Dung Phỉ tỉnh lại vì quá ngượng, hoảng hốt hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Nghĩ đến giấc mộng xuân vừa nãy, cô thẹn đến mức chỉ muốn đào cái hố chôn mình xuống, chẳng lẽ mình thèm khát đến mức này rồi sao?
Nội dung cụ thể của giấc mơ thì cô không nhớ, nhưng chi tiết mấy cảnh 18+ kia lại như bàn ủi ịn thẳng vào đầu, rõ từng milimet, quả thật là ấn tượng khó phai.
Vừa định ngồi dậy, cô chợt phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm cuốn tiểu thuyết. Cô đưa mắt nhìn xuống, trời đất, cảnh thịt thà này có phải quá thẹn rồi không?
Cô đóng mạnh quyển tiểu thuyết lại, mặt đỏ bừng, lòng thầm kêu trời. Khó trách mình lại mộng xuân, ra là do quyển tiểu thuyết này làm hại.
Dung Phỉ nghiến răng nghiến lợi nhét tiểu thuyết vào lại ngăn kéo, mở di động đặt ở đầu giường ra xem, đã hơn tám giờ, cô không lấn cấn nữa, vội ngồi dậy thay quần áo rồi xuống giường.
Bên ngoài không có ai, chỉ còn bữa sáng đang đặt trên bếp. Hôm nay là ngày họp chợ, chắc mọi người đều đang bận rộn ngoài tiệm.
Ăn đại bữa sáng xong, Dung Phỉ cũng nhanh chân ra ngoài phụ giúp.
Cửa tiệm đang lúc đông khách, mọi người quả nhiên đều rất bận, Dung Phỉ ra tới, chưa kịp thở ra một hơi đã vội đi đón khách.
Lượng khách hôm nay rất đông, vội tới mức chân không chạm đất, nhưng thực sự bán được chỉ có hai đơn, đến khi vãng tiệm cũng chỉ bán được mấy bộ bàn ghế.
Việc buôn bán không tốt, sắc mặc của mẹ Dung cũng u ám như sắc trời, trừng mắt nhìn mấy người chỉ tới hỏi thăm chứ không mua với vẻ hung dữ như thể người ta thiếu nợ không trả.
“Mẹ, sắp đến trưa rồi, con đi chợ đây?” Lúc này khách trong tiệm đã thưa thớt, không còn phải phụ giúp nhiều nữa, Dung Phỉ mở miệng đề nghị.
“Con đừng đi.” Mẹ Dung từ chối ngay tắp lự: “Để Tiểu Nguyệt đi đi.”
“Tiểu Nguyệt đang phụ ba ráp tủ quần áo mà.” Dung Phỉ nhìn em gái đang bận rộn phụ ba, bất đắc dĩ nói: “Trời còn sáng mà, chỉ tới chợ mua đồ ăn, con không lạc được đâu, mẹ yên tâm đi.”
“Có phải con chưa lạc lúc trời sáng bao giờ đâu.” Mẹ Dung chế giễu, còn thuận tiện tặng kèm cái liếc mắt xem thường.
Dung Phỉ dở khóc dở cười: “Mẹ, sao mẹ lại chế nhạo con gái mình như thế.”
Mẹ Dung hừ một tiếng, nhìn chằm chằm dòng người đi tới đi lui trên đường như đang nhìn kẻ thù giết cha.
“Việc buôn bán phải có tốt có xấu, sao mà ngày nào cũng đắt hàng được, mẹ cần gì phải tự hờn dỗi như thế?” Dung Phỉ cũng không biết phải làm sao, mẹ cô cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là đặt quá nhiều cảm xúc vào việc buôn bán, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, người ta kêu mua, bà cười tươi rói như hoa nở, người ta lắc đầu không mua, bà lập tức xụ mặt.
Thấy mẹ Dung lại sắp mở miệng thuyết giáo, Dung Nguyệt vội chen miệng: “Mẹ, để con đi mua đồ ăn với chị, mẹ mau qua phụ ba đi.”
“Mua đồ ăn cần tới hai người à?” Mẹ Dung tiếp tục trừng mắt.
“Chị ở tứ hợp viện suốt mấy ngày trời, buồn muốn chết, con dẫn chị ra ngoài hít thở không khí.” Dung Nguyệt trộm liếc mắt với Dung Phỉ.
Quả nhiên, Dung Nguyệt vừa nói thế, mẹ Dung không hé răng nữa, bĩnh tĩnh nhận đồ trên tay Dung Nguyệt.
Hai chị em vừa ra cửa, không hẹn mà cùng lắc đầu bật cười.
“Đúng là không thể để mẹ nhàn rỗi, nhất là lúc ế khách.” Dung Nguyệt cảm khái.
Dung Phỉ cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
“Đúng rồi chị.” Dung Nguyệt bỗng nhớ tới một chuyện: “Hôm qua sao chị lại lấy áo khoác của cậu bé kia? Chị đã thấy gì hả? Đặt áo của cậu bé đó xuống dưới bánh xe làm gì?”
Nhắc tới chuyện này, Dung Phỉ liền nhíu mày: “Em còn nhớ mấy chuyện kỳ bí bà ngoại kể lúc trước không.”
“Bà ngoại kể nhiều như thế, ai biết chị muốn nói tới chuyện gì.” Dung Nguyệt bĩu môi.
“Là chuyện một tài xế nằm mơ thấy mình lái xe cán chết một cô bé, hôm sau lúc lái xe quả nhiên ông ta thấy cô bé đó đang băng qua đường, tài xế thắng lại kịp, tránh được một tai nạn. Ông ta lấy áo khoác của cô bé đặt dưới bánh xe, cán qua, còn dặn cô bé không được lấy áo khoác về, nhưng cô bé không nghe, tài xế vừa đi cô bé đã nhặt về, cuối cùng hôm sau bị xe tông chết.” Chuyện này Dung Phỉ được nghe kể từ lúc còn rất nhỏ, chỉ còn nhớ mang máng nhưng vẫn kể được đầu đuôi.
Dung Nguyệt gật đầu: “Vậy nên hôm qua chị mới lấy áo khoác của cậu bé kia đặt dưới bánh xe cho xe cán qua?”. Cô ngẫm nghĩ lại nói: “Nhưng cũng lạ ghê, lúc xe cán qua đã tưng lên một cái rất dữ.”
Dung Phỉ cười cười, không nói gì thêm.
Hai người quẹo vào ngõ nhỏ của chợ bán thức ăn. Tuy lúc này chợ đã tan nhưng người vẫn còn rất đông, nói là chật như nêm cối cũng không ngoa. Nhưng, không hiểu sao Dung Phỉ lại thấy bất an.
Cô đưa mắt nhìn quanh, chợt bắt gặp một bóng đen đang đứng cạnh sạp thịt heo, mí mắt cô giật giật, nắm chặt tay Dung Nguyệt, chân bất giác lùi về sau.
“Chị, có đi được không đó.” Dung Nguyệt bị kéo cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng chị mình bị người ta xổ đây, đến khi quay đầu mới thấy sắc mặt Dung Phỉ khác thường: “Chị?”
Dung Phỉ vội kéo Dung Nguyệt xoay người đi khỏi: “Chúng ta sang khu chợ mới bên kia mua đi.”
“Chị lại thấy cái gì hả?” Dù biết mình không thể thấy nhưng Dung Nguyệt vẫn bất giác đảo mắt nhìn một vòng xung quanh.
“Em đừng hỏi, đi nhanh đi.” Dung Phỉ gấp gáp.
Bước chân Dung Phỉ nóng vội, mới đi được vài bước đã tông thẳng vào người khác. Người nọ đỡ vai cô, Dung Phỉ ngẩng lên, mặt đối mặt với khuôn mặt tiều tụy của Vạn Cường.
“Tiểu Phỉ, sao cậu căng thẳng thế?” Vạn Cường được Dung Phỉ ‘yêu thương nhung nhớ’, miệng nở nụ cười, nhưng sắc mặt vàng như nến khiến nụ cười trông rất miễn cưỡng: “Sao thế, không đụng cậu đau chứ?”
Dung Phỉ nhìn thấy Vạn Cường cũng sửng sốt, chợt nhớ ra lúc trước cậu ta giúp mình khiêng mấy chục cái ghế nhựa xong liền đổ bệnh, dù lúc này Thẩm Khiêm không ở đây cô vẫn vội lùi lại, giữ khoảng cách với Vạn Cường.
Cô lắc đầu, hỏi thăm: “Nghe bác Tăng nói cậu bị bệnh.”
“Cảm xoàng thôi, không có gì.” Vạn Cường không mấy để tâm: “Đúng rồi, nhìn cậu có vẻ căng thẳng lắm, có chuyện gì sao?”
Nghe Vạn Cường hỏi thế, Dung Phỉ thoáng quay đầu nhìn lại sạp thịt heo theo bản năng, ai ngờ thấy được bóng đen luôn đứng im kia bắt đầu đi về phía này. Khoảng cách càng gần, dáng vẻ mơ hồ càng rõ ràng, Dung Phỉ kinh ngạc trừng to mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT