Sợ mẹ Dung nhìn thấy sẽ trách mắng, Dung Phỉ lén vào bằng cửa sau. Thẩm Khiêm vẫn trốn trong bài vị chưa ra, cô đặt máy hát xuống cạnh bài vị, thích thú sờ hai cái rồi mới rời khỏi phòng.

Tuy muốn được thấy dáng vẻ vui sướng của Thẩm Khiêm, nhưng việc giao hàng cũng không thể chậm trễ.

“Sao con đi từ trong nhà ra thế?” Mẹ Dung đang quấn hàng, thấy Dung Phỉ từ trong đi ra không khỏi thản thốt.

“Tại thuận đường nên con đi cửa sau luôn.” Dung Phỉ vội sáp tới phụ: “Mẹ, cái này giao tới Điền Hướng Đầu hả?”

“Ừ.” Mẹ Dung vừa luôn tay vừa gật đầu: “Còn bốn cái bàn xếp nữa, mẹ gọi xe ba gác rồi, con chỉ cần đi theo thu tiền thôi, là tiệm mì mới mở kế quán karaoke Dubai ở Điền Hướng Đầu, biên lai mẹ để trên bàn đó.”

“Dạ.” Dung Phỉ đáp lời, xoay người đi tới bàn lấy biên lai, cúi đầu nhìn lướt qua tên người mua, sửng sốt: “Trương Bình?”

“Con lẩm bẩm cái gì đó, tới khiêng cái này lên phụ mẹ.”

Đang cầm biên lai đến thất thần thì bỗng bị mẹ Dung gọi.

“Con tới ngay.” Dung Phỉ nhét vội biên lai vào túi rồi ra phụ mẹ.

Tuy là ghế nhựa, nhưng cả một chồng cao qua đầu nên cũng khá nặng, hai người hợp sức đỡ mệt hơn nhiều.

Bàn ăn thì đã có bác tài khiêng phụ, tiết kiệm được không ít sức.

“Cũng trễ rồi, đi nhanh về nhanh.” Thấy sắc trời không còn sớm, mẹ Dung lo lắng dặn dò. Việc trong tiệm mà không đăng đăng đê đê thì bà đã tự giao rồi.

“Con biết rồi” Dung Phỉ đáp lại, phụ bác tài đẩy xe đẩy ra cửa, lòng thấp thỏm không yên. Trương Bình, chắc không phải gã Trương Bình đó đâu nhỉ? Hy vọng chỉ là trùng tên.

Lòng có tâm sự, suốt dọc đường Dung Phỉ đều im lặng. Bác tài thì ngược lại, miệng liến thoắng suốt dọc đường, nói hết từ chuyện này đến chuyện kia.

“Ôi, cuối cùng cũng tới.” Bác tài nói hăng say, vừa ngẩng đầu nhìn biển hiệu bên đường liền im bặt.

Dung Phỉ đang thả hồn trên mây, xe ba gác bất chợt thắng lại khiến chân cô đập thẳng vào sườn xe, đau đến mức muốn ôm chân nhảy lò cò, phải ngồi im một lát cơn đau mới vơi đi.

Giương mắt nhìn bảng hiệu ‘Tiệm mì Trương Bình’ nổi bần bật trước cửa tiệm, Dung Phỉ thấy ê cả răng.

“Dung Phỉ, cháu vào kêu chủ quán ra nhận hàng đi.” Đợi một hồi không thấy Dung Phỉ nhúc nhích, bác tài thúc giục.

Dung Phỉ đấu tranh tư tưởng. Biết sao giờ? Cô không muốn đi nhưng không đi thì không được. Cô hít sâu vài hơi, cắn răng hạ quyết tâm, bước xuống xe.

“Ông chủ Trương có đây không?” Dung Phỉ không vào, chỉ đứng trước cửa rướn cổ ngó vào trong. Có người đang bận rộn trong bếp, đưa lưng ra phía ngoài: “Giao bàn đến này, phiền ông chủ ra kiểm hàng.”

Người nọ không lên tiếng, rửa tay, vẫy nước rồi xoay người ra khỏi bếp.

Vừa thấy người, nụ cười trên mặt Dung Phỉ liền cứng lại.

Trương, Trương Bình! Là hắn thật! Mẹ kiếp! Gã này sao cứ như âm hồn không tan, đi đâu cũng gặp được thế!

Trương Bình nhìn thấy Dung Phỉ, mày nhướng nhẹ một chút: “Lại gặp nhau rồi, chúng ta có duyên thật.”

“Phiền anh kiểm tra hàng, đây là biên lai.” Dung Phỉ cố nén bài xích, gật đầu.

Trương Bình nhận lấy biên lai, không thèm nhìn đã gấp lại nhét vào túi áo, cặp mắt sắc lạnh quét dọc khắp người Dung Phỉ một lượt sau đó mới phụ bác tài dỡ hàng xuống xe.

Dung Phỉ bị cặp mắt của hắn tia trúng, cảm giác như có hàng ngàn con giòi bò lúc nhúc khắp người, ớn lạnh từ đầu tới chân. Cô vô thức nắm chặt tay, bất chợt, có một bàn tay lạnh lẽo khác bao chặt lấy tay cô. Thẩm Khiêm lúc này đang đứng ngay bên cạnh, mắt nhìn theo bóng dáng của Trương Bình, ánh mắt âm u và tàn bạo.

Chuyển hàng xong, Trương Bình đem tiền ra đưa cho Dung Phỉ, mắt làm như vô tình lướt nhẹ qua mặt Thẩm Khiêm, trong mắt không có chút gợn sóng.

“Tiền đây, cô đếm lại xem đã đủ chưa.”

Dung Phỉ nhận tiền, bị ngón tay của Trương Bình không biết vô tình hay cố ý xẹt ngang qua khiến cô hoảng loạn suýt đánh rơi cả xấp tiền. Cô không thèm đếm lại đã xoay người đi mất.

Thẩm Khiêm theo sát bước chân Dung Phỉ, đi được một khoảng mới xoay đầu nhìn lại, đúng lúc bắt gặp bóng dáng Trương Bình quay người đi vào trong tiệm.

Người này…

Thẩm Khiêm híp mắt đăm chiêu.

“Sao thế?” Thấy Thẩm Khiêm có vẻ khác thường, Dung Phỉ dừng bước, nhìn anh.

“Không có gì.” Thẩm Khiêm cúi mắt, lắc đầu rồi đi tiếp: “Anh thấy máy hát em đặt trên bàn trang điểm rồi, tốn không ít tiền nhỉ?”

“Không nhiều lắm, một ngàn đồng.” Dung Phỉ cong môi, tuy trên mặt Thẩm Khiêm biểu hiện khá bình tĩnh nhưng cô thấy được tình cảm sâu đậm và cảm động trong mắt anh. Một ngàn này đáng giá!

“Một ngàn đủ để mua hẳn một cái mới.” Thẩm Khiêm nắm chặt tay Dung Phỉ, sự dịu dàng trong mắt đủ để nhấn chìm người khác.

“Nhưng một ngàn không thể mua được thời gian có đúng không?” Dung Phỉ nhún vai, không để tâm: “Em biết, anh nhìn không chỉ vì nó là máy hát mà còn vì trên nó có khắc ghi dấu ấn của thời đại anh.”

“Tiểu Phỉ…”

“Thích không?” Dung Phỉ cười híp mắt.

“Yêu muốn chết luôn.” Thẩm Khiêm kích động giữ mặt Dung Phỉ, hôn lên đôi môi đang cười tươi như hoa của cô.

Dung Phỉ bị anh hôn, đỏ mặt, cắn môi cười ngọt ngào.

Thẩm Khiêm vuốt ve khắp khuôn mặt cô, thấy ngắm cỡ nào cũng không đủ. Đây là Tiểu Phỉ của anh, dù là kiếp trước hay kiếp này đều khiến anh yêu đến tận xương tủy.

Lúc chui ra khỏi bài vị, nhìn thấy máy hát đặt ngay bên cạnh, khoảnh khắc đó anh như lạc vào giấc mộng, niềm vui sướng dào dạt nhấn chìm cả lý trí: Tiểu Phỉ của anh đã chịu tiếp nhận anh!

Hai người đang nhìn nhau đầy thâm tình, hình ảnh đẹp như tranh vẽ, bỗng có giọng nói chen vào cắt ngang.

“Ê, cô gái kia bị sao thế? Tự dưng lại đỏ mặt, chẳng lẽ đang đứng cũng mộng xuân được?”

“Tớ vừa thấy cô ta nhắm mắt chu miệng, còn đắm đuối hơn hôn thiệt nữa, eo ơi, chắc cô ta thèm khát giữ lắm?”

“…” Có hai cô gái đi lướt qua, vừa đi vừa thầm thì to nhỏ. Dung Phỉ đờ ra trong nháy mắt, lại thấy Thẩm Khiêm đang cười tới mức ngã trái ngã phải, thẹn quá thành giận, nhấc chân đạp mạnh một cú: “Cười cái khỉ? Biến đi!”

Thẩm Khiêm tiện đà ôm eo cô, làm cô ngã ra sau 90 độ, cái chân đưa lên cũng bị bắt gọn hơ.

“Bảo bối, em xem mấy cô gái kia tinh mắt ghê chưa, vừa liếc mắt là biết ngay em đang thèm khát, tối nay chắc chắn ông xã sẽ cho em ăn no, nha?” Anh híp mắt cười xấu xa rồi đặt một nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi đang khẽ nhếch lên vì kinh ngạc kia.

Cảnh tượng này lọt hết vào mắt của hai cô gái phía sau. Hai người liếc nhìn nhau, không thể tin vào mắt mình, vội ba chân bốn cẳng chuồn mất. Hai cô vừa thấy cái gì thế? Cô gái kia vừa thẹn quá hóa giận đạp chân vào không khí, sau đó cả người ngã về sau, chân lơ lửng trong không trung, vậy mà vẫn không té, đến quán quân thể thao còn không trâu bò được như thế. Má ơi, không dám nghĩ tiếp nữa!

Đến tận khi có mấy người đi vòng qua người cô, Dung Phỉ mới giật mình nhận ra, cô đã trở thành thứ khiếp sợ trong mắt người ta.

Không sợ sao được, bị một con quỷ ôm hôn đến mị cả đầu, miệng sưng húp lên, nước miếng còn tràn ra khóe miệng, người sáng suốt đều nhìn ra được là có vấn đề?

Cô yếu ớt đẩy Thẩm Khiêm ra, nếu không nhờ cái tay còn đang giữ eo, cô đã té ‘bịch’ xuống đất: “Anh, còn đang ở ngoài đường đó, anh bỏ ra mau, người ta đều tưởng em bị tâm thần kìa.”

“Ai dám nói em bị tâm thần, tối nay anh sẽ đứng ở đầu giường người đó, dọa cho hắn gặp ác mộng luôn.” Thẩm Khiêm thỏa mãn liếm khóe môi, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.

Dung Phỉ không buồn nói chuyện, né cái ôm của anh, cắm đầu đi thẳng về phía trước.

“Ha ha…” Thẩm Khiêm bật cười, vội đuổi theo: “Mặt đỏ thế, ngại sao?”

“Biến đi!” Hình như giận thiệt rồi?!

Không thể chọc nữa, chọc nữa cô sẽ xù lông mất… Thẩm Khiêm hiểu rõ đạo lý một vừa hai phải, không chơi trò lưu manh nữa, cười cười bước tới cầm tay Dung Phỉ, đan chặt mười ngón lại với nhau.

“Cảm ơn em, Tiểu Phỉ.” Hai người tay trong tay đi một hồi, Thẩm Khiêm nở nụ cười chân thành: “Anh rất thích máy hát, cảm ơn em đã mang tới cho anh niềm vui lớn đến vậy.”

“Nhưng nó hư rồi, không thể xài được.” Dung Phỉ quệt miệng. Cô chỉ tiếc mỗi điểm này.

“Vậy đã tốt lắm rồi.” Thẩm Khiêm đặt một nụ hôn lên tay Dung Phỉ.

Hẻm vắng ít người, không lo bị người khác đánh giá, nhưng bị anh hôn như thế, Dung Phỉ vẫn ngượng ngùng đỏ mặt, mắt cụp xuống một cách không tự nhiên.

“Không ngờ Trương Bình lại tới trấn này để mở quán.” Cứ anh anh em em như thế thì ngại chết, Dung Phỉ cố ý đổi đề tài, nhưng vừa nhắc tới Trương Bình, mày cô đã nhíu chặt: “Mở cửa buôn bán thôi thì không nói làm gì, nhưng em thấy hắn ta cứ như âm hồn không tan, cảm giác trong bông giấu kim. À, ông chủ tiệm mì anh vừa gặp lúc nãy chính là Trương Bình của thôn Vệ Gia mà em nói đó.”

Nghe Dung Phỉ nói, Thẩm Khiêm thu lại ý cười, cặp mắt đen kịt đầm sâu không đáy.

Tên Trương Bình đó, bề ngoài có vẻ thật thà, nhưng con người bên trong lại hoàn toàn khác hẳn. Ánh mắt tàn độc, trong vẻ điềm tĩnh chất chứa sự nham hiểm, cảm giác này rất quen. Người này, linh hồn và thể xác vốn không chút liên quan lại kết hợp với nhau tạo thành tổ hợp rất quỷ dị, cảm giác… sai lắm.

“Đó không phải Trương Bình.”

“Không phải?” Dung Phỉ sửng sốt: “Tuy em mù đường nhưng đâu có mù mặt. Người đó đúng là âm dương tiên sinh Trương Bình của thôn Vệ Gia.” Huống chi, Thẩm Khiêm chỉ mới gặp lần đầu, sao dám chắc người đó không phải Trương Bình?

Bị Dung Phỉ hỏi thế, Thẩm Khiêm mới giật mình nhận ra mình vừa vô thức nói ra suy nghĩ trong đầu.

“Không phải em từng xem mấy tiểu thuyết có liên quan tới trọng sinh nhập hồn sao?” Thẩm Khiêm dừng bước: “‘Không phải’ ở đây là linh hồn trong cơ thể Trương Bình không phải của hắn.”

“Huyền ảo vậy sao?” Não Dung Phỉ trống rỗng.

“Sự tồn tại của anh vốn đã huyền ảo rồi.” Thẩm Khiêm cười yếu ớt, ý cười không lan được tới đáy mắt.

“…” Dung Phỉ câm nín.

Cũng đúng, nội đám quỷ lượn tới lượn lui quanh người cô thôi cũng đã ảo hơn cả chữ ‘ảo’ rồi, haizz…

“Vậy Trương Bình thật sự đâu, chẳng lẽ chết rồi?” Sau hơn nửa ngày thông não, Dung Phỉ tò mò hỏi. Trọng sinh nhập hồn, một thứ tưởng chừng chỉ có trong sách mà mình cũng gặp được? Thoáng chốc, sự kích động trong cô đã lấn át cả ánh mắt gian xảo của Trương Bình.

“Chưa biết” Thấy dáng vẻ phấn khởi của cô, Thẩm Khiêm nhíu mày: “Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, người này rất âm hiểm, trừ khi cực chẳng đã, bằng không em không được phép đến gần hắn.”

“Có phải em hào hứng vì cái gã đáng khinh đó đâu.” Dung Phỉ bĩu môi, thứ khiến cô hào hứng là bốn chữ ‘trọng sinh nhập hồn’ kìa.

“Thế giới rộng lớn, vô số điều bí ẩn, cái này có gì hay mà hào hứng.” Thẩm Khiêm cưng chiều vân vê mấy ngón tay của Dung Phỉ, không tiếp tục đề tài này nữa, trong lòng lại đang suy xét về người tên Trương Bình.

Trương Bình thấy mình, điểm này Thẩm Khiêm dám chắc trăm phần trăm. Dù đối phương che giấu rất khá, chỉ vờ như lơ đãng nhìn thoáng qua nhưng anh vẫn cảm nhận được thái độ thù địch của hắn. Ánh mắt gã đó nhìn Dung Phỉ cực kỳ đáng khinh, có thể phát huy sự hạ lưu một cách nhuần nhuyễn như thế, lại còn mang lòng thù hận với mình, từ xưa đến nay, Thẩm Khiêm chỉ biết đúng một người —— Lương Cảnh Thần!

Trương Bình chính là Lương Cảnh Thần?!

Nói cách khác, Lương Cảnh Thần cơ duyên xảo hợp được trọng sinh, linh hồn nhập vào cơ thể của Trương Bình?

Không đúng…

Thẩm Khiêm nhíu mày suy ngẫm, trọng sinh nhập hồn sao, không thể nào chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng dù Lương Cảnh Thần chui vào cơ thể của Trương Bình bằng cách nào, ít nhất cũng xác định được một chuyện, loạt án mạng xảy ra trong trấn gần đây đều do Trương Bình âm thầm thao túng, bao gồm cả việc hạ Hàng Đầu cho Vạn Cường, ép sinh hồn của cậu ta rơi khỏi cơ thể…

Sinh hồn rời khỏi cơ thể…

Nhẩm đi nhẩm lại sáu chữ này, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thẩm Khiêm. Anh cảm giác mình vừa bắt được gì đó, nhưng lại mơ hồ không rõ.

Còn chuyện dụ Mạnh Đức Tài mua tứ hợp viện, chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn gây sóng gió, ngay cả linh hồn của anh cũng không tha, muốn đuổi cùng giết tuyệt? Hừ, Lương Cảnh Thần… Mày với tao dây dưa suốt trăm năm cũng chỉ vì một chữ ‘đấu’, Thẩm Khiêm tao sẽ cho mày biết cái gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng!

Muốn hiểu tường tận mọi chuyện, tốt hơn hết là nên xuống âm ty, xem có thể tìm được hồn phách của Trương Bình để hỏi chuyện hay không. Chỉ có điều, quê quán của Trương Bình ở thôn Vệ Gia trấn Ngõa Thị, muốn xuống âm ty tìm hồn, trước hết phải tới thôn Vệ Gia.

“Tiểu Phỉ, anh muốn đến thôn Vệ Gia.” Thẩm Khiêm bỗng dừng bước, suy tư hồi lâu rồi đưa ra quyết định.

“Tới thôn Vệ Gia?” Dung Phỉ cũng đứng lại, thắc mắc: “Tới đó làm gì?” Với lại, anh là quỷ mà, muốn thì cứ bay thẳng tới đó, cần gì phải nói với cô.

“Đi tìm Trương Bình.” Thẩm Khiêm không giấu giếm.

“Trương Bình?” Dung Phỉ bồn chồn: “Không phải Trương Bình…”

“Chúng ta khoan hẵng về, tới tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ trước.” Biết Dung Phỉ không rành mấy thứ quanh co vòng vèo trong đó, Thẩm Khiêm không giải thích thêm.

“Tới tiệm mai táng?” Dung Phỉ không cách nào theo kịp tốc độ chuyển đề tài nhanh như sao xẹt của Thẩm Khiêm, sao đang nói chuyện của Trương Bình lại nhảy sang Tăng đạo sĩ? “Nhưng mà, trời sắp tối rồi, mẹ em sẽ lo lắng.”

Thẩm Khiêm ngẫm lại thấy cũng đúng: “Vầy đi, về nhà trước, nửa đêm nhân lúc mọi người ngủ hết, chúng ta tới tìm Tăng đạo sĩ.”

“Vậy luôn?” Dung Phỉ há hốc miệng: “Sao phải đi cái giờ như ăn trộm vậy, để sáng mai không được sao?”

“Anh chỉ không muốn đêm dài lắm mộng.” Thẩm Khiêm nhíu mày, sắc mặt u ám. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Trước đó là do gã núp quá kỹ, nếu đã chịu trồi lên mặt nước, mình nhất định phải chuyển từ bị động thành chủ động. Đứng nơi đầu sóng ngọn gió, trước hết cần tìm hiểu ngọn nguồn thân xác của Trương Bình, còn phải điều tra xem sao hắn lại hạ Hàng Đầu, kéo sinh hồn của Vạn Cường ra?

Giọng điệu nặng nề khiến Dung Phỉ không hiểu ra sao, nhưng thấy anh như thế, cô chỉ biết gật đầu. Kệ đi, nửa đêm thì nửa đêm.

Đang đi, vai cô bỗng nhiên bị huýt mạnh một cái.

Dung Phỉ bị tông tới mức lảo đảo, Thẩm Khiêm nhanh tay lẹ mắt giữ chặt eo cô, quay đầu đáp trả đôi mắt đầy thù hận kia. Người này không ai xa lạ, chính là bà điên từng gặp trong bệnh viện.

“Thiết thiết tử, quỷ thiết tử, hắc hắc hắc, tử thiết quỷ thiết tử, quỷ thiết tử, thiết thiết tử tử tử, ha ha ha, quỷ thiết tử thiết tử, hắc hắc hắc…”

Bà điên đó sau khi tông mạnh vào Dung Phỉ liền ngồi bẹp xuống đất, chỉ vào Dung Phỉ vừa cười khằng khặc vừa liến thoắng không ngừng.

Dung Phỉ muốn đỡ bà ta dậy lại không dám tới gần, nhưng cứ để bà ta ngồi đấy thì cắn rứt lương tâm lắm. Cô không sợ dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của bà ta, chỉ sợ bà ta nổi điên đánh người. Người điên đánh người không bị kết tội, cô có bị đánh thật cũng không có chỗ kêu oan.

Nhất thời Dung Phỉ không biết phải xử lý thế nào.

May mà bà ta chỉ ngồi một lát rồi vỗ mông đứng lên, hùng hùng hổ hổ bỏ đi, mỗi ba bước lại quay đầu một lần, vừa chỉ trỏ vừa mắng chửi Dung Phỉ.

Dung Phỉ thở dài bất đắc dĩ, cô ăn ở thế nào mà tới kẻ điên cũng mắng chửi thế này? Dù biết không nên chấp nhặt với kẻ điên nhưng bị chỉ thẳng vào mặt mà chửi như thế không tức sao được. Quan trọng nhất là, khi bị bà điên kia chỉ thẳng mặt mà mắng, cô lại thấy lạnh sống lưng.

“Không sao, đi thôi.” Thấy sắc mặt Dung Phỉ không tốt, Thẩm Khiêm đặt một nụ hôn lên trán cô, trấn an.

“Thẩm Khiêm, anh có hiểu bà ta đang mắng cái gì không?” Dung Phỉ dong mắt nhìn theo bóng dáng dần xa của bà điên kia, cau mày. Cái câu ‘thiết thiết tử quỷ thiết tử’ của bà ta khiến cô thấy hơi rợn rợn.

“Ngôn ngữ của người điên thôi, dám chừng bà ta cũng không biết mình đang nói cái gì đâu.” Thẩm Khiêm ôm Dung Phỉ đi tiếp: “Đừng để trong lòng.”

“Mẹ em nói bà điên này từng là bà cốt giúp người khác giải quyết mấy chuyện âm dương. Anh nói xem bà ta có thấy được anh không?” Dung Phỉ được Thẩm Khiêm trấn an, yên tâm hơn nhiều, gật đầu, rồi lại hiếu kỳ hỏi.

“Có lẽ thấy được.” Thẩm Khiêm cong khóe môi: “Nhưng thần trí bà ta đã không còn tỉnh táo, có khi còn không phân biệt được anh là người hay quỷ.”

“Em không hiểu, sao bà ta cứ bám theo em mà mắng chứ?” Bị ánh mắt chứa đầy thù hằn của bà ta trừng, tay Dung Phỉ đổ đầy mồ hôi.

“Không sao đâu, có anh rồi.” Giọng nói dịu dàng của Thẩm Khiêm có tác dụng trấn an lòng người, chỉ có đôi mắt sâu thẳm vẫn không ngừng dõi theo bóng dáng của bà ta.

Dung Phỉ cười gượng, không tiếp tục đề tài này nữa. Bà điên kia đột ngột lao ra như thế, đến giờ tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng, phản ứng còn dữ dội hơn khi gặp quỷ. Nếu không có Thầm Khiêm, chưa biết chừng cô đã ngất xỉu luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play