Thấy sắc mặt của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ cũng căng thẳng theo.
“Bóng đen giống hệt Vạn Cường? Vậy nghĩa là em thấy sinh hồn của Vạn Cường?” Thẩm Khiêm mân mê ngón tay của Dung Phỉ, mày nhíu lại: “Nhưng vô lý, nếu đó thật sự là sinh hồn của Vạn Cường thì phải luôn theo sát cậu ta mới đúng, sao lại xuất hiện ở sạp thịt heo? Còn nữa, bình thường sinh hồn chỉ rời khỏi cơ thể khi một người sắp chết, Vạn Cường mệnh cứng, hỏa diễm vượng, đâu phải người sắp chết.”
Thẩm Khiêm lầm bầm cả đống thứ, Dung Phỉ nghe chữ được chữ mất, không hiểu gì cả: “Anh thì thầm cái gì thế?” Cô ù ù cạc cạc hồi lâu mới chậm chạp bắt được trọng điểm: “Ý anh là… sinh hồn của Vạn Cường rời khỏi cơ thể, cậu ta sắp chết?”
“Bình thường thì việc sinh hồn tách ra khỏi cơ thể quả thật đại biểu cho cái chết đã gần kề.” Thẩm Khiêm gật đầu, nhưng vẫn đăm chiêu như cũ: “Nhưng sinh hồn của Vạn Cường… có hơi lạ, tuy chưa biết lạ chỗ nào nhưng anh cảm thấy nó rất kỳ.”
Đển cả Thẩm Khiêm cũng không rõ, Dung Phỉ chợt ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Dù gì cũng từng là bạn học, còn chơi thân với nhau, cô không khỏi lo lắng cho cậu ta.
Thẩm Khiêm bóp trán, suy tư nửa ngày, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Quả nhiên, Thẩm Khiêm lật tay, biến ra một mảnh giấy gấp. Anh mở ra, là mảnh giấy ghi chú phù hình anh vẽ lúc trước.
“Em nói nhìn thấy sinh hồn của Vạn Cường cạnh một sạp thịt heo ở hẻm nhỏ trong chợ?” Thẩm Khiêm vừa nghiên cứu phù hình, vừa hỏi: “Em còn nhớ rõ là sạp thịt nào không? Vị trí cụ thể ở đâu?”
Dung Phỉ ngẫm nghĩ cẩn thận: “Con hẻm nằm ở phía bên trái đầu cầu, sạp thịt đặt cạnh tiệm bán gà vịt. Bóng đen đó đứng bên trái ông chủ sạp thịt.”
Dựa theo hình dung của Dung Phỉ, tay Thẩm Khiêm rà trên mảnh giấy một lượt, cuối cùng lắc đầu từ bỏ: “Không giống, xem ra Vạn Cường không phải mục tiêu của phù hình này, nhưng trực giác của anh mách bảo việc sinh hồn rời khỏi cơ thể của cậu ta chắc chắn không đơn giản.”
Dung Phỉ nói: “Kỳ thật hồi trưa em có tới tìm Tăng đạo sĩ, ông ta nói kiếp số của Vạn Cường đã tới, nhưng lại không nói rõ đầu đuôi cho em biết.”
“Đạo hạnh của Tăng đạo sĩ này không hề thấp, đáng tiếc, chỉ là một người trần.” Thẩm Khiêm thuận miệng đưa ra nhận xét về Tăng đạo sĩ rồi cất mảnh giấy đi: “Chuyện của Vạn Cường còn chưa rõ ràng, phải tự mình đi xem mới biết được. Không phải em nói cậu ta bị bệnh sao? Hay em lấy cớ này tới nhà cậu ta thử?”
“Sao lại là em?” Dung Phỉ sửng sốt.
“Trước sau gì cậu ta cũng là một đạo sĩ, có tổ sư bảo vệ, anh lại là một con quỷ, đâu thể ngang nhiên xông vào được.” Thẩm Khiêm cưng chiều gõ nhẹ lên đầu mũi Dung Phỉ, cười dịu dàng.
“Có tổ sư bảo vệ sao cậu ta còn gặp phải chuyện kỳ lạ này, chắc chắn là vị tổ sư kia đang ngủ rồi.” Dung Phỉ tỏ vẻ xem thường, bĩu môi trào phúng.
“Kệ đi, gặp được cậu ta thể nào cũng có được chút manh mối.” Thẩm Khiêm nhún vai, từ chối cho ý kiến, nói xong thì bắt đầu cởi quần áo Dung Phỉ: “Được rồi, chuyện này từ từ rồi tính, hôm nay cũng muộn rồi, nên ngủ thôi.”
Dung Phỉ phản ứng chậm chạp, luống cuống đẩy cái tay đang làm bậy của Thẩm Khiêm ra: “Này này này, đừng có cởi áo ngủ của em!”
Mỗ quỷ cười xấu xa, cố chấp: “Cởi ra tiện hơn.”
“Đi chết đi, anh là con quỷ háo sắc, lưu manh!” Dung Phỉ giãy dụa như con cá đang nằm gọn trên thớt: “Không, em không muốn cởi đâu, lạnh lắm.”
“Không sao đâu, ông xã sẽ cùng em vận động tăng thân nhiệt.” Mỗ quỷ vô liêm sĩ lột sạch quần áo trên người cô rồi mạnh mẽ đè lên: “Cục cưng, Tiểu Nguyệt ở ngay sát vách, hiệu quả cách âm của phòng này có vẻ không tốt lắm, em cố gắng đừng phát ra tiếng.”
Sự thật chứng minh, khuất phục dưới dâm uy của mỗ quỷ, muốn im lặng không phát ra tiếng quả là người si nói mộng.
“A… không, không được, em không nhịn được, a…”
Thẩm Khiêm bóp cằm Dung Phỉ, ngửa mặt cô lên, cúi đầu hôn xuống, triền miên không dứt, nuốt trọn tất thảy những tiếng rên mê loạn của cô.
Hôm sau lúc tỉnh lại, Dung Phỉ ngạc nhiên phát hiện, Thẩm Khiêm không có ăn xong chuồn mất mà đang nằm ngủ bên cạnh. Cô ngắm nhìn gương mặt đẹp trai khi ngủ của anh, đưa tay muốn chọt chọt vài cái nhưng chợt khựng lại, thắc mắc, quỷ cũng buồn ngủ nữa sao?
Còn đang suy nghĩ, Thẩm Khiêm vốn ngủ say bỗng mở mắt, trong mắt ánh lên nét cười yếu ớt, trông thật mê người.
“Tỉnh rồi hả?” Câu này đâu tới lượt Thẩm Khiêm đi hỏi, nhưng câu hỏi được thốt ra từ miệng anh hoàn toàn tự nhiên, không chút ngượng miệng.
“Các, các anh là quỷ mà cũng ngủ nữa sao?” Dung Phỉ ngốc nghếch mở to mắt: “Không phải loài quỷ chuyên hoạt động về đêm sao?”
Thẩm Khiêm chống người, kéo Dung Phỉ tới, giữ mặt cô hôn hai cái: “So với hoạt động về đêm, anh thích cùng em vận động trên giường hơn.”
Dung Phỉ trợn trắng mắt, mặt đỏ bừng lên. Má ơi, con quỷ này không có điểm cuối mà!
“Trời sáng rồi, mau rời giường thôi.” Ăn đậu hủ no nê xong, Thẩm Khiêm thỏa mãn vỗ đầu Dung Phỉ, giục: “Mau lên, đừng lề mề nữa, mau chuẩn bị tới nhà Vạn Cường.”
Dung Phỉ hất tay anh ra, trừng mắt xem thường: “Em nghi lắm, có phải anh chết dưới hoa mẫu đơn không, lưu manh quá đi!”
“Em là bà xã của anh, anh không lưu manh với em thì lưu manh với ai?” Thẩm Khiêm cười lớn, để lộ tám cái răng trắng, giọng điệu đương nhiên khiến Dung Phỉ nghiến răng ken két.
Nổi giận chỉ tổ khiến anh càng thêm hưng phấn, Dung Phỉ trừng mắt xem thường, coi mỗ quỷ như không khí, nên thay quần áo thì thay quần áo, nên làm gì thì làm đó. Nhưng, ngay khi cô thay quần áo xong, xoay người lại, Thẩm Khiêm bỗng hóa thành làn khói chui vào bài vị trên cổ cô, khiến cô sợ đến nhảy dựng.
Muốn tới nhà Vạn Cường thăm bệnh thì phải báo cho ba mẹ một tiếng.
Ba mẹ Dung không phản đối, chỉ e dè bệnh mù đường của Dung Phỉ, sợ cô giữa chừng lạc mất, muốn Dung Nguyệt đi theo.
Kỳ thật ban ngày không cần phải lo lắng, nhà Vạn Cường nằm ngay cạnh bờ sông, qua khỏi cầu chỉ cần đi dọc theo quốc lộ là tới, cô có muốn lạc đường thì cũng phải có ngã rẽ phối hợp mới được, lại không phải mới đi lần đầu, nhưng vì để ba mẹ yên tâm, dù không muốn Dung Nguyệt theo cùng Dung Phỉ vẫn gật đầu đồng ý.
Hai chị em ra cửa, lúc đi ngang nhà dì Hai thì gặp Đới Lâm đang vội vã đi làm, còn chưa kịp chào hỏi, Dung Phỉ đã bị Đới Lâm thần thần bí bí kéo sang một bên.
“Chị nói em nghe, hôm trước cái ông Tăng đạo sĩ kia tới bệnh viện của chị trừ quỷ, moi được một khoản lớn từ túi của viện trưởng, biết bao nhiêu không?” Đới Lâm cười gian, giơ lên một ngón tay.
Hôm trước chính là cái hôm Dung Phỉ tới thôn Vệ Gia, chuyện này là do tự Dung Phỉ tìm tới Tăng đạo sĩ nên cô biết rất rõ, chỉ không ngờ ông già đó lại đi đòi tiền viện trưởng, còn giấu giếm không nói cho cô biết.
“Một vạn.” Đới Lâm lắc lắc ngón tay: “Em không thấy đâu, lúc đó mặt của viện trưởng tái mét luôn, tiếc là không địch lại nổi mấy lời lừa gạt đầy tính logic của Tăng đạo sĩ, mới dăm ba câu đã phải móc tiền ra.”
Dung Phỉ gật gù, còn nhớ cả Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ đều dặn cô đừng dính vào chuyện này nên không lắm miệng, cười xòa cắt ngang lời của Đới Lâm: “… Chị dâu định đi làm hả, em cũng đang có việc, em đi trước, hôm nào gặp mặt nói chuyện tiếp.”
Đới Lâm ngẩn người: “À, được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT