Quy định của lại mặt là cô dâu ở nhà mẹ đẻ ba ngày, sau đó phải quay về nhà chồng, bắt đầu cuộc sống lấy chồng theo chồng gả chó theo chó. Hoàn cảnh của Dung Phỉ đặc biệt hơn, cô là gả quỷ theo quỷ, may ở chỗ, cô không cần phải sống suốt đời trong tứ hợp viện, chỉ cần ở đủ thất tuần là công đức viên mãn.

Ba ngày trôi qua trong tích tắc, Dung Phỉ nghĩ đến việc tối phải về lại tứ hợp viện, bỗng thấy hậm hực vô cớ. Chỗ đó âm khí nặng, phải ở hơn một tháng khiến cô thấy nơm nớp lo sợ.

Điều duy nhất khiến cô vui mừng là ban ngày có thể trở về, không cần ở đó suốt hai mươi bốn tiếng. Haizz, giờ cô chỉ có một mong ước là trời đừng tối quá nhanh.

Ăn trưa xong, Dung Phỉ bắt đầu nhốt mình trong phòng, không làm gì hết, chỉ bắt ghế nhìn ra cửa sổ, ngẩn người.

Thẩm Khiêm vốn đang dựa vào thành giường, ôm di động của Dung Phỉ chơi game một cách hăng say, nhận ra cảm xúc của cô, hai mắt anh lóe lóe, buông di động, lặng lẽ bước qua.

“Tâm trạng không tốt?” Thẩm Khiêm đưa tay ôm Dung Phỉ đang ngẩn người vào lòng, ngực dán sát vào lưng cô, thỏa mãn cúi đầu đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên vành tai cô.

Dung Phỉ để mặc Thẩm Khiêm ôm mình, nói thẳng không chút kiêng dè: “Không muốn quay về tứ hợp viện.”

“Anh biết.” Thẩm Khiêm biết điều Dung Phỉ đang nghĩ, cọ cằm lên đỉnh đầu cô trấn an: “Tiểu Phỉ đừng sợ, có anh mà.” Kỳ thật, so với bên ngoài, tứ hợp viện âm sát nặng càng an toàn hơn, ít nhất nơi đó là địa bàn của Thẩm Khiêm anh.

“Ừ” Dung Phỉ bất an gật đầu. Có thể không sợ sao? Không thể, đến giờ cô vẫn còn nhớ bóng đen lượn lờ lúc gọi hồn.

Dù Dung Phỉ không muốn thì thời gian vẫn lao đi vùn vụt.

Cơm chiều sớm hơn so với bình thường, gần năm giờ, mọi người đã ngồi vào bàn ăn.

Trước bữa cơm, mỗi người húp một chén canh, riêng Dung Phỉ là nước bùa hại bao tử.

Không thể không khen bản lãnh của Dung Nguyệt, Tăng đạo sĩ keo kiệt như thế mà cô vẫn có thể nhiều lần thuyết phục được ông ta làm nước bùa, còn bỏ thêm vụn gỗ dương mà ông ta quý như máu thịt. Nhìn vụn gỗ lợn cợn nổi đầy trên mặt nước, hẳn là số lượng không ít.

“Chị mau uống đi, mấy thứ này Tăng đạo sĩ quý lắm đó, em phải mặt dày mày dạn năn nỉ ỉ ôi dữ lắm mới xin được đó.” Mọi người uống canh xong, thấy Dung Phỉ còn bưng chén nước bùa mặt mày nhăn nhó, nuốt nước miếng mấy lần, Dung Nguyệt vội thúc giục.

Dung Phỉ nhìn sang Thẩm Khiêm mà chỉ mình mới thấy, hít sâu một hơi, nghiến răng đưa chén nước lên.

“Uống cả những vụn gỗ đó nữa.” Thẩm Khiêm lên tiếng ngăn cản hành động của cô. Do luôn tiếp xúc với quỷ nên âm khí trên người Dung Phỉ rất nặng, dương khí không đủ, về lâu về dài có khả năng sẽ bị ly hồn, gỗ dương thuần dương, có thể khắc chế âm khí trên người cô.

Dung Phỉ định cắn chặt răng để uống, nghe Thẩm Khiêm nói thế lại bắt đầu phân vân, nhìn chằm chằm chén nước, hít sâu vài hơi mới hạ quyết tâm ngửa đầu uống cạn. Vụn gỗ dương trôi đến cổ họng thì bị tắc lại, Dung Phỉ khạc vài lần không xong, phải uống thêm hai chén canh cộng nửa chén cơm trắng mới thấy đỡ hơn, nhưng cổ họng vẫn khó chịu vì đau.

Ăn cơm xong, Dung Phỉ chuẩn bị về tứ hợp viện, mọi người trong nhà đều cau mày nhăn nhó, mẹ Dung gói cho Dung Phỉ nguyên hộp trứng kho để cô đem theo ăn lúc đói.

Dung Nguyệt muốn đưa Dung Phỉ qua đó, nhưng bị cô từ chối. Gần đây trấn này không an toàn, cô lo lắng khi để em gái về nhà một mình, dù sao bên cạnh đã có Thẩm Khiêm, gan cô cũng to lên không ít.

Một tháng nữa là tới lập đông, trời tối khá sớm, ăn cơm xong mới hơn sáu giờ mà trời đã đen như mực.

Tối mùa đông rất ít người ra đường tản bộ, ngoại trừ cửa hàng trên đoạn phố mới thì những nơi khác đều đã đóng cửa, trên đường không một bóng người, ngẫu nhiên có ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ của những căn nhà hai bên đường làm tăng thêm phần đìu hiu. Mấy tấm mái che bị gió thổi phần phật trông như hồn ma bóng quế, cảm giác quả thật rất u ám.

Dung Phỉ quấn khăn quàng cổ, gió quất vào hai má lạnh đến phát đau, bên cạnh còn có một con quỷ, chẳng khác gì ôm theo cái máy cạnh cỡ lớn, buốt hết cả người, nếu có thể đổi thành đông ấm hạ mát thì thật là hoàn mỹ.

Suy nghĩ còn đang lơ lửng trên mây thì tay đã bị Thẩm Khiêm nắm lấy.

Dung Phỉ cúi đầu nhìn năm ngón tay đang đan chặt vào tay mình, mắt mở to, nhưng trong lòng bỗng thấy quen thuộc. Kỳ thật phần đông mọi người đều từng trải qua cảm giác này, lúc gặp phải chuyện gì đó, tuy là lần đầu tiên nhưng lại thấy quen thuộc như đã từng trải qua, dù điều đó là không thể.

Mặc dù đường xá hiu quạnh nhưng có Thẩm Khiêm bên cạnh, Dung Phỉ không quá sợ hãi. Vậy mà, vừa đến tứ hợp viện, hai chân cô liền cứng ngắc, chỉ biết bước theo bản năng. Không những thế, cô còn hoảng loạn phát hiện, không có Thẩm Khiêm thì cô không thể ra khỏi đây, bởi vì, cô lại không tìm được cổng.

Trong tứ hợp viện, ngay cả không khí cũng lạnh hơn bên ngoài, gió đêm sượt qua mặt như cái chạm của ma quỷ, khiến kẻ khác sởn cả tóc gáy.

Dung Phỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dựa sát vào người Thẩm Khiêm, cố né mắt khỏi cảnh vật chung quanh, xem nhẹ luôn làn sương mù đang lượn lờ khắp nơi. Khí lạnh thấm vào tận xương cốt, nhưng trán cô lại vì căng thẳng mà đọng một lớp mồ hôi.

Thẩm Khiêm nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của Dung Phỉ, thở dài một hơi, bế cô lên, sải bước vào phòng cưới của họ.

“A!” Dung Phỉ bất giác quàng tay ôm cổ Thẩm Khiêm.

“Chú rể phải ôm cô dâu động phòng chứ, lúc trước chưa có cơ hội, giờ bổ sung cũng chưa muộn.” Thẩm Khiêm cúi đầu hôn lên khóe miệng Dung Phỉ, mắt chớp chớp, miệng cười tà mị, trông như một con mèo đực đang động dục: “Ông xã ở nhà cha vợ ba ngày đã nghẹn đến hỏng luôn rồi, cuối cùng cũng được khổ tận cam lai!”

Dung Phỉ bị hôn bất ngờ, thoáng run rẩy, sau đó đỏ bừng mặt, oán trách: “Quỷ háo sắc, đồ lưu manh!”

“Trong sách hay nói con gái đều thích trai hư, em đừng nói em không thích anh làm chuyện lưu manh với em?” Anh đá văng cửa phòng, ôm người bay đến trên giường. Thế nhưng, Thẩm Khiêm không thực sự háo sắc tới mức ăn Dung Phỉ ngay mà dịu dàng hôn lên gáy cô: “Còn sợ sao?”

Dung Phỉ “hừ” một tiếng, không nhìn anh, nhưng đáy lòng lại sáng như gương, mấy lời thiếu đòn kia của Thẩm Khiêm mục đích chỉ để giúp mình đỡ sợ hơn thôi.

“Em ngồi đây chờ một lát, anh chuẩn bị nước ấm cho em tắm.” Thẩm Khiêm cưng chìu nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Dung Phỉ, không nhịn được thả một nụ hôn lên trán cô rồi xoay người ‘làm ảo thuật’ với cái bồn tắm.

Bị anh ta làm phiền một hồi, nỗi sợ của Dung Phỉ đã bay biến, đứng dậy định xem anh ta ‘biểu diễn’, ai ngờ ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện khuôn mặt thối rửa dọa cho cô ngã ngồi xuống giường. Cô muốn mở miệng gọi Thẩm Khiêm nhưng không thể phát ra tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play