Mặc dù mẹ Dung cho rằng Dung Phỉ vì hoảng sợ quá mức nên mới tạo thành gánh nặng tâm lý, nhưng vì để con gái yên tâm, bà vẫn dùng vải đỏ gói mạt sắt, còn tới chợ thảo dược mua cành đào về quấn tơ hồng rồi đặt chung với cây kéo dưới gối Dung Phỉ, trong nhà còn treo thêm gương bát quái.

Nhưng dù có làm thế thì tình hình của Dung Phỉ vẫn không khá lên chút nào, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng. Lúc đầu, chỉ khi cô nằm xuống mới xuất hiện tình huống đó, nhưng về sau đâu đâu cũng gặp được.

Rõ ràng đang ngồi trên sô pha xem tivi đến mê mẩn, cô bỗng thấy đầu nặng đi, cả người bị một sức mạnh vô hình túm chặt tới mức không nhúc nhích nổi, cứ như đang bị một tảng đá nặng nghìn cân đè lên, mi mắt giật liên hồi, cảnh vật trước mắt cứ rung lắc liên tục như đang ở giữa một trận động đất. Lần nào cũng vậy, chỉ cần cô rơi vào trạng thái hoàn toàn thả lỏng là cái cảm giác cả người bị trói chặt không thể nhúc nhích này lại kéo tới.

Nhưng không giống với lần đầu, cô không còn nhìn thấy thứ đó nữa, chỉ thỉnh thoảng nghe được vài âm thanh kỳ quái, mới đầu cô còn kể cho ba mẹ, nhưng lần nào ba Dung cũng nói đêm dài lắm mộng, riết rồi cô cũng lười nói. Ngược lại, Dung Nguyệt lại để tâm, còn cố ý tới miếu cầu cho cô một lá bùa để mang theo bên người, tình hình mới cải thiện được đôi chút.

Hôm nay, Dung Phỉ phơi quần áo xong, đang đi từ sân sau vào thì nghe được dì Hai và mẹ Dung đang ngồi trước cửa tiệm, vừa đan áo len vừa trò chuyện.

“Nghe nói đã tìm được thi thể của cô gái kia rồi.”

Dì Hai vừa nói vừa kéo ống tay áo mẹ Dung: “Chị nhỏ tiếng thôi, đừng để Phỉ Phỉ nghe thấy, gan của nó nhỏ lắm.” Sau đó lại tiếp tục buôn chuyện: “Tìm được lúc nào thế? Ở đâu?”

“Nổi từ dưới sông lên, vụ án này cũng đã được nửa tháng, chậc chậc, quả thật là nhìn không ra luôn.” Dì Hai hết cau mày rồi lại lắc đầu: “Chị không biết đâu, nghe nói ba mẹ, họ hàng của cô gái đó khóc đến mức chết đi sống lại, thê thảm lắm.”

“Sao tới nửa tháng mới nổi lên?” Mẹ Dung dừng động tác đan áo lại, khó hiểu hỏi.

“Còn nhớ ông Trương làm nghề đánh cá ở hạ lưu sông không, thi thể đó bị vướng vào lưới nhà họ, không thì chả ai biết nó trôi đi đâu đâu.” Dì Hai nói xong cũng dừng động tác: “Nghe nói cô gái kia không phải bị hại ở Áp Nhi Đãng, mà ở phố nhà chúng ta, sau đó bị chặt đầu, ném xác ở bãi rác ngay sườn núi đầu ngõ, sáng nay cảnh sát vừa đi tới đi lui rà soát quanh ngõ nhà chúng ta, còn dắt cả cảnh khuyển theo nữa.”

“Ôi chao, vậy sao cái đầu lại nằm ở Áp Nhi Đãng? Tên hung thủ kia bị bệnh à, nếu đã muốn vứt xác, sao còn để cái đầu ở Áp Nhi Đãng để cảnh sát có manh mối điều tra chứ?” Mẹ Dung nghe mà nổi hết cả da gà, vội buông việc, dùng sức xoa hai cánh tay.

“Ai biết được.” Dì Hai bĩu môi: “Biết đâu chừng là một tên tâm thần biến thái, không thì sao lại làm ra cái chuyện táng tận lương tâm như thế được? Nhưng mà Dung Phỉ nhà chị, đúng là người ngốc có phúc ngốc, nhờ lạc đường mà tránh được một kiếp. Nếu để nó gặp phải hung thủ, dù không có liên quan, chưa biết chừng cũng bị giết người diệt khẩu luôn rồi.”

Mẹ Dung nghe mà run lên, đã qua nửa tháng rồi nhưng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Dì Hai còn muốn nói thêm gì nữa nhưng vừa nghiêng đầu thấy Dung Phỉ đứng một bên, vội đổi đề tài: “Phỉ Phỉ tới à?”

“Dạ” Dung Phỉ cười cười: “Dì Hai, việc buôn bán quần áo của dì dạo này sao rồi?” Tuy ngoài miệng nói chuyện bâng quơ nhưng trong đầu lại bất giác hiện lên cảnh tượng cô gái bị chặt đầu kia, cô không khỏi dùng sức lắc đầu.

“Cái phố nhỏ này của chúng ta chỉ có nhà cháu làm ăn khá nhất, tiệm quần áo còn mở cửa được đã không tệ rồi.” Dì Hai lắc đầu, có chút ganh tị.

Lời này của bà cũng không sai, hai năm gần đây phố cũ dần đổi nghề sang buôn bán nội thất, phố bán quần áo trước kia giờ đã thành chợ nội thất, chỉ còn hai ba nhà theo tiếp nghề cũ, quanh năm buôn bán ế ẩm, chỉ có mấy ngày cuối năm mới khá lên đôi chút.

Dung Phỉ cười cười không nói, trùng hợp lúc này di động của mẹ Dung vang lên.

Bà bắt máy, ừ ừ đáp lại hai câu rồi nhìn sang Dung Phỉ: “Ba con nói khung giường giao tới phố Du Phường bị thiếu mất một thanh, con nhanh đem qua đó đi.”

Dung Phỉ đáp đại một tiếng rồi đi vào kho. Dựa theo mức độ lo lắng của mẹ đối với cô dạo gần đây, nếu không phải Dung Nguyệt bận giao sô pha thì đã không tới lượt Dung Phỉ phải đi. Nhưng không sao, bệnh mù đường của Dung Phi rất hiếm khi xảy ra vào ban ngày.

Kiến trúc của phố Du Phường vẫn duy trì nét cổ xưa của thập niên sáu mươi, bảy mươi, những căn nhà bằng ván gỗ, mái hiên treo lồng đèn tre, mặt đường lát đá, vừa nhìn đã cảm nhận được hương vị của cổ trấn. Con phố này trước kia rất hưng thịnh, xưởng ép dầu, cửa hàng tơ lụa, ngân hàng tư nhân, cửa hiệu đồng hồ, tiệm cầm đồ, những quầy hàng vỉa hè… cái gì cũng có, nhưng hai mươi năm trở lại đây, nó đã hoàn toàn thay đổi, trở nên vắng lặng, mấy cửa hàng mặt tiền đã đổi sang mở quán trà, thổi kéo đàn hát*, hương trà thoang thoảng nơi đầu mũi, ý vị thanh tao.

*Bản gốc là 吹拉弹唱 [chuī lā tán chàng] đề cập đến các kỹ thuật chơi nhạc cụ và hát. (Trích nguồn Baidu)

Ngoại trừ lúc đi giao hàng, Dung Phỉ rất ít khi đến đây, không vì cái gì khác, mà ở con phố này có một căn tứ hợp viện bị bỏ hoang đã lâu, trước đây cô từng bị lạc trong đó, vừa đi vào đã bị chặn hết bốn phía, không cách nào thoát ra được. Nhưng lần đó là vào buổi tối, ban này cô cũng có tới vài lần, đều không bị gì.

Người mua khung giường là một bà lão họ Trương, chủ tiệm trà. Tuy đã ngoài lục tuần nhưng bà Trương vẫn thích hút thuốc lá, vài chục năm như một ngày, bà luôn mặc sườn xám xanh thêu hoa, tóc hoa râm được búi bằng túi lưới. Quán trà nằm ngay cạnh tứ hợp viện bị bỏ hoang, khung nhà đã xiêu vẹo, quanh năm suốt tháng bị bão táp mưa sa tàn phá đến mức nhìn không ra hình dạng, nhưng qua hai mươi năm, từ hiệu cầm đồ thành quán trà, nó vẫn sừng sững ở đó.

Trong quán trà, mấy ông cụ bà cụ đang khua chiêng gõ trống xướng Tây Sương Ký, mấy lần Dung Phỉ đến đây gần như đều thấy cảnh này, giọng của bà Trương rất hay, lần nào tới cũng nghe được tiếng hát của bà, tiếc là hôm nay không gặp, chỉ thấy con dâu của bà là thím Lâm đang ngâm trà trong quán.

“Dung Phỉ tới đưa thanh giường hả, ba và bà Trương cháu đang ở trên lầu, cháu cũng lên đó đi.” Thím Lâm nhìn thấy Dung Phỉ cũng chỉ chào hỏi một tiếng, bà thím này có đứa con lớn mua được nhà trong thành phố, trước giờ nhìn người luôn là mắt cao hơn đầu.

Dung Phỉ không để ý, đáp lại một tiếng rồi khiêng đồ, định vòng xuống ngõ sau, ai ngờ vừa đi được vài bước đã bị Tằng đạo sĩ ngăn lại.

“Nhóc Phỉ, tôi thấy ấn đường của cháu biến thành màu đen, hai mắt vô thần, sắp gặp phải tai họa…”

“Bác Tằng, đồ đệ của bác đều nói lúc bác dựng đàn niệm kinh văn cho người ta, mấy chữ không biết đọc đều tìm cách lướt đại cho qua, nếu bác muốn đổi nghề làm thầy bói thì nên về học hết mấy chữ chưa biết trên kinh văn trước đã. Thực ra thì cháu thấy làm đạo sĩ vẫn kiếm được nhiều hơn thầy bói đó.” Nhóc Phỉ nhóc Phỉ, nghe cứ như đang chửi người vậy, lúc nhỏ gọi thì cũng thôi đi, lớn rồi vẫn gọi như thế, nghe cứ thấy phản cảm. Từ nhỏ Dung Phỉ đã không có thiện cảm với Tằng đạo sĩ, mỗi lần gặp mặt, hễ vừa mở miệng là ông ta lại khơi mào cơn giận của cô, không cách nào nói chuyện hòa nhã được.

“Nhóc đừng có không thích nghe, nể tình là bạn lâu năm với ba cháu nên bác Tằng mới có lòng nhắc nhở, buổi tối cháu tốt nhất đừng có ra đường…”

“Ông im đi, toàn bộ hương thân phụ lão ở đây, có ai không biết Dung Phỉ là đứa mù đường chứ.” Tằng đạo sĩ còn chưa dứt lời, thím Lâm đã mở miệng cắt ngang, bĩu môi với Dung Phỉ: “Dung Phỉ, cháu mau lên lầu đi, đừng làm chậm trễ việc của ba cháu, năm trước bà Trương cháu mua cái ghế tựa của nhà cháu, nằm chưa được một năm đã đứt chỉ, khung giường lần này tới tận vài trăm tệ, là khách quen, phải lắp cho chắc vào đó.”

Dung Phỉ bĩu môi không nói, xách đồ đi xuống ngõ sau, lúc đi còn loáng thoáng nghe được tiếng của Tằng đạo sĩ: “Con nhóc này âm khí nặng, phạm quỷ sát…”

Dung Phỉ không cách nào nghe rõ được, đều bị tiếng thổi kéo đàn hát át đi.

Thang lầu nhà bà Trương làm bằng ván gỗ, dẫm lên sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, mỗi một bước đều khiến lòng Dung Phỉ run lên, sợ mình bị té.

Trên lầu chỉ có hai phòng ngủ, trần được lợp bằng tre, tuy đã cũ nhưng được quét dọn khá sạch. Ba Dung ở phòng ngủ phía trong, đứng từ phòng ngoài đã nghe được tiếng đóng đinh ầm ầm của ông.

“Ba, con đem thanh giường tới rồi.” Dung Phỉ la lên rồi đẩy cửa bước vào. Ai ngờ, ở góc tường phía sau ba Dung, cô gái bị chặt đầu lúc trước đang chảy hai hàng lệ máu, trừng mắt nhìn mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play