“Em thẳng thắn thật đó.” Dư Thiến bật cười nhìn Dung Phỉ: “Nói thật thì hôm nay chị được nghỉ, trùng hợp gặp được em nên muốn tâm sự với em về vụ án chặt đầu mấy tháng trước.”

Dung Phỉ sửng sốt: “Vụ án chặt đầu?”

“Đúng” Dư Thiến cũng uống một ngụm trà: “Tuy chuyện này không liên quan gì tới em, nhưng dựa vào trực giác tra án nhiều năm của chị, em vẫn còn giấu giếm gì đó. Chị định tìm em hỏi chuyện lâu rồi nhưng liên tiếp hết vụ này tới vụ khác khiến chị sứt đầu mẻ trán, vội quá nên quên mất.”

Chuyện đã qua vài tháng, nói thật, ấn tượng của Dung Phỉ đã trở nên mơ hồ, cũng không còn nhớ rõ lúc ấy mình đã nói gì với cảnh sát nữa.

“Lúc ấy những câu tôi trả lời đều là thật.” Dung Phỉ uống trà sữa, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Còn về phần giấu giếm, thật ra cũng không thể gọi là giấu giếm, bởi vì…” Dung Phỉ nhíu mày, không biết phải diễn tả thế nào.

“Bởi vì sao?” Động tác uống trà sữa của Dư Thiến hơi dừng lại một chút.

“Tối đó, ở chỗ ba tôi tìm thấy tôi, tôi đã gặp ảo giác.” Dung Phỉ cân nhắc từng từ: “Lúc quả bưởi rơi xuống, trong đầu tôi bỗng lóe lên hình ảnh cái đầu lâu.”

“Em có chắc đó chỉ là ảo giác chứ không phải thật?” Dư Thiến nhíu mi.

“Nếu là thật thì phải là cái đầu máu me bê bết chứ sao lại là đầu lâu được?” Dung Phỉ nhún vai: “Cảnh sát Dư, chỉ có chuyện này là tôi chưa nói thôi, thật đó, loại ảo giác không chút liên quan tới vụ án này, có nói cũng như không. Tôi nói ra chưa biết chừng còn bị nói là cổ xúy mê tín dị đoan, tôi cũng đâu muốn gây thêm rắc rối cho mình.”

“Đúng là không liên quan.” Dư Thiến thở dài, cầm ly lên uống một hơi hết phân nửa.

Dung Phỉ đắn đo, hỏi: “Mấy tháng rồi mà vẫn chưa bắt được hung thủ sao?”

Dư Thiến không trả lời, chỉ đưa tay xoa hai bên huyệt Thái Dương.

Thấy cô như thế, Dung Phỉ chợt ý thức được mình lắm lời, tiến triển của vụ án là cơ mật, không phải ai cũng có thể tùy tiện hỏi thăm. Hơn nữa, nếu đã bắt được hung thủ về quy án, sao Dư Thiến còn phải tới tìm mình.

“Haizz…” Hồi lâu sau, Dư Thiến mới chống má, thở dài: “Tóm lại, hiện giờ trong trấn không được yên ổn cho lắm, buổi tối tốt nhất đừng đi lung tung.”

Nghe cô cảm thán, Dung Phỉ liền đoán được không riêng gì vụ án chặt đầu mà cả vụ án xác nữ mất chân kia cũng khiến cảnh sát sứt đầu mẻ trán. Nửa năm trời vẫn chưa phá được hai vụ án mạng nghiêm trọng, không cần nói cũng biết nhất định cấp trên rất quan tâm, áp lực không nhỏ chút nào.

Uống hết trà sữa trong ly xong, Dung Phỉ lập tức đứng dậy: “Cảm ơn cảnh sát Dư đã chiêu đãi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây.”

“Để chị đưa em về.” Dư Thiến cũng đứng dậy theo.

“Không cần…”

“Không phải em nổi tiếng mù đường sao?” Dư Thiến cắt ngang lời từ chối của Dung Phỉ, cười trêu: “Không có chị, em có chắc là mình về được tới cửa không?”

Dung Phỉ xấu hổ cãi lại: “Chỉ có buổi tối quáng gà mới thế thôi, kỳ thật ban ngày tôi rất ít khi lạc đường.”

Dư Thiến bật cười, lắc đầu: “Đi thôi, chị cũng muốn quay lại hiện trường để xem xét.”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ là một thứ gì đó rất vi diệu, Dư Thiến không cách nào nói rõ được, cô chỉ cảm giác mình có thể tìm được mấu chốt để phá án từ trên người Dung Phỉ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thấy được ở Dung Phỉ có một cái gì đó rất đặc biệt.

Ra khỏi tiệm trà, hai người vừa đi tới góc đường liền đụng mặt Trương Bình lưng đeo túi vải.

Quá đột ngột, Dung Phỉ muốn tránh cũng không kịp, đành phải miễn cưỡng chào hỏi.

“Sư phụ Trương định về sao?”

Trương Bình nhìn Dung Phỉ bằng ánh mắt sắc nhọn như dao, nhưng khi thấy Dư Thiến đứng cạnh cô thì vội giấu đi, cười hiền gật đầu: “Đang gọi xe để về, đồ tôi cho cô cô nhớ phải luôn mang theo bên người đó.”

“Được.” Dung Phỉ đáp có lệ rồi kéo Dư Thiến đi thẳng một mạch.

Sau khi rẽ vào phố cũ, Dung Phỉ mới buông Dư Thiến ra, thả chậm bước chân, nhưng cảm giác thấp thỏm bất an vẫn chưa giảm. Mỗi lần đối mặt với Trương Bình, cô luôn có cảm giác nhục nhã như bị lột sạch quần áo, ánh mắt đó quá mức tởm lợm.

“Người vừa nãy là ai thế?” Thấy sắc mặt Dung Phỉ đã bình tĩnh trở lại, Dư Thiến hỏi thử.

“Trương Bình, người của thôn Vệ Gia trấn Ngõa Thị, là thần côn có tiếng ở đó.” Đối mặt với cảnh sát là vậy đó, người ta chỉ hỏi bâng quơ, mình vẫn phải thành thật trả lời.

“Em sợ hắn lắm hả?” Dư Thiến bật cười trước phản ứng của cô.

“Cũng không hẳn là sợ.” Dung Phỉ cau mày, lắc đầu: “Chỉ là ánh mắt đó khiến người khác rất khó chịu.”

“Trông thì hiền lành nhưng ánh mắt lại gian manh, không phải là người tốt.” Không hổ là cảnh sát, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu được con người thật của Trương Bình: “Loại người này rất nguy hiểm, cố gắng tránh đi thì hơn.”

Dung Phỉ gật đầu, chỉ cần nhớ tới ánh mắt của Trương Bình cô đã thấy phát ói, đương nhiên là phải trốn rồi!

Hai người quẹo vào phố Hậu, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thế rồi dừng trước tứ hợp viện lúc nào không hay. Nhớ tới nhóc quỷ bò lên người mình, chân Dung Phỉ bỗng khựng lại. Cô lại có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy nữa rồi.

Nhưng cô chưa kịp làm gì đã thấy Thẩm Khiêm che dù giấy bước ra.

Thẩm Khiêm thấy Dung Phỉ, cũng bất ngờ.

Ngại có Dư Thiến ở đây, Dung Phỉ không thể nói chuyện với Thẩm Khiêm, chỉ làm bộ lơ đãng nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục đi theo Dư Thiến.

Thẩm Khiêm cười nhẹ, tự giác đi cạnh Dung Phỉ.

Dư Thiến vẫn bước đi như thường, không hề phát hiện Dung Phỉ có gì lạ, chỉ cảm thấy như có cơn gió lạnh vừa thổi qua: “Hôm nay có vẻ lạnh nhỉ!”

Dung Phỉ liếc nhìn Thẩm Khiêm, đáp lời: “Đúng là lạnh thật.” Thấy phía trước chính là phố Áp Nhi Đãng, cô lập tức lên tiếng: “Cảnh sát Dư, chị cứ làm việc của chị đi, đưa em tới đây là được rồi, em có thể tự về.”

“Không sao thật chứ?” Dư Thiến nhíu mày, phần bỡn cợt trong mắt còn nhiều hơn lo lắng.

Dung Phỉ ra dấu ‘OK’ với cô.

“Được rồi” Dư Thiến gật đầu: “Chị đi trước, hôm nào có rảnh chúng ta lại đi dạo phố.”

Lại dạo phố…

Khóe miệng Dung Phỉ co quắp, cái gì cần nói đã nói hết rồi, còn gặp nhau làm gì nữa?

“Về sao?” Dư Thiến vừa đi, Thẩm Khiêm liền dắt tay Dung Phỉ.

Dung Phỉ hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy không có ai mới hạ giọng nói: “Không thì sao?”

“Em nghe xem” Thẩm Khiêm không hiểu sao lại thốt ra một câu.

“…” Dung Phỉ tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

“Anh muốn đi nghe hát.” Thẩm Khiêm nhìn theo hướng quán trà nhà họ Trương, trong nụ cười phản phất nét u buồn: “Vào trong ngồi một lát đi?”

“Trong đó toàn là mấy ông bà lão bảy tám chục tuổi, em vào… kỳ lắm?” Dung Phỉ méo miệng, nhưng khi nhìn nét mặt của Thẩm Khiêm, cô bỗng thấy đau lòng: “Được rồi, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, đi cùng anh thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play