Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Dung Phỉ lại cầm tay cậu ta.
Giữa ánh lửa chói lòa, cô đứng xuống một mảnh ruộng hoang tàn. Bản năng muốn Dung Phỉ quay đầu nhìn về phía sau, nhưng cậu trai đã vội kéo cô đi.
Dung Phỉ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường, rõ ràng cô muốn quay đầu xem xét tình hình trong xe nhưng không thể làm được, não la hét muốn dừng, chân vẫn theo sát bước đi của cậu trai.
“Chúng ta đi đâu thế?” Dung Phỉ thấy rất lạ, không phải họ nên đi ngược lên sườn núi sao, sao lại vòng xuống chân núi? Nhưng càng đi càng không thể nhìn rõ được phía trước, sương mù bao phủ khắp nơi, ngay cả cậu trai đi trước cũng trở nên mờ mờ ảo ảo như một hồn ma.
Cậu trai quay người, khuôn mặt hơi quen, cộng với lỗ máu đen ngòm giữa bụng như một tia sét đánh thẳng vào đầu Dung Phỉ.
“Cậu… Dương Nghị!” Dung Phỉ không chút nghĩ ngợi đã xoay người bỏ chạy, nhưng Dương Nghị đã túm chặt lấy cổ tay cô.
“Vô dụng thôi” Nụ cười âm lãnh của cậu ta trở nên cực kỳ dữ tợn: “Cô đã chết rồi.”
Dung Phỉ mất một lúc lâu mới hiểu được ‘đã chết’ là có ý gì, cô ngạc nhiên nhìn gương mặt trắng bệch của Dương Nghị, trong mắt chứa đầy hoài nghi.
“Không tin?” Dương Nghị nhếch mép cười, một giọt máu đỏ tràn ra bên khóe miệng: “Cô nhìn xuống chân mình đi.”
Dung Phỉ trố mắt làm theo, sau đó, sau đó cô nhìn thấy, hai chân mình đang lơ lửng.
“Cái chết của cậu không liên quan gì tới tôi hết, sao cậu lại…”
“Bởi vì, nếu cô không nhiều chuyện, người chết phải là Lý Thấm.” Dương Nghị cười càng lớn, máu chảy ra từ miệng càng nhiều, đồng tử sâu hút như muốn hút cạn hồn phách người khác, tản ra khí lạnh ghê người.
Dung Phỉ muốn nhũn ra, nhưng trớ trêu thay giờ chỉ có thể lơ lửng, đến cả xụi lơ cũng không làm được, dù đang sợ muốn chết nhưng lại không cách nào nghe được tiếng tim đập của mình: “Tôi, tôi không cố ý, tôi cũng đâu ngờ gã sẽ ra tay với cậu, tôi… Lý Thấm là bạn tôi, tôi không thể trợ mắt nhìn cậu ấy gặp nạn được, tôi không cố ý, thật sự không cố ý, tôi không ngờ cậu lại chết thay cho Lý Thấm, xin lỗi, rất xin lỗi…”
“Cô không nỡ để Lý Thấm chết thì cô đền mạng thay cho cô ta đi.” Dương Nghị cười dữ tợn, nắm cố tay Dung Phỉ, kéo cô vào lòng mình, một tay dò xuống bụng: “Tôi bị thiếu mất lách, hồn phách không trọn vẹn, không thể đi đầu thai, nếu cô đã nhận là có lỗi với tôi, vậy cô đưa lách cho tôi đi.”
Dung Phỉ kinh hãi lắc đầu, muốn hô ‘cứu mạng’ nhưng cổ họng lại nghẹn cứng, chỉ phát được mấy tiếng ú ớ đầy quái dị. Cô trơ mắt nhìn cái tay của con quỷ cách mình ngày càng gần.
Tay quỷ áp sát bụng Dung Phỉ, năm ngón tay thò ra, nhưng vừa chạm vào đã bị một luồng sáng đỏ bắn ra đánh trúng mu bàn tay, khói đen bốc lên còn tay thì thủng một lỗ to.
Dương Nghị rít lên, vung tay không ngừng, hai mắt bùng lên lửa giận, khuôn mặt trắng bệch trở nên vặn vẹo: “Thử ở ngực cô là cái gì?”
Dung Phỉ vừa thoái khỏi vuốt quỷ, vẫn chưa kịp hoàn hồn, đưa tay chạm vào ngực mình theo bản năng, tia sáng màu đỏ nháy mắt bao phủ cả tay cô. Lát sau, lưng cô chạm phải thứ gì đó, là Thẩm Khiêm đột ngột xuất hiện kéo cô vào lòng.
“Sinh tử có mệnh, phú quý do trời, Lý Thấm có thể gặp được Tiểu Phỉ ý nói mệnh số của cô ta chưa tận.” Mặt Thẩm Khiêm không trắng bệch đáng sợ như Dương Nghị mà ánh xanh như ngọc bích, tăm tối đủ để khiến những tiểu quỷ bình thường phải run sợ.
Dương Nghị tuy là quỷ mới, lại có oán khí rất nặng, thế nên dù e ngại Thẩm Khiêm nhưng đôi mắt âm u kia vẫn khóa chặt vào người Dung Phỉ.
“Tôi thông cảm việc hồn phách cậu không đủ nên không thể siêu sinh, tôi sẽ chỉ cho cậu đường xuống âm phủ.” Tay cầm dù giấy của Thẩm Khiêm xoay tròn cực nhanh, Dung Phỉ được anh ôm trong lòng hóa thành một làn khói trắng, bị hút vào trong: “Báo mộng cho người nhà cậu, để họ lập cho cậu một bài vị ở Quan Âm tự, hưởng hương khói trong chùa, nghe tụng kinh siêu độ, có thể giúp cậu thoát thai hoán cốt, được đầu thai.”
“Nếu có thể làm thế thì sao anh không cần?” Dương Nghị nhìn Thẩm Khiêm với vẻ cảnh giác, không tin cái anh ta gọi là đường xuống âm phủ.
“Bởi vì tôi là oán hồn huyết sát, trọn kiếp không thể siêu sinh, vả lại, tôi có chấp niệm của tôi.” Thẩm Khiêm không hề giấu giếm thân phận của mình: “Lời tôi nói không sai, tin hay không tùy cậu, nhưng nếu cậu dám động đến Tiểu Phỉ của tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ cho cậu hồn phi phách tan, huống hồ, giết hại người vô tội sẽ gây nghiệp suốt ba kiếp, trời phạt luân hồi, kiếp sau phải chịu cảnh lệ quỷ đeo bám không thể sống yên nổi một ngày, đột tử chết non. Đây là lời khuyên của Thẩm Khiêm tôi dành cho cậu, tự biết mà cân nhắc đi thiếu niên.”
Dương Nghị nghe Thẩm Khiêm nói mà ngẩn ra. Tuy cậu ta chết oan nhưng bản tính không hề xấu, cậu nhìn lỗ thủng đang bốc khói đen trên tay mình, do dự mặc cả với Thẩm Khiêm.”Anh, anh chữa khỏi tay cho tôi, tôi sẽ nói cho anh một bí mật.”
Thẩm Khiêm híp mắt.
“Thật đó.” Thấy phản ứng của anh, Dương Nghị cường điệu: “Bí mật này có liên quan đển Dung Phỉ!”
“Có liên quan tới Tiểu Phỉ?” Đôi mắt âm u của Thẩm Khiêm chợt lóe lên vẻ nham hiểm.
Dương Nghị nhe răng trợn mắt, giơ cánh tay bị thương của mình lên, ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Khiêm không kỳ kèo với cậu ta, phất tay, tay của Dương Nghị lập tức lành lặn lại như lúc đầu, cơn đau như thiêu đốt của linh hồn cũng dịu đi trong nháy mắt.
“Nói” Thẩm Khiêm thu lại nụ cười, trông còn lạnh lùng hơn cả lệ quỷ.
“Tôi không thể nói rõ được, nhưng mà, lúc hồn phách tôi tách rời khỏi cơ thể hình như đã bị một suy nghĩ điều khiển, kêu tôi giết chết Dung Phỉ và dẫn cô ấy tới một nơi.” Dương Nghị bị Thẩm Khiêm dọa lui vài bước, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, trả lời.
“Nơi nào?” Đáy lòng Thẩm Khiêm run lên.
“Không rõ lắm.” Dương Nghị mờ mịt lắc đầu: “Nhưng nếu không bị suy nghĩ kia điều khiển, tôi cũng không biết cô ấy gián tiếp hại tôi chết thay cho Lý Thấm.”
Dương Nghị như nhận được đại xá, nhảy thoắt lên rồi bỏ trốn mất dạng.
Tính tới hiện tại, trong mấy oán hồn đã gặp, Dương Nghị được xem là người lương thiện nhất.
Trên quốc lộ sát sườn núi, còi xe cảnh sát kêu inh ỏi, Thẩm Khiêm thấy xe vận tải đang được cẩu lên ở cách đó không xa, khẽ híp mắt.
Nếu gộp luôn cả nơi này vào bản đồ thì hình vẽ đó khá giống với ký hiệu của quỷ trận trong kỳ môn độn pháp.
Quỷ trận, Tiểu Phỉ, suy nghĩ điều khiển…
Một tia sét nổ ‘ầm’ trong đầu Thẩm Khiêm, hai chữ ‘quỷ táng’ bỗng hiện lên vô cùng bắt mắt.
Xe vận tải được kéo lên đường quốc lộ, nhân viên y tế chạy tới kéo những người bị thương bên trong ra. Thẩm Khiêm không tiếp tục ở lại chân núi, căng dù giấy đỏ, nhẹ nhàng bay lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT