòng thẩm vấn, cả ba mẹ Trương Tú Chi cũng hay tin chạy đến.
Thấy Dung Phỉ tới, bọn họ đều trừng mắt nhe răng.
Dung Phỉ không thèm liếc họ lấy một cái, cô đi thẳng đến bàn làm việc của Dư Thiến: “Xin lỗi cảnh sát Dư, người nhà em vừa làm phẫu thuật xong, đang nằm viện điều, em phải chăm sóc họ nên đến muộn.”
“Ngồi đi.” Dư Thiến gật đầu, nói.
Dung Phỉ không khách khí, ngồi xuống đối diện Dư Thiến.
Người nhà họ Trương thấy thái độ Dư Thiến dành cho Dung Phỉ, bất mãn rống lên: “Cảnh sát Dư, tụi tôi máu me đầy người ngồi đây cả nửa ngày, cô thân là cảnh sát, nhất định phải lấy lại công đạo cho tụi tôi!” Mẹ của Trương Tú Chi là người nhảy ra đầu tiên. Bà này nổi danh chua ngoa, câu nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chanh chua đẻ ra chanh chua quả không sai chút nào.
“Cảnh sát Dư, Trương Thành Quang tôi cũng là người hiểu đạo lý, hai bên đều bị thương, chuyện này chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, chỉ cần nhà họ Dung trả đủ tiền thuốc men cho chúng tôi là được.” Người tiếp lời là cha Trương Tú Chi, nói chuyện không nóng không lạnh, cũng là một kẻ ngang ngược có tiếng, minh họa cho câu nói nồi nào úp vung nấy: “Cả cháu ngoại của tôi nữa, các cô thấy rồi đó, nó bị phỏng nặng như thế, còn may là mùa đông mặc dày, không thì không biết sẽ bị nặng đến mức nào nữa? Cô nhìn cổ nó nè, bác sĩ nói sẽ để lại sẹo, tôi chưa thấy ai tàn nhẫn độc ác như vậy cả. Chuyện này nhà họ Dung phải chịu trách nhiệm!”
Dung Phỉ xoay ghế nhìn thẳng vào cả nhà họ, như đang nhìn một đám khỉ nhảy nhót, cảm thấy cực kỳ khôi hài.
“Đây là video ghi lại toàn bộ quá trình.” Dung Phỉ lười đối đáp với đám chó điên đó, lấy di động của Lý Thấm ra, mở đoạn ghi hình, đưa tới trước mặt Dư Thiến.
Dư Thiến xem nội dung đoạn ghi hình, giở giọng mỉa mai: “Các người dẫn người cầm hung khí tới cửa gây chuyện, lại còn dám đòi người bị hại chịu trách nhiệm, các người nghĩ cảnh sát tụi tôi là bao cỏ hay là khỉ cho các người đùa giỡn hả?”
“Chúng tôi không nói đến chuyện xảy ra thế nào, nhưng Dung Phỉ làm cháu trai tôi bị phỏng là sự thật!” Trương Thành Quang không thèm xem đoạn ghi hình, chỉ cắn chặt Dung Phỉ không buông.
“Các người dắt theo mười mấy gã đàn ông đến nhà tôi, đánh cả nhà tôi bị thương nặng, tôi chỉ tự vệ thôi!” So với thái độ kích động của người nhà họ Trương, Dung Phỉ cực kỳ bình tĩnh: “Chuyện này phải giải quyết cho ra nhẽ. Người nhà tôi vừa phẫu thuật xong, còn đang nằm viện theo dõi, tiền viện phí các người phải thanh toán cho đủ. Nếu các người không phục, chúng ta có thể dắt nhau ra tòa.”
“Tôi nói chứ.” Dung Phỉ vừa dứt lời, Dư Thiến liền lên tiếng, cũng nhằm vào nhà họ Trương: “Tết tới nơi rồi, các người còn gây chuyện làm cái gì? Chỉ vì người ta đi ngang cửa nhà các người nhổ một bãi nước miếng, liền giơ gậy đánh đến đầu rơi máu chảy? Rảnh quá hả?”
“Do tên Dung Chính đó sỉ nhục tôi!” Trương Tú Chi cãi lại: “Nếu tên Dung Chính đó chỉ vô tình nhổ ra đất, Trương Tú Chi tôi cần chi phải cố tình gây sự, nhưng lúc đó có người làm chứng, rõ ràng hắn cố tình nhổ nước miếng vào cửa tiệm nhà tôi. Trong tiệm lúc ấy chỉ có tôi và một vị khách, nước miếng của hắn chắn chắn là nhằm vào tôi. Một tên đàn ông lại có hành động thô bỉ với phụ nữ như thế, rõ ràng là hắn giở trò lưu manh!”
Dung Phỉ nghe bà ta nói mấy lời xấu hổ không cần mặt mũi như thế liền nổi cơn tam bành: “Bà nghĩ mình là ai, cái bộ dạng già nua đó của bà liếm mông cho ba tôi, ba tôi còn chê lưỡi bà nhám, bà có chủ động cỡi hết người ta cũng sợ nhìn sẽ bẩn mắt, nói gì tới giở trò lưu manh, ghê tởm!” Kẻ không cần mặt mũi đúng là vô địch thiên hạ, hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến tận mặt!
“Dung Phỉ” Dư Thiến quát lớn cảnh cáo Dung Phỉ, trong mắt lộ vẻ bất ngờ, không ngờ một người nhìn hiền lành đầm tính như thế, lúc nóng lên cũng có thể nói được mấy lời lẽ ác độc như vậy.
Hiển nhiên, tiếng quát của Dư Thiến cũng là để kiềm chế cơn kích động của nhà họ Trương.
Trương Tú Chi chống nạnh hét lớn: “Trương Tú Chi tôi có oan uổng tên Dung Chính nửa lời thì sét cứ đánh chết tôi đi. Lúc ấy tôi đang bàn mối làm ăn với ông chủ tiệm mỳ Trương Bình, nếu không nhờ cậu ta nhắc nhở ngoài cửa có kẻ nhìn tôi bằng ánh mắt đáng khinh, tôi cmn còn không biết!”
Trương Bình!
Dung Phỉ và Dư Thiến liếc nhau, không hẹn mà cùng híp mắt.
Ngay khi hai người thoáng trao đổi ánh mắt, Trương Tú Chi lại đột ngột nổi điên, không ngừng tát vào miệng mình, tiếng ‘chát chát’ vang lên không ngừng khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Chỉ có Dung Phỉ biết sao Trương Tú Chi lại tự tát mình, đều là do nữ quỷ kia ‘cầm tay chỉ việc’.
Dư Thiến nhìn Dung Phỉ đang tỏ vẻ hớn hở khi người gặp họa bằng ánh mắt sâu xa: “Chuyện này là sao đây?”
Dung Phỉ nhún vai: “Ác giả ác báo, còn dám lớn miệng thề thốt, vừa nói xong liền bị vả miệng.”
Dung Phỉ vừa dứt lời, bỗng thấy Thẩm Khiêm cầm dù giấy xuất hiện ngay bên cạnh.
Dung Phỉ kinh ngạc đớ người, nhưng phần nhiều vẫn là vui sướng.
Thẩm Khiêm mỉm cười trấn an Dung Phỉ, cất dù giấy trong tay đi, đôi mắt nhìn về phía đám người nhà họ Trương càng thêm lạnh lẽo: “Đừng buồn, oan ức lần này anh sẽ không để em nhận không đâu.”
Dung Phỉ trộm liếc Dư Thiến, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hoài nghi của cô.
“Dung Phỉ, hai ta nói chuyện riêng với nhau đi?” Dư Thiến nói.
Dung Phỉ cười cười: “Cảnh sát Dư cũng nghe rồi đấy, chuyện hôm nay đều từ tên Trương Bình kia mà ra.”
Ngẫm nghĩ ẩn ý trong câu nói của Dung Phỉ, Dư Thiến vuốt cằm, nhíu mày đăm chiêu.
“Người nhà em còn đang nằm viện, em phải về chăm sóc, chuyện tiền thuốc men phải nhọc cảnh sát Dư tốn công rồi.” Dung Phỉ nói xong, liếc sang đám người nhà họ Trương vẫn đang bàng hoàng nhìn Trương Tú Chi tự vả mặt mình, cười lạnh: “Đương nhiên, họ cũng có thể thề chết không trả, nhưng vậy thì mọi người đừng mong có thể yên ổn ăn tết.” Nói xong, Dung Phỉ không thèm nhìn đám người đó thêm nữa, theo Thẩm Khiêm ra khỏi đồn cảnh sát.
Nữ quỷ nhìn theo bóng dáng Thẩm Khiêm và Dung Phỉ, vẫn không ngừng tay, tiếp tục đánh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT